Lạn Kha Kì Duyên

Chương 279: Có thể hay không thể




Thở xong một hơi này, lão Hoàng đế tinh thần hăng hái, cơ thể dường như lại có chút khí lực nên muốn ngồi dậy.

Nhậm Quý Phi và đại thái giám Lý Tư Triết ở bên cạnh vội đỡ Hoàng đế. Một vị cung nữ cũng nhét đệm thật mềm vào phía sau giường.

Kế Duyên nhìn lão ăn mày nói.

"Lão xem, đặc biệt chờ lão đấy."

Lão ăn mày nhếch miệng. Kế Duyên nói giống như đối phương là người bị hại vậy, lão ăn mày ta mới chính là người bị chặt đầu một lần đây này!

Chẳng qua, lời cũng đã nói đến mức này, hôm nay dù gì cũng phải gặp cho xong. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hôm nay của lão Hoàng đế, tâm cảnh đúng là đã sinh ra biến hóa lớn.

Cái này có liên quan đến việc người sắp chết, cũng có quan hệ với những chuyện đã trải qua trong hai năm này, nên có thể nhìn ra từ khí tượng hiển hóa.

Lão ăn mày chắp tay về phía lão Hoàng đế.

"Bệ hạ, còn nhớ rõ lão ăn mày này chứ!?"

Lúc này không giống ngày xưa, giờ gặp lại lão ăn mày, đương nhiên lão Hoàng đế đã không còn kiêu căng như năm đó. Khi nhìn thấy lão ăn mày chắp tay, lão Hoàng đế cũng giơ tay lên đáp lễ.

Các Hoàng tử, phi tần và các đại thần ở xung quanh đều cho rằng lão Hoàng đế uống bát canh sâm xong sẽ có thông báo cuối cùng, tất cả đều tập trung tinh thần cực độ chờ nghe.

Nhìn thấy lão Hoàng đế chắp tay ra phía bên ngoài, hết thảy vương công quý tộc đều cùng nhau khom lưng hành lễ.

"Cô, tự nhiên nhớ kỹ tiên sư. . ."

Lời nói của lão Hoàng đế rõ ràng hơn lúc trước không ít, thanh âm cũng không còn vẻ run rẩy, nhưng lời nói ra lại khiến các đại thần khó hiểu.

Tấn Vương nhíu mày nhìn sang vị Phụ tể bên cạnh. Người này cũng lộ vẻ suy tư, lắc đầu với y, biểu thị mình cũng không hiểu.

Vẫn là đại thái giám Lý Tư Triết nói nhỏ với mấy vị Hoàng tử và trọng thần.

"Có thể Bệ hạ đã xuất hiện ảo giác. . . lúc chư vị còn chưa tới, đã bắt đầu lẩm bẩm. . ."

Tấn Vương nhìn phụ hoàng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Y đạt được quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế dĩ nhiên rất vui, nhưng hôm trước vừa mới đưa tang lão sư, ngày hôm nay phụ hoàng của mình lại sắp qua đời.

'Nắm hoàng quyền suốt mấy chục năm, khi già cũng chỉ như thế!'

Trong lòng của Tấn Vương không khỏi sinh ra suy nghĩ như vậy.

Mặc dù người bên ngoài đều nói Hoàng đế sinh ra ảo giác, nhưng cũng không có người dám quấy rầy lão.

Kế Duyên đợi lão Hoàng đế nói xong, trực tiếp trêu chọc một câu.

"Bệ hạ, ta đã mang người tới, có gì không cam lòng cứ việc nói ra."

Lão ăn mày bị câu nói của Kế Duyên làm cho nghẹn họng, nhưng giờ lão Hoàng đế dĩ nhiên không thể mắng mình, vì vậy cười hỏi một câu.

"Bệ hạ, nếu lão ăn mày ta hôm nay hỏi lại vấn đề ban đầu, bệ hạ sẽ đáp lại như thế nào?"

Nguyên Đức Đế thở dài, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Vị tiên sư này đã nói cho Cô rồi, khí số của Cô sắp hết, không có khả năng sống thêm nữa."

Nghe nói như thế, lão ăn mày nhìn Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, có phải ngài đã nói hết cho lão rồi không? Thế ta còn tới đây làm gì nữa?"

Kế Duyên vội vàng xua tay.

"Tuyệt không có chuyện đó. Kế mỗ cũng chỉ mới nói một câu, sau đó liền đi tìm lão. Những lời khác Lỗ lão tiên sinh xin cứ tự nhiên nói, duyên phận giữa ta và với bệ hạ chỉ đến như vậy."

Lão ăn mày thở dài, quay đầu nhìn về phía lão Hoàng đế.

"Bệ hạ, bên ngoài có hai vị Âm Ti Nhật Du Thần, đều là Chính Sứ, có 4 vị Câu Hồn sứ giả, đều là Thượng Lại, còn có 8 vị Âm sai cầm ô dẫn đường, đều do Quỷ Môn Quan chuẩn bị. Bọn họ tới đón người đấy."

