Lạn Kha Kì Duyên

Chương 289: Hôm nay không diệt, tất thành hậu hoạn




Vào một đêm mưa gió như vậy, mười vị khách giang hồ kia cũng không kiểm tra kỹ thi thể của bọn đạo tặc, dù gì đó cũng là do bản thân họ ra tay giết chết.

Về lý do tại sao không có người bị thương, thiết nghĩ bọn thương binh đó đã được đồng bọn mang đi trong khi những kẻ còn sót lại đều là người đã chết.

Do cuộc chiến trước đó quá hỗn loạn, dĩ nhiên là mười vị khách giang hồ này không thể biết rõ mình đã chém thương hay giết chết bao nhiêu người. Loại giết chóc trong vô thức này có thể dễ dàng khiến người ta ảo tưởng rằng bản thân mình đã hạ gục rất nhiều đối thủ.

Sau khi lục lọi một hồi, nhóm người này cũng tìm ra một vài đồ vật hữu ích. Bên cạnh đó, gã đồng bạn đằng kia cũng tạm thời điều tức xong, hồi phục một ít sức lực.

“Mọi người tranh thủ khởi hành nhanh lên. Mặc dù đám đạo tặc kia đã bị chúng ta đánh lui nhưng chẳng biết chúng có quay lại hay không đấy!”

“Đúng vậy, cần tìm gấp một nơi trú ẩn an toàn để trị thương nữa.”

Được sự động viên tinh thần của gã đầu lĩnh quấn khăn trùm đầu, mọi người lần lượt đứng dậy. Sau đó, vị dẫn đội này vỗ nhẹ vào lưng tên đạo tặc rồi lạnh lùng nói:

“Dẫn đường đi.”

“Vâng, vâng! Theo hướng Đông Tây, hẳn là đi dọc theo sườn núi bên cạnh cánh rừng già bên dưới.”

Tuy đang mang thương thế nhưng hơn mười người này đều là võ giả, có thể phục hồi lại trạng thái nhanh nhạy chỉ trong chốc lát. Dù phải đi trên sườn núi xuyên qua khu rừng lầy lội, tốc độ của cả nhóm không hề chậm hơn bọn đạo tặc cưỡi ngựa.

Mưa vẫn còn nặng hạt... Cơn mưa dầm này gây ra rất nhiều bất tiện cho mọi người, đồng thời tiêu hao nhiều thể lực của họ hơn.

Một lúc sau, tên đạo tặc Ba Tử dẫn mọi người tìm đến đường vào cánh rừng già. Y lau mặt rồi chỉ tay về phía trước.

“Các vị đại hiệp, ngay tại đây. Con đường cũ này ít người qua lại, có thể đi thẳng vào ngôi làng hoang vắng kia.”

Người đàn ông đội khăn trùm đầu chỉ quan sát một hồi, chẳng hề lên tiếng nói gì cả. Sau khi gọi nhau một tiếng, cả nhóm thi triển thân pháp, gấp rút lên đường. Dưới điều kiện có đường xá rõ rệt, tốc độ của mọi người tăng lên rất nhiều.

Ngôi làng mà Ba Tử chỉ đường chính là ngôi làng bỏ hoang mà Kế Duyên đang ở đấy.

Lộ trình dài bảy tám dặm thật ra cũng không quá xa. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến phụ cận thôn vắng. Vừa đến đây, người đầu lĩnh đột nhiên dừng bước.

“Mọi người dừng chân một lát. Chúng ta sắp đến đó rồi, nhưng tại sao nơi ấy có ánh lửa?”

Quả nhiên, sau khi mọi người phóng mắt nhìn đến, xa xa có thể mơ hồ trông thấy ấy lửa từ thôn trang hoang vu ấy.

“Ở đó có người ư?”

“Chẳng lẽ tên khốn này đã dẫn chúng ta đến hang ổ của bọn đạo tặc?”

