Lạn Kha Kì Duyên

Chương 307: Kế tiên sinh thâm bất khả trắc




Gặp được hai vợ chồng Cao Thiên Minh, Kế Duyên có một vài ý nghĩ khác. Sau khi thu lễ, hắn cười nói với hai người.

"Được rồi, hai vị không cần đa lễ, ở nơi này gặp được hai vị cũng là chuyện may mắn."

Kế Duyên đưa tay về phía bên cạnh rồi giới thiệu.

"Vị này là Yến Phi - Yến đại hiệp, còn vị này cũng là Yêu tộc, tên là Ngưu Phách Thiên."

Cao Thiên Minh và Cao phu nhân chắp tay với hai người.

"Chào hai vị!"

Ngưu Phách Thiên và Yến Phi vội vàng đáp lễ, xem như làm quen với đối phương.

Gặp được Kế Duyên ở chỗ này, Cao Thiên Minh cực kỳ vui mừng. Tại tiệc mừng thọ của Long Quân năm đó, ngay cả cơ hội nói chuyện với tiên sinh cũng không có, bây giờ lại có thể cùng nhau giao lưu vài câu ở Quỷ Thành thật quá tốt rồi.

"Kế tiên sinh, ngài cũng quen Tân Vô Nhai ư, còn được mời đến tham gia khánh điển của y?"

"Tân Vô Nhai? Là tên của thành chủ Quỷ Thành này à?"

Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Câu nói này khiến cho Cao Thiên Minh đoán ra Kế tiên sinh không quen với thành chủ Quỷ Thành.

"Chẳng lẽ không phải do Tân thành chủ mời? Vậy tiên sinh tự đến chúc mừng sao?"

Cao Thiên Minh kinh ngạc ra mặt, đồng thời cũng oán thầm không thôi.

'Tên Tân Vô Nhai có thể diện lớn như vậy à? Sao lại có thể khiến cho chính Kế tiên sinh tới chúc mừng lão?'

"Hừ, cái gì mà chúc mừng chứ. Chúng ta và Kế tiên sinh phát hiện có một xe chở người còn sống ngây ngốc đi vào Quỷ Thành, cho nên muốn đến tìm rồi cứu người ra ngoài. Ở chỗ này đều là lão quỷ sống lâu năm, thấy người sống còn không đỏ mắt sao?"

Ngưu Phách Thiên trực tiếp hừ lạnh giải thích nguyên nhân thay Kế Duyên, đồng thời cũng coi như thể hiện chút cảm giác tồn tại, nói cho đối phương biết chính mình rất thân quen với Kế tiên sinh.

"Ồ? Có chuyện như thế? Vô Nhai lão quỷ kia làm việc còn bị Kế tiên sinh bắt được, thức thời thì nên ngoan ngoãn giao người. Ta cũng không tin y dám làm điều ác trước mặt Kế tiên sinh!"

Đúng vậy, rất chân thực, vừa rồi còn là thành chủ Tân Vô Nhai, hiện tại nghe nói lão thành chủ có thể đối lập với Kế tiên sinh đã nhanh chóng đổi thành Vô Nhai lão quỷ.

Cao Thiên Minh cùng phu nhân Hạ Thu yêu khí không cạn, lại được mời tới tham gia khánh điển, chắc là có giao tình với thành chủ Quỷ Thành. Cả hai cùng nhau đến đây, khẳng định cũng tán thành địa vị Quỷ Thành.

Nhưng tình huống này, vừa nghe mục đích tới đây của Kế tiên sinh, cả hai không chút do dự tỏ thái độ đứng chung chiến tuyến với bọn hắn.

Điều này khiến Ngưu Phách Thiên và Yến Phi càng nhận thức rõ thực lực cường đại của Kế tiên sinh.

Kế Duyên gật đầu nói.

