"Ồ?"
Tú bà thoáng kinh ngạc, nhìn thấy điệu bộ nghiêm túc của vị quý nhân này, bà mới xác nhận chính mình không nghe nhầm.
Sắc mặt bà ta khẽ thay đổi khó có thể nhận ra, nhưng vẫn giả vờ cười cười nói nói.
"Tiên sinh, con gái của ta, không biết bao nhiêu người quyền quý nhớ thương nàng. Dĩ nhiên, ta hiểu thân phận của ngài tôn quý, nhưng mà quý nhân trong kinh thành yêu thích nàng cũng không ít."
Tú bà thoáng nhìn Trương Nhụy đang giả dạng Hồng Tú, cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân nàng mất tự nhiên lúc nãy.
"Về phần ta! Ma ma này khổ cực nuôi lớn nữ nhi, tuy là tiện tịch nhưng ít nhiều vẫn mong đợi nàng khỏe mạnh. Ta rất lo nàng được chuộc thân xong phải chịu khổ, với lại chuyện này cũng phải được nữ nhi nhà chúng ta đồng ý..."
Kế Duyên thấy tú bà không ngừng lải nhải, còn kèm theo chút thăm dò, bèn cắt ngang lời bà.
"Ma ma, Hồng Tú cô nương nhất định sẽ đồng ý, ngươi có yêu cầu cứ nói thẳng đi."
Tú bà khẽ cau mày, lặng lẽ nhìn sang Hồng Tú. Bà ta muốn nhìn trên mặt nàng xem có ra hiệu gì đó không, nhưng Hồng Tú không thèm đếm xỉa đến bà.
'Hay lắm, xem ra đối phương thật sự có địa vị, nha đầu này muốn dựa vào để thoát thân!'
Tú bà bày ra vẻ mặt buồn rười rượi nhìn Kế Duyên.
"Tiên sinh, việc này không phải mình ta có thể quyết định được. Ngài hẳn biết, vô số quan lại quyền quý đều yêu thích con gái ta. Nếu nàng đi theo ngài, lúc đó Đại Tú Thuyền này của ta cũng không đảm đương nổi!"
Bầu không khí có chút kỳ lạ, tú bà vừa kể khổ vừa đưa tay kéo Hồng Tú về.
"Tiên sinh, ta và con gái đi ra ngoài tâm sự một lát, mời ngài nghỉ ngơi trước."
Nói xong bà kéo Hồng Tú đi ra cửa. Trương Nhụy nhìn Kế Duyên, thấy hắn gật đầu, mới đứng dậy theo tú bà ra ngoài.
Chờ hai người đi khỏi, Đỗ Nghiễm Thông lại hiện hình lần nữa. Vương Lập cũng ngay lập tức hỏi thăm.
"Kế tiên sinh, Trương cô nương bị mang ra ngoài rồi, không có chuyện gì chứ?"
Kế Duyên nhìn gã.
"Chuyện gì? Nàng cũng không phải cô nương chân yếu tay mềm."
Vương Lập lập tức ngậm miệng. Gã chỉ nhìn người ta ở vẻ ngoài mà quên mất đối phương không phải phàm nhân.
Ngoài kia, tú bà lôi kéo Hồng Tú đi thẳng qua hành lang của con thuyền, bước vào một gian phòng khác, đóng cửa thật kỹ rồi mới lên tiếng.
"Con gái, sao con lại muốn đi theo người ta như vậy? Những quan lại quyền quý kia muốn chuộc con ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ muốn con làm thiếp, mới mẻ được vài năm... kết quả sẽ rất thảm"
Trương Nhụy cười miễn cưỡng.
"Tiên sinh không giống vậy..."
"Còn không giống sao, con cười còn không nổi! Mà con đi mất, ma ma phải làm sao bây giờ, Đại Tú Lâu chúng ta phải làm thế nào..."
Trương Nhụy tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng không phải nữ tử phàm trần. Nàng cũng nhìn thấu lòng người nóng lạnh, nghe được lời tú bà nói, vẻ mặt liền lạnh xuống.