Một người đàn tóm chặt lấy tên đạo tặc đang run rẩy bên cạnh.

“Không, không, oan cho tiểu nhân quá! Ngôi làng đó đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh hoang tàn vắng vẻ. Không những thế, nơi ấy không hề có người canh gác bên ngoài mà, chắc chắn không phải hang ổ của nhóm người bên phe tiểu nhân rồi. Hay có người tình cờ ghé ngang nơi đó rồi tá túc lại?”

“Có lẽ thế! Tên này nói có lý. Độ lửa khá nhỏ, trông không giống doanh trại của một nhóm đạo tặc đông người. Chúng ta cứ tiến tới xem sao!”

. . .

Trong ngôi làng bỏ hoang, Kế Duyên đã nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nhờ vào “tâm trung sở kiến,” hắn biết được có mười sáu người đến đây, cả nam và nữ. Mặc dù có một số người cần được dìu dắt để tiến bước, nhưng hầu hết bọn họ đều có bước chân vững chắc, ắt hẳn là người luyện võ.

Động tĩnh của nhóm người ấy vào làng đã đánh động đến bảy tám người trong nhà lớn. Hàn Minh và hai thanh niên lo lắng bước ra cửa, chợt thấy Kế Duyên cũng đã đứng dậy nhìn ra ngoài.

“Kế tiên sinh, bên ngoài có người đến ư?”

“Đúng vậy, vài khách giang hồ thôi. Có lẽ vừa chiến đấu với ai đó nên một vài người bị thương đổ máu trên người.”

Cùng đồng bạn nhìn những bóng dáng lờ mờ đang tiến đến đầu thôn, Hàn Minh vẫn còn căng thẳng, bèn quay sang nhìn Kế Duyên lần nữa.

“Làm cách nào mà ngài biết họ bị thương?”

Kế Duyên chỉ vào mũi mình.

“Mũi của tôi thính lắm. Tôi có thể ngửi thấy mùi máu tanh của chính bọn họ trộn lẫn với máu của người khác.”

Mũi gì mà thính dữ vậy? Không những thế, còn có thể phân biệt ra được mùi máu của chính chủ và người khác nữa ư? Thế nhưng mà, thay vì đắn đo về vấn đề cái mũi, Hàn Minh và những người khác đều dồn hết mọi sự tập trung vào nhóm người đang đến.

Trong tầm mắt, có thể mơ hồ trông thấy mười mấy người từ ngoài thôn đi vào. Hiển nhiên, bọn họ đang đi thẳng về phía bên này, càng lúc càng gần.

“Những người này chắc chắn sẽ tới đây, tránh không được.”

Khi những người đó dần đến gần, sau khi giải thích chuyện vừa rồi cho Hàn Minh nghe xong, Kế Duyên chủ động nói to với người bên ngoài.

“Có phải các vị đang tìm nơi tá túc không? Chỉ còn mỗi căn nhà này còn nguyên trong cả ngôi làng vắng hiện tại. Không những thế, nơi đây còn khá nhiều củi khô. Nếu các vị không chê, có thể đến đây cùng chịu cảnh chật hẹp.”

Nói đến đây, Kế Duyên lại quay sang nói chuyện với Hàn Minh.

“Hàn tiên sinh, tạm thời dẫn hai con ngựa đến căn nhà nhỏ lụp xụp bên kia đi. Cứ buộc chúng ở đó là được rồi. Dù gì thì nơi đây cũng là nhà vô chủ, trong khi bọn họ lại bị thương. Chúng ta cũng nên trợ giúp đôi chút.”

Trước hành vi tự tiện làm chủ của Kế Duyên, Hàn Minh thầm không hài lòng. Tuy nhiên, khi nghĩ đến lý do vì sao đến đây, lại có thêm người bên ngoài xuất hiện, tốt hơn hết là không nên để xảy ra xung đột. Do đó, gã không hề nhiều lời, lập tức chỉ định người dắt ngựa đi.