"Việc này chắc thành chủ Quỷ Thành vẫn chưa biết được. Theo Kế mỗ biết, những người kia bị một quỷ vật tên Hắc Lệnh Sứ bắt đi, muốn dâng lên cho thành chủ tại khánh điển. Lúc đầu Kế mỗ còn đang suy nghĩ làm thế nào để cứu người một cách thỏa đáng, nay có ngươi cùng lệnh phu nhân ở đây, quả thực có thể tranh thủ một chút, có thể thử nói với họ là ta muốn người."

Cao Thiên Minh liếc mắt nhìn về phía sâu trong thành, nheo mắt lại nói.

"Kế tiên sinh yên tâm, Cao mỗ có thể đảm bảo việc này. Ta cũng có quen biết Vô Nhai lão quỷ, với sức của lão cũng không dám không giao người!"

Nói đến đây, Cao Thiên Minh lại lộ ra nụ cười, khẽ khom người, làm lễ mời lên xe ngựa của mình.

"Kế tiên sinh, mời ngồi, chúng ta cùng đi tìm Vô Nhai lão quỷ kia!"

Có vẻ như Cao Thiên Minh rất quen thuộc với thành chủ Quỷ Thành, Kế Duyên cũng thấy yên tâm hơn. Có thể không động thủ tự nhiên là tốt nhất, nhưng hắn cũng không muốn ngồi lên chiếc xe ẩm ướt kia lắm, thẩm mỹ quan của rất nhiều Thủy tộc thực sự không thể khen nổi.

"Không cần, Kế mỗ đi bộ một chút là được, các ngươi ngồi đi."

"Nếu như thế, Cao mỗ cũng cùng đi phụng bồi Kế tiên sinh!"

Cao Thiên Minh nói xong, phất tay về phía chiếc xe. Đội ngũ bắt đầu di chuyển một lần nữa, thế nhưng lần này chiếc xe bay lên khoảng không, còn người mà đội ngũ muốn hầu hạ lại đi bên cạnh xe. Đoàn người bọn họ và một vị tiên sinh áo trắng cùng nhau cười nói chuyện phiếm.

Kế Duyên lễ độ nói vài câu với hai vợ chồng Cao Thiên Minh. Chủ đề chủ yếu là chuyện của lão Long. Sau đó, hắn cũng chỉ lắng nghe, không nhiều lời nữa, cũng không phải hắn cố ý tỏ vẻ lạnh lùng, mà thực sự không có chung chủ đề để lên tiếng.

Mà Cao Thiên Minh mặc dù cực kỳ muốn lôi kéo quan hệ với Kế Duyên, nhưng gã biết rõ muốn làm quen với cao nhân trước mặt này mọi thứ không thể quá mức. Cho nên thấy Kế tiên sinh chỉ yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lễ cười một cái, gã nhanh chóng ra hiệu cho một thị nữ do Thủy quỷ hóa hình bưng một cái đĩa đi đến bên cạnh Kế Duyên, trên đó là một ít mứt bánh ngọt.

"Kế tiên sinh xin mời dùng, ta cũng đi mời hai vị bằng hữu phía sau một chút."

"Ừm."

Kế Duyên nhàn nhạt lên tiếng, thuận tay cầm một miếng bánh hạnh, xem như đáp lại phần nhiệt tình này.

Cao Thiên Minh liếc mắt ra hiệu về phía thê tử Hạ Thu của mình. Sau đó gã cười cười, đi chậm lại phía sau mấy bước, rất tự nhiên đến bên cạnh hai người Ngưu Phách Thiên và Yến Phi, chắp tay thấp giọng nói.

"Hai vị thứ lỗi, mới nãy cùng Kế tiên sinh trò chuyện có chút nhập tâm."

Yến Phi vội vàng đáp lễ. Ngưu Phách Thiên nuốt miếng bánh đậu ngọt trong miệng xuống, cũng hiểu chuyện trả lời.

"Không có việc gì, không có việc gì! Lão Ngưu ta hiểu cảm giác của ngươi. Dù sao có thể gặp được Kế tiên sinh một lần cũng không dễ gì!"

