Kế hoạch rời khỏi Âm Ti của Lục Sơn Quân rất đơn giản. Vì lúc này tiết trời đã vào mùa hạ, chẳng mấy chốc là tới ngày rằm tháng bảy, y chỉ cần đợi tới ngày lễ hội của quỷ, lúc đó Quỷ môn quan của Âm Ti Lao Dương phủ chắc chắn sẽ mở cửa.
Vào ngày hôm ấy, con quỷ nào có người cúng tế thì sẽ được tiếp nhận một đạo âm phù đánh vào quỷ thể. Sau đó, nó đến gần Quỷ môn quan hưởng thụ đồ cúng, cũng có thể gặp mặt người nhà một lần.
Trước khi lẫn vào Âm Ti, Lục Sơn Quân đã chi tiền cho nhiều người, thuê bọn họ đúng vào đêm ngày rằm tháng bảy làm lễ cúng cho Lan Ninh Khắc. Vì y đưa khá nhiều tiền nên đồ cúng khá phô trương.
Đến ngày mười lăm tháng bảy, quả nhiên mấy người được thuê lúc trước đã bắt đầu làm lễ cúng hoặc trong nhà hoặc trong một hẻm nhỏ nào đó.
Nhờ vậy, Lan Ninh Khắc cũng xem như hữu kinh vô hiểm lăn lộn ra Quỷ môn quan. Còn đạo âm phù kia đã bị Lục Sơn Quân nuốt chửng. Tuy sau đó Âm Ti cảm nhận được và cũng đi tìm kiếm một lúc nhưng ma cọp đã được Lục Sơn Quân che giấu khí tức thì đời nào mấy gã âm sai bình thường có thể tìm ra.
Vào một ngày cuối tháng bảy, thời tiết oi bức không thể tưởng tượng nổi. Gia chủ Đổng thị Lao Dương phủ dẫn phu nhân và người con thứ hai đi ra khỏi thành, tới trước mộ của người con trai trưởng.
Người hầu lấy ra mấy hộp đựng đồ ăn và đồ cúng. Sau khi dọn cỏ trước mộ Đổng Tất Thành xong, Đổng phu nhân mái tóc hoa râm tự mình bày biện giấy bạc và các loại tiền giấy.
Đợi đến lúc chuẩn bị xong xuôi, người hầu đốt nến trên giá, rồi đốt giấy bạc và tiền giấy.
Ánh mắt Đổng phu nhân ửng đỏ nhìn tướng công mình, rồi khẽ gật đầu với Đổng lão gia.
Đổng lão gia tóc bạc đầy đầu, gương mặt nghiêm túc, lấy một bảng cáo thị nhỏ từ trong tay áo. Lão mở ra, bờ môi run rẩy nói.
"Con ơi, tên Thảo Thượng Phi kia đã chết. Sáng nay có người đến Đổng gia ta lĩnh hai ngàn lượng tiền thưởng. Cha đã tự mình nhìn tên tặc tử kia, cũng mời quan phủ đến khám nghiệm tử thi nhiều lần để kiểm tra thực hư, lại còn mời tới một vài người bị hại từng gặp mặt gã. Tất cả đều xác nhận đó là Thảo Thượng Phi. Nếu con ở dưới suối vàng có biết cũng có thể nhắm mắt rồi!"
Thanh âm Đổng lão gia khàn khàn, đọc xong liền thả tờ giấy vào đống lửa.
"Huynh trưởng, cái tên Thảo Thượng Phi kia bị người ta đoạn tứ chi, lúc đưa đến Lao Dương phủ gã vẫn còn sống nhưng dường như đang sợ đến choáng váng. Dù vậy, lúc hỏi một số việc thì gã vẫn có phản ứng, xác nhận là Thảo Thượng Phi không thể nghi ngờ. Chúng ta nghe ngóng lâu như vậy mà không có chút tin tức nào của gã. Thì ra gã mai danh ẩn tích, bắt đầu kiếm tiền từ thanh lâu, chó thì vẫn không đổi được thói quen đớp cứt, vẫn thủ đoạn bỉ ổi như vậy..."
Đổng Tất Vũ xiết chặt nắm đấm, căm hận nói.