“Tiểu Cửu, dẫn ngựa đi đi!”

“Vâng!”

Có hai lý do khiến Kế Duyên nói thẳng thừng ra như thế. Thứ nhất, hắn muốn giúp những người này tiết kiệm thời gian, giảm bớt sự lúng túng có thể lường trước được; thứ hai, hắn đã ngửi thấy mùi lạ trên người những vị khách giang hồ này nên định tìm hiểu tình hình.

Trong lúc đó, sau khi nghe thấy lời chào của Kế Duyên, các vị nhân sĩ giang hồ bên ngoài bèn thì thầm với nhau, cuối cùng quyết định tiến thẳng đến ngôi nhà đó.

Người đàn ông đội khăn trùm đầu vẫn đi trước đội hình, sau đó chắp tay gửi lời cám ơn khi cả nhóm còn cách ngôi nhà một đoạn đường.

“Đa tạ tiên sinh tương trợ, đúng thật chúng tôi đang cần một nơi để điều hòa trạng thái bản thân!”

Trong khi nói chuyện, người đàn ông này đã đến trước sân nhà chỉ với vài bước chân.

Đây là một căn nhà nhỏ có kích thước xấp xỉ một căn từ đường, bên trong có hai đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng.

Gã đầu lĩnh trông thấy một nhóm người nơi đó, gồm nam - nữ, lớn - nhỏ đủ cả.

Có ba người đứng trước cửa: một người mang dáng dấp tiên sinh nhã nhặn, hẳn là người vừa nói chuyện với bọn họ; hai người còn lại thì tỏ ra hoảng sợ khi nhìn thấy thanh đao trên tay y, chỉ chắp tay chào hỏi rồi xoay người quay vào trong nhà. Bên cạnh đó, có một người khác đang tháo dây dẫn ngựa đi ở bên ngoài căn nhà. Người đàn ông đội khăn biết rõ họ đang cố ý làm thế để nhường chỗ cho bên mình..

Càng như vậy, y càng có thể chắc chắn rằng, đây chỉ là dân thường. Tuy vị tiên sinh ngoài cửa trông không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng ông ta cũng không mang dáng dấp đầu voi đuôi chuột của một kẻ xấu điển hình.

Nhưng tựu chung lại, y yên tâm với kết luận của chính mình rằng: vị tiên sinh này và tất cả những người bên trong đều không biết võ công.

“Không cần khách khí! Nào có ai không gặp trắc trở khi ở bên ngoài chứ? Thật ra, Kế mỗ cũng rất mong mỏi sẽ có người giúp mình khi gặp chuyện cần được giúp.”

Kế Duyên nhìn tới nhìn lui thanh đao có một vài vết nứt trong tay người đàn ông, sau đó đáp lễ đơn giản rồi có ý nhích nhẹ ghế ngồi sang một chút.

Người đàn ông đội khăn trùm đầu gật nhẹ rồi nhanh chóng quay trở lại với nhóm đồng bạn đang chờ đợi mình.

“Nơi đó an toàn, bên trong cũng đều là dân thường mà thôi, có vẻ là khá tốt bụng. Mọi người tự kiểm soát bản thân nhé, đừng quấy nhiễu bọn họ.”

“Ôi… tốt quá!”

“Ừ, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi rồi…”

“Đi, đi nhanh lên! Giá mà có tí nước ấm nhỉ?”

Nhóm đồng bạn đứng chờ xa xa đều thở dài nhẹ nhõm, kêu gọi lẫn nhau rồi rảo chân bước gấp đến ngôi nhà kia.

Hơn chục người quần áo ướt sũng, tạo ra âm thanh nhỏ giọt “tí tách” khi bước vào nhà, trông vô cùng xấu hổ.

