Hồ Vân nhảy ra khỏi hang động, cái đuôi to xòe ra đang vung vẩy sau lưng. Nó thấy Lục Sơn Quân không thể kìm nén vui mừng, nhưng nó vẫn không hiểu tại sao lại như vậy.
Kế Duyên nhìn xích hồ, rồi lại quay sang nhìn cọp tinh khổng lồ đang trợn tròn hai mắt.
“Đi thôi, tìm nơi thích hợp. Hang động này của ngươi tối tăm quá, rừng cây bên ngoài cũng quá rậm rạp, không được thoáng mát lắm.”
Chân Kế Duyên giẫm một cái, tựa như súc địa thành thốn, rồi nhảy về phía trước. Cọp tinh và xích hồ thấy vậy vội vàng đuổi theo, ngay cả gió núi cũng đi theo.
Lúc Lục Sơn Quân nhanh chân bước theo Kế Duyên, nó còn quay đầu quan sát huyệt động của mình. Huyệt động màu đen ẩn mình trong bóng tối của rừng già. Mặc dù có ánh trăng chiếu rọi nhưng xuyên qua tán cây rậm rạp, ánh sáng cũng chỉ còn lại một lớp loang lổ.
‘Tiên sinh xem động quật này như tâm cảnh của ta sao? Rời huyệt động u ám, mà tâm tình sáng sủa!”
Vừa rồi, Kế Duyên chỉ nói mấy câu đơn giản, lại khiến cho linh đài của Lục Sơn Quân sáng rõ. Bộ lông cọp dường như có linh quang lộ ra. Một cảm giác ‘Kế tiên sinh đến đây dẫn đường cho ta’ cũng nảy sinh trong lòng mãnh cọp tinh.
Kế Duyên đang đi ở phía trước cũng cảm giác được nên đã liếc mắt nhìn sang. Hắn không biết trong lòng Lục Sơn Quân nghĩ gì. Chẳng qua, hắn cảm nhận được mãnh cọp tinh này quả nhiên tư chất phi phàm, tuyệt đối có thể xem là nổi bật trong đám yêu vật, ít nhất là mạnh hơn xích hồ ở đằng kia rất nhiều.
Cũng không phải hắn đi lại trong núi không có mục đích. Lúc hắn đến đây đã nhìn lên trời và tìm được một nơi thích hợp. Bọn hắn đi trong núi khoảng một khắc đã tới nơi này.
Ở đây là một núi đá hình bầu dục, rộng khoảng chừng ba trượng vuông, nằm ngang trên lưng chừng núi, xung quanh có lác đác một vài cây bụi, nhìn giống như một khối đá cuội thật lớn.
Trước khi tới gần tảng đá lớn, Kế Duyên nhẹ nhàng nhảy ở phía trước. Còn ở phía sau, mãnh cọp và xích hồ cũng lần lượt đuổi theo.
Ánh trăng trên đỉnh đầu, những vì sao sáng tỏ. Ở một nơi vắng bóng người, nằm sâu bên trong Ngưu Khuê Sơn, tảng đá phản chiếu ánh trăng nên cũng phủ lên mình màu trắng sáng.
Một người, một cọp, một cáo ngồi xuống trên tảng đá lớn.
Xem ra Hồ Vân không cảm thấy gì, nhưng Lục Sơn Quân thì khác. Trong lòng nó sinh ra một loại cảm giác trang nghiêm thần thánh, trên đài ngắm trăng sáng, ngồi chung với sư phụ, lắng nghe lời dạy dỗ.
Kế Duyên nhiều ít gì cũng đáp lại tấm lòng cung kính của Lục Sơn Quân. Lúc nào cọp tinh cũng đối đãi rất nghiêm cẩn lễ tiết, phần thành tâm này quả thực hiếm thấy. Sau khi hắn tự mình nhìn khí tượng của Lục Sơn Quân thì thấy biến hóa càng phát ra rõ ràng.
