Lần Đầu Nhận Được Ân Sủng
Nguyệt Hoa là động vật họ mèo, dính một tí nước đã nhảy tưng tưng lên, phải đợi người ta nhúng hẳn vào thùng nước mới ngoan ngoãn đứng yên.
Mạnh tay một chút thì sợ Nguyệt Hoa bị thương, nhẹ tay một chút thì không bắt được y, Khương Sạn trầm mặc uống trà, nhìn cảnh diều hâu đuổi bắt gà con trong phòng.
Cung nữ, thái giám chen chúc đuổi theo chủ nhân: "Công tử, đừng nghịch nữa..."
Sức lực và hưng phấn từ lúc cưỡi ngựa vẫn chưa giảm, khoé mắt và đuôi lông mày Nguyệt Hoa đều cong lên, âm giọng cao vút: "Ta không tắm! Ta không tắm!"
Đám nô tài không bắt được y, Từ Tu ngồi yên không hề nhúc nhích, vậy là không ai có thể đè ép được y nữa, trong cả Nam Uyển này chỉ Nguyệt Hoa là người to nhất.
Nhảy từ trên ghế lên bàn, lại lạch bạch đáp xuống đất, vượt qua một đống cánh tay của thái giám cung nữ, bọn họ kinh hồn bạt vía đi đón y, chớp mắt một cái y đã nhảy tót lên giường.
Tóc trên trán ướt nhẹp mồ hôi, người trên giường nhìn đám nô tài đang chật vật mà cười khanh khách không ngừng.
"Cạch" một tiếng, Khương Sạn đang định thần uống trà đặt mạnh chén trà xuống bàn, đứng dậy, uy nghiêm ra lệnh: "Tất cả lui xuống."
Thấy người trong phòng lục tục đi ra ngoài, Nguyệt Hoa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, Từ Tu khi trầm mặt khiến y đánh mất tính ham chơi, vừa mới làm loạn xong, bây giờ y đã biết sợ.
"Từ Tu..." - Nguyệt Hoa còn mang một chút may mắn trong lòng, nghĩ Khương Sạn sẽ dụ dỗ y, nhỏ giọng thăm dò, chậm rãi bò từ trên giường, ngồi quy củ đàng hoàng.
Thân thể cao to đến gần Nguyệt Hoa, hắn nói không nhanh không chậm: "Ngày mai em không muốn cưỡi ngựa?"
"A..." - Nguyệt Hoa a a hai tiếng, y sợ nhất là bị người khác dùng giọng điệu này hỏi mình, đặc biệt là Từ Tu, y thấp giọng nói: "Muốn đi... Muốn đi..."
Khương Sạn ngồi dựa vào thành giường, ngón tay gõ nhẹ lên mép giường, hỏi: "Vừa nãy ta nói với em thế nào? Em biểu hiện thế này?"
Dứt lời, hắn đẩy mạnh trán Nguyệt Hoa một phát, Nguyệt Hoa ngã ngửa ra sau, suýt nữa té xuống giường. Y biết Từ Tu đang hỏi tội, không dám oán hận nửa lời, vừa làu bàu mấy tiếng vừa xoa xoa cái trán.
"Em nhìn lại cái mặt bẩn của em đi, chân đầy đất, bảo em đi tắm rửa em chỉ coi là gió thoảng qua tai?" - Gọi là khỉ con cũng không sai, sao lại có thể vừa ở bẩn vừa ham chơi thế này cơ chứ, Khương Sạn vừa bực mình vừa buồn cười.
Theo hướng ngón tay của Từ Tu, Nguyệt Hoa nhìn xuống bàn chân mình, trên ngón chân trắng dính đầy bùn đất, y thẹn thùng cọ cọ ngón chân. Cũng có bẩn lắm đâu, chỉ hơi bẩn một xíu thôi mà, nhưng ngày mai y muốn đi cưỡi ngựa.
Nguyệt Hoa biết mình sai rồi, không dám tranh luận, ngoan ngoãn bò đến bên chân Khương Sạn, ngón tay mảnh khảnh kéo vạt áo hắn: "Ta... Ta nghe lời mà... Từ Tu ơi... Ngày mai cho ta đi đi..."
Từ Tu không nhúc nhích, Nguyệt Hoa vắt hết óc nghĩ xem mình sai ở đâu, lại nói: "Ta tắm sạch sẽ mà, cho ta đi cưỡi ngựa đi." Y đè cả nửa người lên người Khương Sạn, lắc lắc cánh tay hắn làm nũng: "Từ Tu... Từ Tu à... Ta sẽ biểu hiện tốt mà..."
Lời này khiến Khương Sạn nở nụ cười, hắn nắm bàn tay Nguyệt Hoa, hơi siết nhẹ, kéo y vào trong lồng ngực mình, thấp giọng hỏi: "Biểu hiện tốt thế nào?"
Con ngươi sáng ngời cẩn thận từng li từng tí một nháy nháy hai lần, Nguyệt Hoa khổ não, y không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Ta nghe lời, Từ Tu..."
Khương Sạn liếc xuống bàn chân không có chỗ để của Nguyệt Hoa, nó căng thẳng cọ cọ vào nhau, luống cuống đạp lên bắp đùi hắn. Đột nhiên hắn đứng lên, ôm người lên: "Tối nay nghe lời, không cho khóc, không cho kêu đau."
Nguyệt Hoa bị ôm thốc lên, y nghe được hắn không cho khóc, không cho kêu đau, trời đất quay cuồng, trước mắt trắng xóa, một giây sau y bị cởi sạch quần áo ném vào thùng nước.