Nghe vậy, lão Hoàng đế cảm giác lạnh buốt toàn thân, nét mặt vô thức lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Cô, Cô lập tức phải chết?"

Nhậm quý phi ở bên cạnh nhìn thấy của nhãn thần lão Hoàng đế không được tập trung, lại có vẻ sợ hãi, lo lắng nắm chặt đôi tay của lão.

Lão Hoàng đế lúc này mới hoàn hồn nhìn ái phi của mình, cũng nắm chặt tay nàng.

Mấy vị Hoàng tử và một vài cựu thần cũng đều cảm thấy khó chịu. Nguyên Đức Đế tuy không phải thánh quân hùng tài vĩ lược, nhưng dầu gì cũng trọn đời hiếu thắng, phút cuối cùng lại giống như bị ngốc.

Mặc dù trong tẩm cung có mấy vị thái y có năng lực cao minh, nhưng cho tới giờ, thuốc men và châm cứu đều vô dụng.

"Bệ hạ tự nhiên sẽ chết, thế gian vạn vật đều sẽ có ngày này, dù cho là lão ăn mày ta và vị Kế đại tiên sinh ở đây cũng sẽ tới ngày đó."

Lão ăn mày nhìn Hoàng đế và Nhậm Quý Phi cầm tay nay, tiếp tục nói.

"Lão ăn mày còn có thể nói cho người biết, tuy Âm sai tới đón người phô trương không nhỏ. Nhưng cho dù người là cửu ngũ chí tôn của nhân gian, khi chết xuống dưới Âm Ti vẫn không tránh được Âm Ti định hồn, vấn trách ưu khuyết điểm, cũng không thể miễn đi hình pháp của Âm Ti."

Lão Hoàng đế càng thêm sợ hãi, nhưng không lên tiếng.

"Đương nhiên, ưu khuyết điểm của cả đời Hoàng đế rất khó bình phán, lại có Thái miếu tế tự, nhất định người có thể chịu đựng được. . . Lão ăn mày nói nhiều như vậy, chỉ là muốn cho bệ hạ biết, người chấp chưởng Đại Trinh mấy chục năm, quyền khuynh thiên hạ, hưởng hết vinh hoa. Nhưng mấy chục năm sau, vẫn sẽ chết giống như lão nông dân cày ruộng ngoài đồng, dẫu sao cát bụi cũng phải trở về với cát bụi."

"Đương nhiên, cả đời này của bệ hạ tất nhiên là đặc sắc hơn vạn phần so với lão nông cày ruộng, nhưng sự trống rỗng cũng sẽ mạnh hơn vạn phần."

Lão Hoàng đế há miệng muốn phản bác, nhưng nhìn một đám người thân, vương công quý tộc cung kính chờ tiễn đưa lão, vẫn không nói nên lời.

Kế Duyên lúc này cũng nói một câu.

"Dù vậy, vẫn có vô số người trên thế gian muốn làm Hoàng đế."

"Đúng vậy, Kế tiên sinh nói không sai!"

Lão ăn mày than một câu, lần nữa nhìn về phía lão Hoàng đế. Lúc nãy nói nhiều như vậy, lão Hoàng đế từ đầu đến cuối không hề phản bác, người đã thông suốt cũng không cần khuyên bảo nhiều.

"Nếu không có Kế tiên sinh quét sạch vũng máu hôm ấy, ngày hôm nay hai ta cũng không thể đứng chung một chỗ nói chuyện ôn hòa như vậy. Theo lão ăn mày thấy, đây cũng là duyên phận, bệ hạ còn muốn biết gì nữa, chỉ cần không dính dáng đến chuyện của vương triều đều có thể nói với lão ăn mày."

Lão ăn mày nói đến đây, sắc mặt chuyển thành nghiêm trang.

Lão Hoàng đế dâng lên hy vọng, một loại hy vọng sống sót, nhưng sau đó liền ảm đạm xuống.

"Cho tới bây giờ, Cô cũng không còn gì có thể mong đợi, nhưng lại muốn hỏi một chút, âm thọ của quả nhân là bao lâu?"

Nếu Âm Ti chắc chắn tồn tại, như vậy những lời đồn về Âm Ti chắc cũng là sự thật. Lão Hoàng đế có chút hiếu kỳ về âm thọ của mình.

"Hắc hắc. . ."

Lão ăn mày cười cười.

"Cái này cần đợi sau khi người chết mới có thể nhìn ra. Chỉ là lão ăn mày có thể nói cho người biết, cho dù là minh quân được sách sử ghi lại, sau khi chết thường thường âm thọ cũng không tới mười năm, phần lớn chỉ khoảng ba tới năm năm."

"Vậy… vậy sau đó?"

"Sau đó hả, địa hồn nhập thổ, thiên hồn trở về trời, sẽ không còn Nguyên Đức đế - Dương Tông nữa."

Lão Hoàng đế thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu rút tay ra khỏi tay của Nhậm Quý Phi, chắp tay với Kế Duyên và lão ăn mày.