“Gã chạy sang phủ bên cạnh, chẳng qua lần này đã nhận được báo ứng, bị người ta bỏ vào vạc chứa dầu. Quả là chưa từng thấy qua. Huynh trưởng, huynh thực sự nên nhìn một lần ha ha ha ha …”
Đổng Tất Vũ cười, lúc này mới buông lỏng nắm đấm, tượng trưng cho việc cởi bỏ khúc mắc trong lìng.
Chuyện ngày hôm nay khiến cho hai vợ chồng Đổng gia và đứa con thứ hai lại đau khổ nhớ đến người con đã mất. Nhưng cái chết của Thảo Thượng Phi quả thực làm cho người ta sảng khoái. Giờ phút này, hai vợ chồng Đồng lão gia có chút cô đơn và cũng cảm thấy may mắn.
Lúc Đổng Tất Thành chết, hai người rất đau lòng nhưng cũng rất lo lắng cho người con thứ hai. Đổng Tất Vũ từ nhỏ đã thích quấn quít bên cạnh Đổng Tất Thành, thường được anh trai dẫn ra ngoài chơi, giờ đã sớm trưởng thành rồi.
Cái chết của huynh trưởng chẳng những làm cho hai vợ chồng Đổng gia đau khổ mà còn kích thích Đổng Tất Vũ. Mỗi ngày y đều khắc khổ luyện võ, dù chưa tạo nên thành tích đặc biệt nào nhưng hai vợ chồng Đổng lão gia cực kỳ lo sợ con trai mình đi tìm Thảo Thượng Phi báo thù. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, Đổng gia thực sự chịu không thấu nỗi đau lần hai.
May mà ông trời có mắt, cuối cùng Thảo Thượng Phi đã chết.
Chỉ là hai vợ chồng Đổng gia và Đổng Tất Vũ đều không nghĩ tới, trước khi bọn họ cúng bái cho Đổng Tất Thành thì y đã biết tin về cái chết Thảo Thượng Phi rồi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, Đổng Tất Thành đã trở thành Âm sai. Nhờ mối quan hệ với Kế Duyên, phía Âm Ti ngay lập tức dẫn y ra ngoài quỷ thành.
Kết quả là Thảo Thượng Phi vừa chết liền bị mang đến Âm Ti, trực tiếp bị Đổng Tất Thành dụng hình. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mà giờ khắc này, Lục Sơn Quân đã sớm lên đường đến Bắc cảnh Đại Trinh.
Mặc dù ý tưởng giết Thảo Thượng Phi là do Lan Ninh Khắc yêu cầu như Lục Sơn Quân cũng rất vui lòng, huống gì còn có thù lao hai ngàn lượng bạc trắng. Đây chắc chắn không phải con số nhỏ, đủ cho một gia đình bình thường ăn mấy đời còn không hết.
Chẳng qua, Lục Sơn Quân cũng không thiếu vàng bạc, hai ngàn lượng này chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Nếu như đưa cho Kế Duyên, đoán chừng với tâm tính hiện tại của người nào đó, hắn vẫn sẽ vui vẻ một hồi.
Lạc Khánh Thành nằm ở phía Tây Bắc nước Tổ Việt là thành thị cực kỳ trọng yếu của đất nước. Nói về mức độ phồn hoa, có câu nói "Tây có Lạc Khánh, Đông có Việt Trung".
Trong lịch sử các đời vương triều ở nước Tổ Việt, Lạc Khánh nhiều lần trở thành kinh đô thứ hai, thậm chí là thủ đô của vương triều.
Yến Phi và Ngưu Phách Thiên đang ở trong một trang viên nhỏ nằm ngoại thành Lạc Khánh.
Trang viên này không lớn, chỉ có bốn năm gian ốc xá, bên ngoài gieo trồng các loại rau quả, cũng có bồ đào dây leo, có táo và các loại cây ăn quả khác. Ngoại trừ những cây cối mọc sẵn ở bên ngoài, những loại rau củ đều được rải hạt giống lên đất, tự sinh tự diệt, ngay cả cỏ cũng không dọn, Có rau thì hái rau, không có thì đi mua.