Sau khi quan sát cẩn thận, quả nhiên Hàn Minh và những người khác đều có thể trông thấy những kẻ mới đến này bị máu nhuộm khắp cả người, phát ra mùi tanh rõ rệt.

Căn phòng này không nhỏ. Có lẽ nơi đây sẽ khá chật chội vì hai con ngựa vừa rồi, nhưng hiện tại lại thoải mái hơn một ít dù không quá rộng rãi.

Sau một hồi trao đổi lẫn nhau, lúc này, sóng gió của đợt người thứ ba đã tạm thời lắng xuống.

Do củi không đủ nên cả bọn không hề nhóm lên đống lửa thứ ba. Thay vào đó, Kế Duyên đẩy đống lửa tại góc riêng của mình ra một chút, đủ để sưởi ấm mười mấy người tại đây.

Vì điều kiện không cho phép, mọi người không thể cởi trang phục ra để hong khô, chỉ có thể tạm thời cởi áo ngoài ra để băng bó miệng vết thương.

Tán gẫu nhau ba điều bốn chuyện, mọi người dần hiểu nhau hơn, không còn căng thẳng như lúc ban đầu nữa.

Người đàn ông đội khăn trùm đầu tên là Hoàng Chi Tiên. Y vừa vắt khô áo khoát của mình, vừa kể lại trận sát phạt của phe mình và bọn đạo tặc cho Kế Duyên, Hàn Minh và những người khác nghe. Thỉnh thoảng, Hàn Minh và những kẻ xung quanh lại hít hà thảng thốt.

Đang ngồi ở góc ngoài, cuối cùng Kế Duyên buộc phải lên tiếng khi nghe thấy bọn đạo tặc rút lui rồi còn có thể kéo theo đồng bọn trong lúc hoảng loạn.

“Chư vị đại hiệp quả thật võ công cao cường, nhưng e rằng bọn đạo tặc ấy đã rút lui vì một lý do khác.”

Nghe Kế Duyên mở lời, nhóm khách giang hồ lập tức chuyển sự chú ý sang hắn nhưng không ai phản bác ngay lập tức. Ngược lại, Hoàng Chi Tiên cũng tỏ vẻ đồng ý sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận lại.

“Thành thật mà nói, quả thực có vẻ kỳ quái nếu nhớ lại tình hình lúc đó. Chẳng hay Kế tiên sinh có cao kiến gì hay không?”

Kế Duyên nhìn kẻ bị giam trong góc, chính là tên Ba Tử đang sợ sệt kia.

“Hẳn là gặp phải một thứ gì đó không sạch sẽ, thế mới khiến những kẻ liều mạng ấy sợ hãi và buộc phải rút lui, thậm chí còn bỏ rơi đồng bọn.”

“Thứ gì đó không sạch sẽ à? Ý tiên sinh là ... quỷ hồn ư?”

Hoàng Chi Tiên hỏi dò trong vô thức.

Mọi người đều đang tập trung nhìn về phía Kế Duyên, ngay cả bên Hàn Minh cũng thế. Rốt cuộc, quỷ hồn là một vấn đề rất nhạy cảm ở cái loại địa phương như hiện tại.

Kế Duyên lắc đầu.

“Chưa hẳn là quỷ. Nói tóm lại, là một thứ gì đó rất quỷ dị. Không dối gì các vị đại hiệp, Kế mỗ có khứu giác đặc biệt, và ta vừa ngửi thấy một mùi lạ trên người của các vị.”

Nghe thấy điều này, có người trong nhóm mở miệng hỏi.

“Mùi gì lạ? Mùi máu tươi ư?”

“Không phải! Có rất nhiều loại khí, mỗi loại lại có vị khác nhau. Người bình thường có dương khí phổ thông, âm hồn thì có âm khí và quỷ khí, ngay cả yêu quái cũng có yêu khí đấy thôi. Tuy nhiên, luồng khí trên người các vị không thuộc những loại mà ta vừa kể ra.”