"Thế nào, thiếu đi Hồng Tú cái cây rụng tiền này, sắp tới sẽ khổ sở à? Mấy năm này bà kiếm lời không ít, còn chưa muốn dừng?"
"Ngươi... được lắm, nha đầu ngươi đủ lông đủ cánh rồi? Ta cũng không cần phải nói dối, những quan lại quyền quý kia xuất thân cao quý, ngươi đừng tưởng rằng ở nơi này các ngươi chuyện trò vui vẻ thì thật sự ngang hàng với bọn hắn. Trong mắt bọn họ, ngươi chỉ như món đồ chơi mà thôi."
Tròng mắt tú bà khẽ híp, nói ra một câu như trách mắng.
"Như Tiêu công tử ngày đó, ngươi cũng coi là gặp được chân ái. Kết quả thì sao, chơi chán liền không xuất hiện, nhoáng cái cũng đã hai năm rồi."
Tú bà nhớ rất kỹ, cũng là từ khi đó, nữ nhi này bắt đầu bớt thận trọng hơn.
Nhưng bà không thể thấy sắc mặt Hồng Tú thay đổi.
"Hừ, bà nói chuyện thống khoái còn có thể cầm được chút tiền bạc, nếu không lúc đó lại là công dã tràng đấy!"
Trương Nhụy chẳng kiên nhẫn nói chuyện nữa, nếu thật sự không được thì nàng đánh ra ngoài, nữ tử thanh lâu trốn đi cũng không ít.
Hồng Tú hùng hổ dọa người làm tú bà đờ ra. Hôm nay Hồng Tú như biến thành người khác, có chỗ dựa một cái là tính cách cũng thay đổi rồi sao?
Suy nghĩ chút, tú bà vẫn hòa hoãn nói.
"Ngươi có thể nói cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện được không, người kia quyền thế lớn đến thế nào? Địa vị có lớn hơn công tử Tiêu gia không?"
Trương Nhụy cười lạnh. Công tử Tiêu gia là người nào nàng còn chẳng biết, nhưng Kế tiên sinh là bậc nào thì nàng vẫn có nghe phong phanh đấy.
Nàng dứt khoát nửa đùa nửa thật nói.
"Tiêu gia? Ha ha, quyền thế trong mắt tiên sinh không đáng giá."
Tú bà giật mình.
"Chẳng lẽ là người của hoàng thất? Nhưng ngươi không phải hoàn bích chi thân (*), người của hoàng thất để ý ngươi làm gì?" (*)không phải Hoàn Bích Chi Thân: Mảnh ngọc vỡ, ở đây ám chỉ nàng không còn trong sạch.
Trương Nhụy cố nén xúc động không bạt tai bà ta một cái. Nàng mở cửa muốn đi thẳng ra ngoài.
Kết quả cửa vừa mở, nàng nhìn thấy bên ngoài có hai người phụ nữ thô kệch và hai gã đàn ông người đầy cơ bắp đang đứng đó.
"Con gái à, trèo cành cao cũng không phải ngươi muốn trèo là được, mới đó mà đã trở mặt không nhận người thân rồi. Còn quý nhân kia, người làm ma ma này sẽ đi nói chuyện. Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi. Mấy người các ngươi tiễn Hồng Tú về phòng!"
"Vâng!"
Bên ngoài, một người phụ nữ thô kệch lên tiếng, chuẩn bị đi đến.
"Muốn chết!"
Trương Nhụy giận dữ, trực tiếp tát "bốp" "bốp" lên mặt hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ đanh đá có cân nặng gấp đôi Hồng Tú, lại bị tát bật ngửa về hai bên, bước chân đạp bảy tám bước vẫn không thể ổn định được thân hình.
"Bịch" "Bịch" ngã xuống, làm cho thuyền đều bị lung lay.
Hai gã đàn ông ngẩn người, còn chưa kịp động thủ, ánh mắt đã hoa lên. Trong chớp mắt, dưới hông mỗi người đều bị ăn một cước.
"A... Ui..."
Sắc mặt hai gã đàn ông tái nhợt, ôm hông co quắp ngã xuống.