Trang viên cách thành Lạc Khánh rất gần. Nếu như sẵn lòng, những bách tín bình thường đi bộ cũng tốn chỉ gần nửa canh giờ là có thể đến thành Lạc Khánh. Còn đối với Yến Phi và Ngưu Phách Thiên thì chẳng cần phải nói.
Những năm này, hai người đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn nán lại Lạc Khánh này lâu nhất. Ở đây không chỉ thoải mái, quan trọng là Ngưu Phách Thiên nhất định phải lôi kéo Yến Phi lưu lại nơi này, không chịu đi nữa.
Theo Ngưu Phách Thiên, gã có cảm tình với mấy cô nương ca kịch ở trong thành.
Còn Yến Phi ngoại trừ luyện võ, thỉnh thoảng y sẽ quấn lấy Ngưu Phách Thiên bắt gã dẫn mình đi tìm một vài quỷ vật. Thậm chí Yến Phi còn muốn luyện tập với những yêu vật không có thành tựu, chỉ vì những trận luận bàn với các cao thủ võ lâm đã không thể thỏa mãn y nữa rồi.
Người khác khó có thể tìm thấy mấy thứ này bằng mắt thường nhưng một yêu quái có tu vi thâm hậu như Ngưu Phách Thiên thì chuyện này không khó lắm.
Còn vì sao Ngưu Phách Thiên cứ ở mãi bên cạnh Yến Phi thì một phần do hai người xưng huynh gọi đệ đã lâu nên mối quan hệ ngày càng tốt, một phần là gã đã quyết định sẽ giúp Yến Phi ngăn trở một kiếp nạn, dĩ nhiên là trong chừng mực.
Nói cho cùng, dù Yến Phi có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì tuổi thọ của võ giả phàm nhân cũng chỉ mấy chục năm. Nếu tên cọp yêu họ Lục kia đến đây trước khi Yến Phi chết thì Ngưu Phách Thiên hoàn toàn có thể đợi mấy chục năm, huống chi đi chung với Yến Phi rất thú vị.
Sáng sớm ngày hôm nay, Lão Ngưu ngáp ngắn ngáp dài, tỉnh lại từ trên giường.
"Ai ôi... Phù... Ngủ ngon quá..."
Lão Ngưu ngồi dậy, chà tay lên mặt, lỗ tai khẽ giật. Gã có thể nghe được tiếng y phục bay phành phật trong vườn cùng với tiếng trường kiếm chém vào không khí rất lợi hại, biết ngay Yến Phi đã dậy sớm luyện võ.
Chẳng qua, đúng lúc này, mí mắt bên phải của gã cũng giật giật. Lão Ngưu mở trừng hai mắt mà vẫn không dừng lại được. Sau đó, gã lại lấy tay dụi nhẹ, lúc này mới trở lại bình thường.
Ngưu Phách Thiên vặn người, đứng dậy. Gã vừa ngáp vừa đi đến bàn đá trước phòng. Lúc này Yến Phi đã pha trà sẵn rồi.
Gã lật chén trà nhỏ lên, rót nước trà từ ấm, mặc kệ có bị phỏng hay không. Một lá trà văng ra ngoài. Lão Ngưu uống vài chén mới dừng lại, sau đó lại vuốt má với mặt mình.
Yến Phi luyện một bộ chiêu pháp xong, lau mồ hôi rồi đi tới chỗ Ngưu Phách Thiên.
"Ngưu huynh, ngươi đã dậy?"
Ngưu Phách Thiên cau mày bóp má phải, trong miệng không ngừng "chậc chậc". Đợi Yến Phi ngồi xuống châm trà, gã mới nói.
"Yến huynh đệ, lão Ngưu ta không biết sắp có chuyện xấu gì rơi xuống đầu không, chẳng hiểu sao mí mắt cứ giật liên tục. Ngươi nghĩ ta có nên tạm lánh một chút, tránh liên lụy tới ngươi."
Lời này của Ngưu Phách Thiên thật ra rất hợp lý. Dù gã có thiếu tâm cảnh thế nào thì cũng là người tu hành, linh giác vượt trội so với thường nhân, chắc chắn không có chuyện bình thường mà mí mắt giật như vậy được.
Yến Phi lắc đầu.