Sau khi giải thích xong, Kế Duyên bắt đầu suy tư.

“Nhưng tại sao thứ này tấn công bọn đạo tặc đó, lại để yên cho các vị? Rõ ràng, nếu ra tay với các vị thì dễ dàng hơn mà...”

Kế Duyên lẩm bẩm, sau đó nhìn một lượt tất cả nhóm người khách giang hồ tại đây.

“Chẳng lẽ các vị không thỏa mãn khẩu vị của chúng ư?”

Nghe những lời này, cả nhóm cảm giác vô cùng kinh hãi. Mười mấy tay nhân sĩ giang hồ đều cảm thấy tê tái cả da đầu, quần áo đều ướt đẫm, cả người lạnh toát dù đang có một đống lửa bập bùng trước mặt.

“Không được rồi. Thứ này rất tà ác, không hề buông tha bất cứ một ai. Các vị đại hiệp, hy vọng các vị đồng ý cho ta dẫn tên này đi một chuyến nhé?”

Hoàng Chi Tiên sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại ngay.

“Chẳng lẽ tiên sinh muốn đến sơn trại của bọn đạo tặc kia?”

Kế Duyên gật đầu.

“Đúng vậy, Kế mỗ từng gặp gỡ rất nhiều yêu tà, nhưng loại vừa gặp hôm nay rất đặc biệt. Bọn đạo tặc kia đáng tội chết, nhưng cũng không thể để cho tà vật này đạt được thành tựu! Bọn chúng ẩn nấp quá giỏi. Ngày hôm nay, nếu gặp gỡ mà không diệt trừ, có thể sẽ mất luôn cơ hội này.”

Trong khi nói chuyện, Kế Duyên đã bước qua một vài người, nhấc bổng tên Ba Tử lên.

“Không, không, không! Ta, ta không muốn đi...”

“Đi theo ta một chuyến. Ta đảm bảo ngươi bình an vô sự.”

Trông Kế Duyên mảnh khảnh là thế, nhưng sức mạnh của hắn khiến tên đạo tặc không thể nào thoát thân. Y bị Kế Duyên kéo xệch ra ngoài cửa.

Khi đến cửa, Kế Duyên dừng lại một chút, ngẫm nghĩ gì đó rồi lấy một tờ giấy vàng ra, đưa cho Hoàng Chi Tiên.

“Hiện tại, cho ngài mượn tạm thứ này phòng thân. Có lẽ không chỉ mỗi một con tà vật. Ta đã làm phép rồi. Nhớ kỹ nhé, nếu có biến cố thì cắn đứt đầu ngón tay, lấy máu làm vật dẫn rồi thét lên 'Triệu hồi Lực sĩ' nhé!”

“Hả...”

“Ngài nhớ kỹ rồi chứ?”

Hoàng Chi Tiên sững sờ, vội trả lời trong vô thức.

“Nhớ kỹ rồi...”

“Ừm, ta sẽ trở lại trước khi bình minh đến.”

Sau khi nói xong, Kế Duyên tóm lấy tên đạo tặc rồi bước ra khỏi nhà.

“A... Ta không muốn đi...”

Nhóm nhân sĩ giang hồ thực sự không bắt kịp diễn biến hiện tại. Tất cả bọn họ đều cảm thấy chuyện này quá mông lung, sau đó thật sự giật mình khi Kế Duyên mang người đi thật.

Khi nhìn ra bên ngoài, Hoàng Chi Tiên và vài người gần đó nhận ra Kế Duyên đã biến mất. Nhìn xa xa, họ mới phát hiện bóng dáng của hắn đã ở ngay lối vào làng bằng nhịp điệu bước chân y hệt như tản bộ.

“Ực...”

Hoàng Chi Tiên nuốt nước bọt, nhìn kỹ thứ trong tay mình. Đó là một tờ giấy vàng mỏng được cắt xén thành hình dạng người.