"Hừ! Khuyên ngươi đừng có chọc ta!"
Trương Nhụy hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Một màn này dọa cho tú bá nhảy dựng lên, trơ mắt nhìn Tú Hồng bỏ đi cũng không dám ngăn cản.
Thoáng cái, Trương Nhụy về tới chỗ Kế Duyên, vừa mở cửa đã nói.
"Kế tiên sinh, ta nghĩ rồi, chúng ta đâu cần nhìn sắc mặt người phàm? Cùng lắm thì đánh ra ngoài, dù sao chỉ cần có cảnh tượng Hồng Tú đi ra khỏi thanh lâu là xong."
Thật ra bọn người Kế Duyên đi trước, sau đó Trương Nhụy bỏ chạy cũng được, nhưng nàng một khắc đều không muốn ở đây nữa.
Kế Duyên áy náy chắp tay với Trương Nhụy.
"Trương cô nương yên tâm, ngươi vừa mới làm vậy vẫn có hiệu quả. Chúng ta có thể bình yên ra ngoài không cần quá ồn ào. Nói lời khó nghe chính là ở trong mắt tú bà, các cô nương nơi này đều là vật để mua bán, đương nhiên giá tốt mới có quyền nói chuyện."
"Nếu bà ta muốn công phu sư tử vồ, hét một cái giá trên trời thì sao?"
Vương Lập cảm thấy không ổn lập tức hỏi.
"Tiền này chúng ta tạm ‘lừa gạt’ lấy, về sau tự nhiên có người trả lại, cũng nên là cậu ta (Tiêu công tử) trả!"
Kế Duyên suy nghĩ nói, rồi quay đầu chắp tay với Thủy Thần Đỗ Nghiễm Thông.
"Đỗ Thủy Thần, lần này nhờ ngươi rồi."
Đỗ Nghiễm Thông uống cạn chén trà, đứng dậy đáp lễ.
"Kế tiên sinh xin yên tâm, Đỗ mỗ tất làm thỏa đáng, xin cáo từ trước!"
"Tốt, Thủy Thần xin cứ tự nhiên!"
Sau đó, Đỗ Nghiễm Thông chắp tay với Vương Lập và Trương Nhụy một cái, không đợi hai người đáp lễ đã biến thành một dòng nước đi ra ngoài cửa sổ.
"Kế tiên sinh, Thủy Thần đại nhân đi làm gì vậy?"
Trương Nhụy mới trở về, không rõ trước đó bọn hắn thương lượng cái gì, cho nên hiếu kỳ hỏi. Vương Lập tằng hắng một cái, lấy giọng của người kể chuyện nói.
"Lần này Thủy Thần đại nhân đi dẫn thủy yêu trong nước lên bờ hóa thành một đội nhân mã, mang theo tiền chuộc đến đây chuộc thân cho Hồng Tú cô nương."
Dù giả bộ nhưng vẫn phải có lễ nghi, một mình Kế Duyên lấy ra nhiều tiền bạc như vậy cũng không quá thỏa đáng.
Một đêm này, Đại Tú Lâu phát sinh quá nhiều chuyện.
Một vị khách nhân vừa thần bí vừa vô cùng tôn quý nhìn trúng Hồng Tú, muốn chuộc thân cho nàng.
Sau đó một đại đội hạ nhân hung thần ác sát đi tới. Chỉ là bị bọn họ liếc nhìn một cái, những gã nam tử hán trong Đại Tú Lâu đã đổ đầy mồ hôi lưng.
Nhưng hung nhất không phải người ngoài mà là Hồng Tú cô nương. Cô nương này tinh thông cầm kỳ thi họa, thế mà đêm hôm đó, dáng vẻ khí thế độc ác của nàng đã áp chế tất cả nữ nhân của Đại Tú Lâu, đến ngay cả tú bà cũng phải sợ nàng.
Đương nhiên, Đại Tú Lâu cũng không chịu thiệt, có được tài phú để tú bà cười nói miễn cưỡng. Dù gà đẻ trứng vàng không còn nhưng rốt cuộc vẫn được không ít tiền tài.