"Ngưu huynh nói rất đúng! Không biết Yến đại hiệp và Ngưu huynh quen biết Kế tiên sinh như thế nào?"

Yến Phi cầm kiếm cười bất đắc dĩ!

"Cao gia đề cao ta rồi. Yến mỗ chỉ là một phàm nhân võ giả, không đảm đương nổi hai chữ đại hiệp của Cao gia. Mười mấy năm trước, ta được Kế tiên sinh cứu giúp, khoảng thời gian trước lại được tiên sinh cứu một lần nữa, không dám nhận là có giao tình, đều là ân tình cứu mạng!"

Cao Thiên Minh nghe được chuyện này thế nhưng lại không dám lãnh đạm, gật đầu nói.

"Thì ra là thế, Yến đại hiệp và Kế tiên sinh là người quen vài chục năm rồi, với phàm nhân thì thời gian không tính là ngắn! Ngưu huynh thì sao?"

Về phần Yến Phi không cho kêu đại hiệp thì Cao Thiên Minh xem như không nghe thấy. Kế tiên sinh cũng gọi như vậy, gã lại có thể gọi người ta là Tiểu Yến hay Tiểu Phi sao?

"A, lão Ngưu ta, hắc hắc, kỳ thật không khác Yến huynh đệ lắm. Trước đó ta bị địch nhân lợi hại truy sát, không nghĩ tới giữa đường đối phương tìm Yến huynh đệ làm phiền, liên lụy đến Kế tiên sinh. Kết quả là ả đàn bà thối kia sau khi nhận ra tiên sinh thì sợ vỡ mật. . ."

Lão Ngưu đại khái nói một hồi sự tình ngày đó, Cao Thiên Minh nghe xong cũng nói "May mắn" .

Chuyện đều nói đến nước này rồi, Ngưu Phách Thiên nhìn Kế Duyên ở phía trước, xích lại gần Cao Thiên Minh một bước, nhỏ giọng nói.

"Cao huynh, Kế tiên sinh rốt cuộc có lai lịch gì, thực lực của ngài ấy thế nào?"

Cao Thiên Minh cũng vô ý quan sát bóng lưng Kế Duyên. Cho dù đang ở bên trong Quỷ Thành nhưng nhìn qua vẫn có một cảm giác phong khinh vân đạm đặc biệt như cũ.

"Thân phận của Kế tiên sinh cực kỳ thần bí. Cao mỗ cũng không biết nhiều. Cho dù muốn hỏi, đoán chừng cũng chỉ có Long Quân mới rõ. Năm đó Cao mỗ gặp được tiên sinh tại thọ yến ngàn tuổi của Long Quân. Lúc ấy có rất nhiều Thủy tộc từ thiên sơn vạn thủy tiến đến chúc mừng, nghe nói. . ."

Giọng Cao Thiên Minh dần nhỏ lại.

"Ta cũng chỉ nghe Long Tử điện hạ thuận miệng đề cập tới. Nghe nói, năm đó Long Quân suýt chút nữa bỏ lỡ thọ yến của mình. Ngài ấy bỏ ra mấy năm thời gian tìm Kế tiên sinh khắp nơi, muốn mời ngài đi dự tiệc. Ngàn vạn Thủy tộc trong thiên hạ chạy đến chúc mừng đại thọ của Long Quân, nhưng địa vị bọn họ trong lòng Long Quân còn không bằng một mình tiên sinh. . ."

"Hí. iiii. ."

Ngưu Phách Thiên tê dại cả da đầu. Yến Phi nghe được cũng thấy nổi da gà, không phải e ngại, chỉ đơn thuần là một cảm giác phấn khởi khó mà hiểu được.

Đại thọ ngàn tuổi của Long Quân? Thiên hạ ngàn vạn Thủy tộc đến dự? Nghe thấy đã có thể tưởng tượng khung cảnh đó. So sánh với chỗ này, khánh điển ở Quỷ Thành xem như đánh rắm cũng không bằng.