"Được rồi, đa tạ hai vị tiên sư, làm cho Cô phút cuối cùng có thể nhìn trộm chân dung tiên nhân."

"Phụ hoàng!"

Tấn Vương nhịn không được kêu một tiếng. Sự thân thiết trong một tiếng này được lão Hoàng đế nghe ra, lại là có chút cảm động muốn rơi lệ. Lão quay đầu nhìn về phía đứa con trai vẫn còn khá tái nhợt, chỉ gật đầu không nói.

"Doãn đại nhân đến, Triệu Tương đến, Ngôn đại nhân đến. . ."

Bên ngoài mơ hồ có thanh âm truyền đến, Doãn Triệu Tiên và mấy vị đại thần đến trễ vội vã vào tẩm cung, nhưng cũng chỉ lặng lẽ hành lễ, sau đó đứng ở một bên.

Ô. . . Ô. . .

Một ngọn âm phong lặng lẽ thổi qua tẩm cung, một ít đại thần và vương công quý tộc đều cảm thấy thân thể phát lạnh, mà trong mắt của lão Hoàng đế hiện lên một đội ngũ chậm rãi đi đến.

Nhưng giờ lão Hoàng đế ngược lại không cảm thấy sợ.

Đội Âm sai biết Kế Duyên và lão ăn mày ở đây, cho nên cũng không ngạc nhiên. Bọn họ hành lễ với hai người.

"Bái kiến hai vị tiên trưởng!"

Sau khi Kế Duyên và lão ăn mày đáp lễ, một đám Âm sai xoay người, lại chắp tay với Doãn Triệu Tiên đang cung kính đứng ở một góc.

Doãn Triệu Tiên tựa như cảm giác điều gì đó, nghi ngờ ghé mắt quan sát, Hạo Nhiên khí toàn thân tỏa ra hào quang nhàn nhạt, quả thực giúp y mơ hồ nhìn thấy bóng đen mơ hồ đứng ở mép giường của Hoàng đế.

"Doãn đại nhân, ngài nhìn cái gì vậy?"

Ngôn Thường cũng là người nhạy cảm, nhưng chỉ cảm thấy âm lãnh, không thấy cái gì khác.

"À, không có gì!"

Lão Hoàng đế thấy một màn như vậy, tập trung nhìn về phía Doãn Triệu Tiên, có vẻ đã hiểu rõ nghi hoặc của mình. Lão ăn mày mở miệng nói.

"Hạo Nhiên Chính Khí của Doãn Triệu Tiên người này đã thành, được vạn dân cầu nguyện bình an, ngay cả quỷ thần cũng kính phục, là đại nho đại hiền đương thời, xứng đáng Âm sai thi lễ."

Khi lão Hoàng đế còn đang sững sờ, Nhật Tuần Du - Chính Hữu Sứ lên tiếng.

"Dương Tông, thời điểm của ngươi đã điểm, thân hồn đã bắt đầu chia rời, thừa dịp còn có một hơi thở cuối cùng, nhanh nói câu cuối cùng!!"

Âm sai cũng nể mặt mũi của Kế Duyên và lão ăn mày, mới nhắc nhở một câu, bằng không bình thường đám ma quỷ này sau khi người chết mới xuất hiện.

Lão Hoàng đế hô hấp yếu dần, nhìn về phía Tấn Vương - Dương Hạo, vẫy vẫy tay.

"Hạo nhi qua đây! Lại gần một chút!"

"Dạ!"

Tấn Vương tiến lên một bước, áp sát vào bên người của lão Hoàng đế. Vị vua nhỏ giọng nói.

"Doãn Triệu Tiên là đại tài, càng là đại hiền, có thể gánh vác trọng trách, chớ để cho gian thần xu nịnh làm hại. Ngoài ra Triệu, Lưu hai người này cũng là năng thần. . ."

Lão Hoàng đế nói lời cuối cùng, càng ngày càng thở gấp, đến cuối cùng, một cánh tay run rẩy cầm chặt cổ của Tấn Vương, rốt cuộc nói không nên lời.

"Phụ hoàng? Phụ hoàng!"

Tấn Vương nhìn cha mình, hai mắt đã nhắm lại.

"Hoàng thượng băng hà --!"

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ!" . . .

Đủ loại quan lại ở bên ngoài quỳ xuống, một đám phi tần cũng khóc rống.

Kế Duyên và lão ăn mày nhìn thi thể của lão Hoàng đế, lại nhìn linh hồn bị Âm sai mang đi, cảm khái nói một câu.

"Kế mỗ còn tưởng rằng Lỗ lão tiên sinh sẽ hỏi lần nữa."

Lão ăn mày cũng không giấu giếm.

"Vừa nãy cũng có một lúc lão ăn mày ta quả thực muốn hỏi lần nữa, nhưng lời vừa nói ra, chẳng phải ta sẽ có đồ đệ sắp đứt hơi sao?"

"Có thể, hay không thể?”

Kế Duyên nhìn lão, dửng dưng nói một câu, sau đó nhẹ lướt đi.