“Ở trong núi, các ngươi đều là động vật đã mở khiếu, sinh ra linh trí. Hồ Vân lần đầu có cơ hội tu hành, tuy có linh vận nhưng chưa biết tu hành khó khăn cỡ nào. Còn Sơn Quân luyện hóa xương ngang hơn trăm năm gian khổ, tính từ khi sinh thành tới nay cũng đã gần hai trăm năm, cũng coi như đã hiểu nỗi khổ của con đường cầu đạo.”
Tư thế ngồi của Kế Duyên cũng không ngay ngắn, một tay nghiêng chống đỡ thân thể, tay phải kéo trâm ngọc trên đỉnh đầu ra. Mái tóc dài như thác nước lay động theo gió, như được mạ lên một tầng huỳnh quang dưới ánh trăng.
Hắn nhấc tay đưa trâm ngọc về phía ánh trăng. Đôi mắt trắng xám, trâm ngọc, ánh trăng sáng, ba thứ hợp thành một đường thẳng, mơ hồ có thể nhìn thấy trâm ngọc thô ráp kia lộ ra lưu quang.
“Gần son thì đỏ, gần đạo thì linh! Yêu loại cũng được, Nhân tộc cũng được, tu hành tu tiên vì cái gì?”
Giờ phút này, Kế Duyên đạo ý sâu xa, nghiêng mặt nhìn Lục Sơn Quân và Hồ Vân đang không dám nhìn thẳng.
“Nếu Sơn Quân ngươi đã lớn tuổi hơn Hồ Vân một chút, ngươi nói thử xem.”
"Vâng!"
Mãnh cọp tinh cực kỳ hồi hộp, thậm chí còn cảm thấy trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, bốn đệm thịt dưới móng vuốt cũng toát mồ hôi.
“Bẩm tiên sinh, ta tu hành vì muốn siêu thoát, vì muốn trường sinh, muốn nghĩ gì đều có thể đạt được, không sầu lo, không tổn thương, trong lòng có thể bình an!”
"Hay, nói rất hay!"
Tiếng tán thưởng này của Kế Duyên rất thật tâm thật ý. Chỉ mới tiếp xúc mấy lần nhưng con cọp tinh này mang đến cho hắn rất nhiều kinh hỉ. Lúc trước, phần lễ đệ tử kia giống như ngoài ý muốn, nhưng bây giờ hắn thật sự có ý này.
Nghe Lục Sơn Quân nói vậy, trong lòng Hồ Vân không cho là đúng.
‘Không phải muốn làm gì thì làm sao, ngươi lớn nhất, ngươi ác nhất, còn cái gì nữa. Tại sao Kế tiên sinh lại khen ngươi!’
Chẳng qua khi ánh mắt của Kế Duyên liếc tới, thân cáo lập tức trở nên đoan chính, học theo dáng vẻ cẩn thận nghiêm chỉnh của mãnh cọp.
Kế Duyên cười một tiếng, đặt trâm ngọc bên cạnh. Rất ít khi hắn xõa mái tóc dài của mình xuống. Trước kia, hắn cứ cảm thấy như vậy nữ tính quá, nhưng bây giờ cũng hiểu được thực ra không sao cả..
Thân hình tản mạn tâm không tiêu tan, trong lòng đều muốn hướng tới bình an. Lời của Lục Sơn Quân vào trong tai Kế Duyên cũng có lý giải của mình, không phải là Kế Duyên không học hỏi được gì.
Nghiêm chỉnh mà nói, lần này mới là lần đầu tiên Kế Duyên nghiêm túc truyền thụ những điểm trọng yếu trong tu hành. Hắn đăm chiêu suy nghĩ, cẩn thận từng chút một, không muốn tùy tiện bắt đầu lời giảng của mình.
Kế Duyên nhìn thoáng qua mãnh cọp đang rất nghiêm cẩn và xích hồ đang cố hết sức học theo dáng vẻ nghiêm túc. Trong miệng ngâm một đoạn văn chương chưa từng có ở thế giới này.
