Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu

Chương 17: gia đình




Ngô Ngạn Thần, cậu biết Na Anh- đứa con gái mà vợ chồng tôi hết mực yêu thương đã trải qua những gì không? À, cậu sao mà biết được. Vậy để tôi nói cho cậu biết.

Quay lại khi Tạ Na Anh ngưỡng 22 tuổi....

Mang bầu không đáng sợ, đau đẻ không đáng sợ, nuôi con một mình mà không có chồng cũng không đáng sợ. Đáng sợ là trầm cảm sau sinh. Kinh khủng hơn là sinh con xong không thiết sống nữa.

Mã Tư Lệ nói với con gái.

" Mẹ có quyền đưa con tới thế giới này, nhưng muốn rời đi hay không là do con quyết định. Và con không được làm tổn hại tới cháu ngoại của mẹ. Nếu chọn cái chết, mình con chết thôi, cháu của mẹ là đứa trẻ vô tội".

Con gái cưng của bà trầm cảm rất nặng, mỗi lần vào nửa đêm đều trốn trong nhà vệ sinh uống quá liều thuốc ngủ. Đến lúc bà phát hiện thì cô đã nằm dưới đất và ý thức bắt đầu mơ hồ.

Bà ôm con gái và nhẹ nhàng hỏi:

" Con uống bao nhiêu viên rồi? Giờ con thấy sao?"

Sau một khoảng im lặng, bà lại nhẹ nhàng hỏi tiếp.

" Sống mệt lắm hả? Không chịu được nữa à? Nếu không chịu được nữa, mẹ sẽ không đưa con đi bệnh viện, để con được giải thoát."

Tạ Na Anh như đứa trẻ yếu đuối cùng cực gục trong lòng mẹ bật khóc, khó khăn lắm mới nói.

" Mẹ gọi cấp cứu cho con"



Kể cả khi cô được nhân viên y tế đưa đi, mẹ cô vẫn nhẹ nhàng như cũ.

" Chỉ cần con nghĩ kỹ rồi, con quyết định thế nào mẹ cũng đồng ý".

Kể từ đó về sau, Tạ Na Anh không tự tử lần nào nữa. Nhưng không có nghĩa là cô ổn hơn.

Nhìn bạn bè đồng lứa, nếu không phát triển sự nghiệp thì cũng là lấy chồng sinh con hạnh phúc. Tạ Na Anh trước kia được ngưỡng mộ, giờ lủi thủi xó nhà bỉm sữa hết ngày. Cô không chấp nhận mình thảm hại như vậy, không ít lần ghét bỏ con nhỏ, cho rằng vì có con mà bản thân mới tụt lùi.

Dằn vặt, đổ lỗi, cô lại ngồi một xó xỉnh tối tăm hối hận. Cô thấy mình bất hiếu khi đến tuổi này không phụng dưỡng bố mẹ thì thôi, lại còn khiến bố mẹ phải lo cho mình, và còn cả con mình. Cô xin lỗi đứa con nhỏ xíu, vì đã lấy Anh Huy bé bỏng ra làm cái cớ để oán trách. Cô tự nhận mình tệ vô cùng. Làm một đứa con tệ với đấng sinh thành, và là người mẹ tệ với đứa con mình sinh ra.

Bố cô cũng thương cô, ông hiểu nỗi niềm của con gái. Là đàn ông, việc thổ lộ trực tiếp với con có chút ngại ngùng, nên ông đã viết cho cô một bức thư dù họ sống cùng nhà.

" Na Anh của bố!

Con chính là con. Đừng nôn nóng khi thấy những loài cây khác đã ra lá ra hoa. Con gái bố hãy cứ bình tâm và đợi thời điểm của mình, con nhé. Con có con sớm, thì sau này con sẽ nhàn sớm. Giờ con không được tung tăng như bạn bè, bù lại khi bạn bè con bận rộn bỉm sữa, thì con của con đã lớn khôn. Na Anh à, không có gì là vô nghĩa cả. Mọi thứ con đang trải qua sẽ tôi luyện con, trau dồi con.

Na Anh của bố, con không cần tự ti hay xấu hổ gì cả. Con xứng đáng được yêu, và xứng đáng cho mình cơ hội yêu ai đó. Bố chỉ muốn dặn con điều này, nếu nhộng chưa chín thì đừng vội phá kén tằm, nếu chưa gặp được tâm hồn đồng điệu thì đừng vội trao gửi trái tim. Con gái bố hãy chờ rượu chín rồi hẵng uống, như chờ tình đến rồi hẵng yêu.

Bố và mẹ, cả Anh Huy nữa, mọi người yêu thương con!

- Ký tên: Bố của con- "