Cao Thiên Minh nhìn thấy phản ứng của Ngưu Phách Thiên và Yến Phi, trong lòng gã cũng hiểu được hai người này không đủ quen thuộc với Kế tiên sinh, nhưng Yến Phi là phàm nhân, tính cách Kế tiên sinh sẽ không nhiều lời cái chuyện này cũng bình thường, còn lão Ngưu xem ra mới biết tiên sinh không lâu.

"Còn về bản lĩnh của tiên sinh, Cao mỗ đoán, ít nhất cũng thuộc về hàng ngũ Chân Tiên!"

"Chân Tiên!"

Ngưu Phách Thiên vô thức hô nhỏ một tiếng, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết rồi.

"Không sai! Ít nhất cũng là Chân Tiên! Cao mỗ quen biết với con trai của Long Quân, cũng chính là Ứng điện hạ. Mặc dù bên ngoài Đại Trinh, số người biết được không nhiều, nhưng theo hiểu biết của Cao mỗ, Kế tiên sinh lợi hại nhất chính là ngự kiếm chi pháp, thứ nhì là Sắc Lệnh chi đạo, kế tiếp chính là Câu Thần, còn có Ngôn Xuất Pháp Tùy ảo diệu."

Nói đến nơi đây, Cao Thiên Minh cũng nổi lên hứng thú, vội vàng nói thêm.

"Đừng thấy khó giải thích. Kế tiên sinh hình như còn tinh thông kiếm quyết đạo diệu phi thường. Thậm chí nói ra còn doạ người, nghe nói tiên sinh có một thức kiếm quyết tên là 'Khuynh Thiên Kiếm Thế', tên như ý nghĩa, kiếm xuất thì mang theo uy lực nghiêng trời. Nếu không có năng lực kháng trụ trời sập thì không cách nào chống đỡ Khuynh Thiên Kiếm Thế. Lần đầu nghe thấy, Cao mỗ không cách nào tưởng tượng tràng cảnh kiếm thế đó. Ứng điện hạ liền nói cho ta, để cho ta ngẫm lại cảnh tượng một mình đứng trên đất bằng, mà trên đầu thì trời sụp đổ xuống. . ."

Theo cách nói này, ngay cả Yến Phi cũng có thể tưởng tượng được uy thế Tiên pháp ra sao. Y và Ngưu Phách Thiên vô thức ngẩng đầu nhìn trời, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.

Nhưng Ngưu Phách Thiên lại thấy rất kỳ quái, sao không nghe thấy Ngự hỏa chi pháp của Kế tiên sinh. Dù uy thế có kém hơn Khuynh Thiên Kiếm Thế nhưng ngay cả danh tiếng chẳng lẽ lại không có. Đêm qua gã chỉ quan tưởng ngọn lửa kia một chút nhưng suýt mất mạng rồi.

"Ách, Cao huynh, Ngự hỏa chi pháp của Kế tiên sinh đâu? Diệu pháp lợi hại như vậy ngươi cũng nói một chút đi!"

Ngưu Phách Thiên chỉ muốn hiểu rõ một chút, nhưng lại thấy Cao Thiên Minh lộ vẻ nghi hoặc.

"Cái này, ta chưa từng nghe nói Ngự hỏa chi pháp tuyệt diệu nào của Kế tiên sinh cả, thậm chí chưa từng nghe đến việc Kế tiên sinh vận dụng ngự hỏa chi thuật, chẳng lẽ Ngưu huynh gặp qua?"

"Không thể nào? Ngươi chưa từng nghe sao?"

"Thật chưa từng nghe nói, Ngưu huynh có phải biết chuyện gì?"

Ngưu Phách Thiên sửng sốt một chút, sau đó trong lòng bỗng dưng có chút đắc ý khó hiểu, nhưng biểu hiện trên mặt rất nghiêm túc, nói với giọng trầm thấp.