“Bắc Minh có con cá gọi là Côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là Bằng, lưng rộng không biết mấy ngàn dặm, khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời.…” Bắc Minh: vùng biển rộng phía Bắc. Đây là sự tích Côn Bằng trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử
Sau khi Kế Duyên ngâm nga lời này, ngoại trừ nguyên văn phần trình bày và phân tích trong “Tề Hài”, hắn đã tối giản lấy tinh thần trong đó. (*) Tề Hài là tập sách kể chuyện thần thoại của Trang Tử
“...Kẻ thuận theo cái chính của trời đất, nắm bắt sự thay đổi của “sáu khí” (*) mà ngao du trong cõi vô cùng vô tận, hắn dựa vào cái gì đây? Cho nên nói rằng: Bậc chí nhân không thấy mình, bậc thần nhân không nhớ công, bậc thánh nhân không nghĩ đến danh...”(**) (*) Sáu khí: dùng để chỉ âm, dương, gió, mưa, tối và sáng. (**) Chí nhân vô kỷ, thần nhân vô công, thánh nhân vô danh: “Chí nhân” là người có đạo đức cao thượng, có thể đạt tới cảnh giới vong ngã (quên mình vì người khác), với những “Thần nhân” hoàn toàn siêu thoát khỏi ngoại vật thì trong suy nghĩ không có công danh và sự nghiệp, với “Thánh nhân” đã đạt đến tư tưởng hoàn mỹ sẽ không theo đuổi danh dự và địa vị.
Đọc xong một quyển sách thật dài, Hồ Vân mặt mày ủ rũ, còn Lục Sơn Quân khi thì kinh ngạc, khi thì vắt óc suy nghĩ. Lục Sơn Quân thật sự nghĩ không ra, lại sợ bỏ sót cái gì. Nhiều câu chỉ có thể mạnh mẽ học thuộc lòng. Rốt cuộc câu nói trước hai câu cuối cùng vẫn còn rung động, sau đó lại trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ.
Kế Duyên trực tiếp bỏ qua phản ứng của xích hồ, mà hỏi Lục Sơn Quân.
“Cảm thấy như thế nào?”
Lần này, mãnh cọp tinh không trả lời ngay, mà đau khổ suy nghĩ một hồi, cẩn thận nhớ lại, sau nửa ngày mới do dự đối mặt với Kế Duyên.
“Tiên sinh, đạo lý mà ngài vừa nói có tên không ạ?”
Trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười.
“Quyển sách này tên là “Tiêu Dao Du”!”
Ở trên đài ngắm trăng màu trắng, thân cọp của Lục Sơn Quân chấn động, một lần nữa trịnh trọng cúi đầu trước Kế Duyên.
Nó không nói ra đáp án, Kế Duyên cũng không hỏi. Dường như có một loại vận luật đặc biệt khiến cho hai bên hiểu ý nghĩ của đối phương. Loại cảm giác này rất thần kỳ, cũng rất vui sướng.
Kế Duyên lại nhìn Hồ Vân đang nghi hoặc không hiểu ở bên cạnh, cũng mỉm cười lắc đầu. Rốt cuộc, đạo hạnh và tâm tính của xích hồ vẫn còn kém xa.
“Yêu tu giả, thu thập thiên địa linh khí luyện thành hình dáng, sinh ra yêu khí, hóa thành linh vận, có thần thông, cầu đạo hạnh, để qua năm tháng thai nghén một thân càn khôn. Ai cũng cho rằng yêu tu lấy lực lượng làm đầu, vừa ao ước, vừa ghen tị với những cái tốt của thân thể con người… không biết rằng việc Vấn tâm không phân biệt chủng tộc, cơ hội tu tâm ai cũng như nhau….”
Kế Duyên chậm rãi nói, Lục Sơn Quân hận không thể lấy ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại, cũng không dám phân tâm một chút nào.
Nó chỉ cảm thấy những câu nói mà tối nay Kế tiên sinh truyền dạy chính là Đại đạo. Nếu nói theo cách nói kiếp trước của Kế Duyên thì đó là hoa quả khô tràn đầy. (***) (***) mang tính chân thực, không lừa gạt
So với việc tu hành của yêu vật bình thường, Kế Duyên chú trọng tới chuyện linh đài sáng rõ, rèn luyện tâm cảnh, cũng chú trọng tới đạo đức âm dương của Trời, Đất, Con người hơn.
