Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu

Chương 36: anh nhan sai




Một lúc sau thấy im ắng, Na Anh khẽ mở mắt, thấy anh có vẻ như ngủ rồi. Cô nhẹ nhàng rút tay mình lại, không ngờ anh giữ rất chắc.

Em cũng không ngủ được phải không?Um. Anh cũng vậy nhỉ.Anh lại nghiêng người sang phía cô, cô thì lúng túng xoay lưng lại phía anh.

- Không muốn nhìn anh à?

Cô im lặng mấy giây, muốn sắp xếp từ ngữ cho phù hợp để anh không hiểu lầm. Cô là chưa quen, chứ không phải ghét bỏ.

- Thấy hơi kì kì thôi.

Ngô Ngạn Thần mỉm cười, rồi xích lại một xíu mà ôm cô. Na Anh giật mình, cô quay lại trừng mắt nhắc nhở.

Đừng có ôm em như thế!Vậy ôm kiểều khác nhé!Não anh nhảy số nhanh kì lạ, ngay lập tức thơm "chụt" vào má cô. Na Anh giẫy nảy lên kháng cự, lại bị anh thơm vào mỗi một cái.

Cô thẹn quá hóa giận, đẩy anh mạnh ra khỏi người mình. Chiếc giường đơn bé bé không giữ nổi tấm thân đàn ông cao lớn, Ngô Ngạn Thần rơi "rầm" xuống đất khiến cô hốt hoảng.

- Em xin lỗi, em không cố ý.

Anh lôm côm dưới sàn, thực ra không đau lắm nhưng cố tình nhăn nhó như thể yếu đuối, giả vờ giả vịt không đứng dậy được. Còn cô áy náy và rối rít đỡ anh.



Em nhỏ mà khỏe thế!Còn đùa được à. Tại anh, anh cứ trêu em.Lúc này Ngô Ngạn Thần thấy Tạ Na Anh có nét giống hồi xưa, đáng yêu và quan tâm anh, dù anh có chọc ghẹo làm cô giận dối.

Anh ngồi lỳ dưới sàn, hai tay ôm lấy eo cô ghim xuống lòng mình.

Anh thừa sức đứng lên đúng không? Lực kéo mạnh như này, còn giả bộ.....Em à, em đừng hờ hững anh có được không? Chúng ta quay lại được một thời gian rồi, nhưng anh cảm thấy hai đứa mình vẫn có một khoảng cách vô hình khiến anh không thể lại gần em được. Rõ ràng em ở ngay đây, mà sao khó nắm bắt!Đôi mắt Ngô Ngạn Thần rất đẹp, màu nâu cô rất thích. Hồi trẻ yêu nhau, cô từng thầm nghĩ sau này con của hai người có đôi mắt của anh thì thật tuyệt. Giờ Anh Huy có mắt giống mẹ hơn giống bố, còn cô vẫn mê mần đôi mắt anh.

- Em cũng từng giống anh lúc này. Anh hẹn hò em mà không yêu em, em không giữ được trái tim anh. Cũng không phải, em đã từng có đâu mà giữ. Vậy nên anh đừng phàn nàn tại sao em đối xử với anh xa cách. Khi đàn ông cho người phụ nữ một môi trường an toàn và đầy đủ, cô ấy sẽ nuôi dưỡng tính nữ: sự dịu dàng, cảm thông, hiều chuyện, hết lòng. Và tất cả điều đó sẽ dành để ôm ấp, vỗ về người đàn ông của họ. Cách cư xử của phái nữ là tấm gương phản chiếu tình cảm của phái nam.

Anh nói gì nữa, nói gì cũng đều là biện minh cho sự vô tâm của mình. Anh chỉ có thể ôm cô, gục vào ngực cô và hối hận. Na Anh của anh không nói nhiều, nhưng hễ nói câu nào là lại làm tim gan anh ứa máu.

- Đi ngủ thôi.

Cô đặt tay lên vai anh, muốn vỗ nhẹ nhưng lại phân vân và không làm. Anh giữ cô lại, mắt buồn rầu và nói nhỏ.

- Anh sai rồi!

Ngô Ngạn Thần không xin lỗi nữa, mà nhận sai trước mặt Tạ Na Anh. Cô biết anh nghiêm túc, vì hồi còn yêu nhau, anh chưa nói câu này bao giờ, thậm chí khi bất đồng đều là cô làm lành trước.

- Ừm!



Cô ngồi lọt thỏm trong lòng anh, cả hai ôm nhau dưới sàn nhà, tâm tình khắc khổ đã nguôi ngoai một chút.

Ngô Ngạn Thần nâng cằm cô lên, muốn được hôn cô, để xoa dịu, để nâng niu, để bù đắp và thỏa mãn cảm xúc của bản thân. Cô không né tránh, cô cũng nhớ anh, yêu anh nhiều lắm, cũng muốn ôm anh trong vòng tay.

Khi mà chỉ còn xíu xiu nữa thì môi họ chạm nhau, bất ngờ tiếng đẩy cửa làm Na Anh vội đẩy Ngô Ngạn Thần ra.

- Bố mẹ sao lại ngồi dưới đất thế?

Tạ Anh Huy đứng chớp chớp mắt và hồn nhiên hỏi. Ngô Ngạn Thần hơi nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh nói với con trai.

Sao con chưa ngủ mà lại sang đây?Con muốn chúc bố mẹ ngủ ngon.Người bố trẻ thở phào một cái, ơn trời không phải thằng bé nhớ mẹ đòi sang ngủ cùng.

Ừm, chúc con ngủ ngon....Con ngủ cùng ông bà ngoan nhé.Hai người chúc con xong và nhìn nhau cười tủm tỉm. Đợi Anh Huy rời đi, Ngô Ngạn Thần đứng lên, động tác chốt cửa rất dứt khoát.

- Ủa anh?

Anh khom người và một cú bế được cả người cô lên, ung dung đặt cẩn thận lên giường.

- Nào, giờ thì đi ngủ nào.