"Kỳ thật lão Ngưu ta cũng chưa thấy được toàn cảnh. Kế tiên sinh có thể khống hỏa, hơn nữa thần thông này tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của Cao huynh. Tối hôm qua Kế tiên sinh dùng một tia hỏa khí trợ giúp lão Ngưu ta trừ tận gốc pháp thuật của nữ yêu kia, vẻn vẹn chỉ một tia hỏa khí mà thôi. . ."

Lời của Lão Ngưu lộ ra chút e ngại, làm người khác tưởng tượng khung cảnh kia.

"Mặc dù ta không thấy được, nhưng linh đài của lão Ngưu ta thông suốt nhạy cảm, sau khi tia hỏa khí nhập thể, ta mơ hồ cảm nhận được biển lửa ngập trời vô hạn vô biên phía sau lưng. Nếu ngọn lửa kia đốt người nhất định có thể đốt không còn thứ gì. . ."

Ngưu Phách Thiên hít sâu một hơi, một phần cố ý một phần chân thật tạo nên cảm giác khẩn trương, sau đó tiếp tục nói.

"Ta từng hỏi thăm tiên sinh hỏa khí kia phát từ đâu. Kế tiên sinh nói ngài luyện Chân Hỏa, thế gian không có người thứ hai biết, chính là Tâm Quân Thần Hỏa hóa Chân Hỏa trong đan lô, cực dương chi khí hóa cương dương Chân Hỏa, cực âm chi khí hóa âm hàn Chân Hỏa, ba cái hợp nhất luyện hóa mà thành, tên là. . . Tam Muội Chân Hỏa!"

Cao Thiên Minh chỉ nghe một chút, mồ hôi lạnh lập tức túa ra. Gã là Thủy tộc, thủy hỏa khắc nhau, nghe thấy giải thích này đã cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Yến Phi nghe về Tam Muội Chân Hỏa nhưng lại không có cảm xúc sâu sắc như khi nghe Khuynh Thiên Kiếm Thế trước đó. Nhưng lời lão Ngưu cũng nhắc nhở cậu, thế nên cũng xen vào nói.

"Ngưu huynh, ngươi còn quên một sự kiện, Kim Giáp Lực Sĩ của Kế tiên sinh !"

"Đúng đúng đúng! Cao huynh, vừa rồi cũng không thấy ngươi nói về pháp thuật này. Kế tiên sinh vận dụng một tờ giấy vàng, hô lên triệu hoán kim giáp Hộ Pháp Thần Tướng, tên là Kim Giáp Lực Sĩ, chính là Hoàng Cân Lực Sĩ. Ta hỏi qua tiên sinh, người nói là xem như là thuật hộ pháp. Mặc dù chưa thấy được lực sĩ này xuất thủ, nhưng lực sĩ kia không coi ai ra gì, chỉ sợ uy nghi của tiên sinh mà thôi. Nghĩ lại chắc chắn không yếu được!"

Lời này Cao Thiên Minh tuyệt đối đồng ý, pháp thuật trong tay Kế tiên sinh có thể yếu sao?

Nhưng cùng lúc, Cao Thiên Minh bất đắc dĩ lắc đầu.

"Pháp này, Cao mỗ xác thực chưa từng nghe qua. . ."

Giờ khắc này, Ngưu Phách Thiên và Cao Thiên Minh lại nhìn về phía Kế Duyên, một cảm giác sâu không dò được càng thêm rõ rệt. Cao Thiên Minh cảm thấy, có lẽ lần sau gặp được Long Tử điện hạ, chính mình lại có thêm đề tài để nói với ngài ấy rồi.

"Đúng rồi Cao huynh, ngươi nói xem thành chủ Quỷ Thành có giao người hay không. . ."

Lão Ngưu nói mấy lời khó nghe, Cao Thiên Minh nghe xong cũng cười thâm trầm.

"Hừ hừ, đó chính là muốn chết, theo Cao mỗ biết, Kế tiên sinh mặc dù đối xử với chúng sinh như nhau, nhưng cũng chán ghét nhất hạng người độc ác. . . !"