"Ngưu huynh không cần làm vậy đâu. Lúc trước ngươi đã nói sẽ giúp ta ngăn cản cọp yêu. Nếu ngươi gặp nạn, Yến mỗ sẽ né tránh sao? Há lại có đạo lý này. Mặc dù Yến mỗ chỉ là một phàm nhân võ công thô thiển nhưng cũng vì vậy mà dễ bị người ta xem nhẹ, nói không chừng có thể giúp một tay. Hơn nữa, mấy chuyện mí mắt giật giật chưa hẳn đã là tai họa..."
Nói đến đây, Yến Phi nhìn Ngưu Phách Thiên, khóe mắt lão vẫn không tẩy đi dấu vết màu đỏ.
"Có lẽ là Ngưu huynh sa đà vào dục vọng quá độ, thân thể có chút hư nhược, hay là do tiền bạc cạn kiệt rồi?"
Ngưu Phách Thiên ngẩn người, móc một túi lụa trong áo, lắc lắc chỉ nghe thấy tiếng vang của mấy đồng tiền lẻ. Túi tiền này không phải của gã mà là của Yến Phi.
"Ách.. Ha ha... Yến huynh đệ nói rất đúng. Tiền tài là vật ngoài thân, rất nhanh sẽ trở về. Ta đi giết mấy thứ không có mắt là có liền à."
Ngưu Phách Thiên cười lúng túng, bỏ túi tiền của Yến Phi trên bàn. Túi tiền của gã đã sớm hết rồi.
"Đúng rồi Yến huynh đệ, hôm nay ăn gì? Lần trước ngươi nấu món thịt dê nướng rất ngon. Hôm nay chúng ta ăn lại món đó đi, nướng nhiểu một chút!"
Đối với lão Ngưu, ngoại trừ những lúc cần phải tu hành để không bị lạc hậu với bên ngoài, thì tư tưởng quán triệt trong bốn chữ "ăn uống chơi đùa", như vậy mới gọi là cuộc sống đầy màu sắc.
"Ha ha, Ngưu huynh, một con dê béo là một trăm năm mươi văn..."
"À, ta chưa nói, ta chưa nói."
Lão Ngưu ngắt lời Yến Phi, đang muốn nói chuyện khác thì gã lại đột nhiên cau mày lần nữa. Sau khi nhìn chung quanh trang viên, lỗ tai gã khẽ động, mũi hít hà.
"Ngưu huynh, làm sao vậy?"
"Yến huynh đệ, có người sắp đến, không, không phải người. Dù rất nhẹ nhưng mùi này không phải của con người, làm sao thoát khỏi mũi lão Ngưu này, cũng không biết tới tìm ngươi hay tìm ta nữa!"
Ngưu Phách Thiên cười lạnh nói một câu, đứng dậy khỏi ghế. Yến Phi cũng vô thức đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng lão Ngưu đang nhìn.
Trong mơ hồ, cuối con đường nhỏ dẫn tới trang viên xuất hiện một bóng người đang chậm rãi đi về phía bên này, chỉ trong chốc lát đã tới gần vườn rau bên ngoài trang viên.
"Ngưu huynh có biết ai không?"
Lão Ngưu khẽ lắc đầu.
"Không biết, nhưng Xú bà nương kia rất am hiểu thuật biến hóa, không chắc có phải là địch nhân không, nhưng cũng có thể là vị kia của ngươi đến."
Hai người đứng bất động, nhìn Lục Sơn Quân dừng lại bên ngoài hàng rào, cũng không bước vào, chỉ hỏi thăm.
"Hai vị, Phi Kiếm Khách Yến Phi ở đây phải không?"
Yến Phi híp mắt nhìn Lục Sơn Quân.
"Ta đúng là ở đây, nhưng không ai biết ta là Yến Phi. Các hạ là ai?"
Vị khách nho nhã đứng ở ngoài hàng rào chắn, chắp tay khom người, cười nói.
"Kẻ hèn là Lục Sơn Quân. Xa cách gần hai mươi năm, nay ta đặc biệt tới bái phỏng theo ước hẹn năm xưa."
"Khá lắm, ngươi chính là cọp yêu kia?"
Không chờ Yến Phi nói, Ngưu Phách Thiên đã mở miệng, yêu khí trên thân hừng hực, khí thế cực thịnh.