Chỉ là phút cuối tú bà bị "con gái" tặng một cái tát khiến mụ cười đều cảm thấy đau.
Một rương nhỏ đựng vàng, một rương nhỏ nặng trĩu trân châu, năm trăm lượng vàng, tất nhiên không phải con số nhỏ. Nhưng mà quý báu nhất vẫn là những trân châu kia, từng hạt lớn tròn trịa, quả thật là có tiền mua cũng không được, có thể làm đa số nữ nhân điên cuồng vì nó.
Trên Đại Tú thuyền bên trong Đại Tú Lâu, cũng còn có không ít cô gái thanh danh lan xa, không chỉ dựa vào mỗi Hồng Tú chèo chống, thiếu một Hồng Tú không đến mức thương gân động cốt. Bọn họ sớm đã bồi dưỡng người, chỉ cần ra sức tâng bốc một người mới nào đó là ổn.
Buổi sáng ngày thứ hai, bên ngoài hơn mười dặm Thành Túc Phủ phủ thành, trên mặt sông có một chiếc thuyền nhỏ đang đi chuyển. Kế Duyên, Đỗ Nghiễm Thông, Vương Lập và Trương Nhụy đều đứng ở đây.
Thuyền này khá giống với loại thuyền lúc trước Kế Duyên ngồi trên sông Xuân Mộc, ngồi bảy tám người không đáng kể, mà người chèo thuyền là Kế Duyên.
"Chính là vàng thau lẫn lộn, tối qua coi như đã thấy được."
Kế Duyên cười nói về chuyện tối hôm qua với Đỗ Nghiễm Thông. Thủy Thần này làm việc đâu ra đó, những chuyện sau đó Kế Duyên cũng không cần ra tay.
"Ha Ha. Kế tiên sinh quá khen, ta đi nhờ người ở Âm Ti Thành Túc Phủ, điều tra giá cả chuộc thân mấy hoa khôi ở Đại Tú Lâu. Mấy trăm lượng vàng coi như giá trên trời, nếu tuổi già sắc suy thì càng ít, chúng ta cho vàng như thế cũng không để Đại Tú Lâu thua lỗ.
Cho vàng là vàng thật, trân châu thì không phải tất cả.
Cái rương vàng là Đỗ Nghiễm Thông "mượn" từ trong hầm ngầm của một tiền trang lớn trong Thành Túc Phủ, tất nhiên Kế Duyên sẽ đi tìm Hồng Tú thật lấy tới để trả về.
Nhưng rương trân châu vốn cũng không phải Đại Tú Lâu nên có được, qua mấy ngày nữa, Đỗ Nghiễm Thông sẽ tự mình "cầm" về.
Còn Đỗ Nghiễm Thông hy vọng chính mình tìm thấy người không chịu bỏ ra được số tiền nọ, sau đó gã sẽ giải quyết thích đáng chuyện vặt này giúp Kế tiên sinh, như vậy thiện duyên của gã với Kế Duyên càng tốt hơn.
Mặc dù sông Túc không nối liền với Thông Thiên giang, nhưng lại nối liền với mấy nhánh sông uốn lượn khác ở hạ lưu Thông Thiên Giang. Kế Duyên cũng không vội, cứ như thế chèo thuyền đến Kinh Kỳ phủ. Với tốc độ chèo thuyền của hắn, không tới nửa tháng là đã đến kinh thành.
Hắn trò chuyện với Thủy Thần vài câu, sau đó đối phương cũng cáo từ rời khỏi. Kế Duyên nhìn Vương Lập ngủ gật trong khoang thuyền, nghĩ nghĩ mới nói.
"Vương tiên sinh, suốt đêm hôm qua không được ngủ, mời ngươi nghỉ ngơi trước. Chờ ngươi tỉnh lại, Kế mỗ còn có một đoạn chuyện xưa nói với ngươi, có thể biên soạn chính thư."
Vương Lập mơ màng "A" một tiếng, sau đó tựa lưng ở trong khoang thuyền ngủ gà ngủ gật không được bao lâu liền say giấc.