Tại sao Yêu lại là “Yêu”, vì sao thường được xếp chung với Tà ma? Bởi vì tâm tính sinh ra, phương pháp tu hành, những việc đã làm cũng góp phần tạo điều kiện cho định nghĩa của ngày hôm nay.
“Luyện thân tu thân thể, luyện tâm tu tinh thần, thể xác và tinh thần thanh lọc, thai nghén pháp thuật tự thân. Yêu đạo cũng có thể là Tiên đạo!”
Một câu này vừa dứt, trăng sáng trên bầu trời đã bị mây đen che khuất. Lúc này ngồi trên tảng đá cũng không còn là ngồi trên đài trắng ngắm trăng nữa. Kế Duyên liền thuận thế dừng lại.
“Ầm đùng đùng…”
Tiếng sấm mịt mờ vang lên trên những đám mây. Hắn biết đó là một tia Thiên - Nhân giao cảm, nơi này “người” có thể đả thông cho “yêu”.
Trước khi Lục Sơn Quân hóa hình, mỗi lần có cơ hội đột phá then chốt, sẽ rất dễ đưa tới một loại “giao cảm” tương tự. Khí cơ càng nặng, lại càng dễ dẫn đến sấm sét đánh xuống.
Thật ra trước đây, Hồ Vân luyện hóa xương ngang cũng không kém. Chỉ là bản thân yêu khí của Hồ Vân nhỏ bé cực kỳ, lại có tán cây táo che chở phía trên, nên đám mây đen trên bầu trời cũng chỉ đánh vài tiếng sấm sét không quá vang là xong.
Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ. Thí dụ như vào một ngày mưa rào, có sấm chớp, có mưa bão, mà yêu vật còn cố ý tìm một nơi trống trải để đột phá, nó có lẽ sẽ trở thành một cột thu lôi cực kỳ lớn, Thiên Lôi sẽ không quên đánh chết nó.
“Được rồi, là duyên cũng là pháp, có bắt đầu cũng có kết thúc, nói đến đây thôi!”
Kế Duyên ngừng một lúc lâu mới nói câu này, khiến cho Lục Sơn Quân đang lâm vào tâm cảnh và Hồ Vân đang đau khổ suy nghĩ đều bừng tỉnh.
“Ha ha, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng Kế mỗ cũng đứng trên bệ đá này, chẳng may nếu có sét đánh tới, cũng không thích hợp lắm!”
Câu nói đùa này của tiên sinh làm cho mãnh cọp và xích hồ đều vô thức nhìn lên bầu trời. Lúc này, ánh trăng cùng những vì sao đã bị đám mây đen che mất rồi.
Kế Duyên cầm lấy trâm ngọc đang đặt trên đài. Tay vuốt vuốt mái tóc, tiện tay búi lại mái tóc, sau đó đứng lên.
“Được rồi, việc tu hành hãy tự cố gắng, không phải lúc ung dung tự tại…”
Nói đến đây, Kế Duyên dừng lại, nhìn Lục Sơn Quân.
“Không được tùy ý nói ta là sư phụ ngươi.”
Nói xong những lời này, bàn chân hắn giẫm một cái, mây mù lờ mờ bao phủ dưới chân. Cả người hắn cưỡi mây mà đi.
Toàn bộ thân cọp khổng lồ của Lục Sơn Quân cứng ngắc trên núi đá. Ánh mắt ngây ra, ngốc trệ, cảm giác không thể tin được, sau đó hóa thành vui mừng khôn xiết.
Vào lúc hoảng hốt, cọp tinh đứng dậy, liên tục quỳ lạy hành lễ với thân ảnh đã biến mất cuối chân trời.
“Đệ tử xin nghe lời sư phụ! Gào~~~”
Cọp tinh gào thét làm kinh sợ núi rừng. Rất nhiều động vật hoang dã trong rừng bừng tỉnh, cuồng phong gào thét trên sườn núi, vô số loài chim bay tán loạn. Nhưng Lục Sơn Quân thực sự kìm nén không nổi kích động trong lòng mình.
"Rống ~~~~ rống ~~~~~ "