Nước nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể mềm mại, Nguyệt Hoa run lên, hơi nước bọt nước bắn vào mặt dọa y sợ đến mức luống cuống chân tay, y nằm nhoài lên thành bồn, vừa ngước mắt lên đã thấy Từ Tu đang cởϊ áσ.
Thân thể tinh tráng, lồng ngực mạnh mẽ, còn có đồ vật bên dưới hùng vĩ cực đại, tất cả nghênh ngang sừng sững trước mắt Nguyệt Hoa, y lùi về sau để trốn theo bản năng.
Khương Sạn cười khẽ một tiếng, nhảy vào bồn tắm. Biết sợ thì tốt, để xem lát nữa tên nhóc đáng ghét này giày vò hắn kiểu gì.
Nguyệt Hoa nhỏ người, hai người cùng ngồi trong bồn tắm cũng không bị chật, Khương Sạn ngoắc ngoắc tay với y: "Lại đây."
So với đặt bẫy bày trận để bắt mồi thì chờ con mồi tự chui đầu vào lưới thoải mái hơn nhiều. Trong lòng Nguyệt Hoa loạn tung tùng phèo, y giận mà không dám nói gì, lần lần mò mò bò trong nước, chui vào vòng tay Khươn Sạn.
Khương Sạn nắm lấy cằm Nguyệt Hoa: "Vật nhỏ, thời gian này ta quá nuông chiều em đúng không, không quản em một chút thôi mà em đã quên mất tự giác rồi."
Hai thân thể dính chặt vào nhau, bàn tay to sờ soạng phía sau lưng Nguyệt Hoa, cảm xúc ngứa ngáy lít nha lít nhít khiến y hơi run run, y cắn chặt môi không lên tiếng.
"A..." - Nguyệt Hoa phát ra tiếng kêu yếu ớt như con mồi nhỏ, y chưa từng trải qua cảm giác thế này, thân thẻ y căng cứng, xúc cảm xa lạ khiến y không biết phải làm sao.
Không biết hai chân đã mở ra từ lúc nào, Nguyệt Hoa ôm lấy cổ Khương Sạn, dựa vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại hơi run rẩy.
Người trong ngực ngoan ngoãn không phản kháng là sự ngầm cho phép to lớn nhất đối với Khương Sạn.
Đầu ngón tay mềm cọ lên ngực Khương Sạn, Khương Sạn nắm chặt cằm Nguyệt Hoa, không để ý đến đứa nhỏ rụt rè muốn trốn, hắn bá đạo hôn lên môi y.
Lửa tình khô nóng khó mà kiềm chế, người càng đơn thuần đáng thương thì càng dễ khiến đối phương có cảm giác thương tiếc chinh phục.
Trong nháy mắt bị một thứ khổng lồ xâm phạm, tiếng kêu của Nguyệt Hoa nghẹn ứ trong cổ họng, y giãy dụa muốn rút thứ đang chôn trong cơ thể mình ra, nhưng bàn tay y đang bị Khương Sạn túm chặt, chỉ có thể nhăn nhó vô ích.
Không khí trong miệng cũng bị cướp đi mất, sau gáy bị Khương Sạn đè mạnh lại, Nguyệt Hoa khó chịu hừ hừ mấy tiếng.
Nguyệt Hoa bị đè ép đến rơi nước mắt, nước mắt trượt theo gò má, tiến tới nơi môi lưỡi giao hòa, mãi đến khi hai người cùng nếm được vị mặn chát của nó, Khương Sạn mới buông người ra.
"Sợ?" Khương Sạn vuốt ve hai má Nguyệt Hoa, lau sạch nước mắt trên mặt y.
Nguyệt Hoa lắc đầu, không biết là sợ hay là gì: "Đau... Từ Tu... Đau..."
Nguyệt Hoa không hiểu phong nguyệt, trời sinh lại nhát gan, y nhìn thứ hung ác này chỉ thấy đau muốn chết.
Môi Khương Sạn lướt nhẹ bên tai Nguyệt Hoa, giọng hắn thô khàn rất có mê hoặc: "Chúng ta chỉ đau lần này thôi, có được không? Hửm? Nguyệt Hoa, chỉ đau lần này thôi."
Bàn tay to của hắn an ủi những đứa nhỏ bên dưới, cảm giác ngứa ngáy tê dại dần nuốt chửng tâm trí Nguyệt Hoa, bụng dưới của y nóng như lửa đốt, y nhìn nhìn mặt Khương Sạn, suy nghĩ xem lời của hắn có đáng tin hay không.
"Chẳng ra sao." - Khương Sạn cười cợt nhả: "Nguyệt Hoa, có muốn ta không? Hả?"
Người vừa bay lên trời mây lại ngã xuống đáy vực sâu thẳm, Nguyệt Hoa mờ mịt si ngốc nhìn Khương Sạn, một chốc lại khóc nức nở.
Ban đầu y ngồi trên người Khương Sạn, không biết đã tách hai chân từ lúc nào, quỳ sang hai bên hắn, bám víu vào đầu hắn, y chỉ sợ mất tập trung một chút sẽ ngồi vào hung vật phía dưới.
Đầu gối Nguyệt Hoa mềm nhũn, mông ngồi sụp xuống, siết lấy Khương Sạn khiến hắn tê dại cả da đầu.
"Ưʍ...aaa..." – Nguyệt Hoa cầu cứu hắn, y như người vừa chết qua một lần, ưỡn con cổ, nước mắt chảy xuống.
Khương Sạn đau lòng muốn chết, hắn ôm y lên giường, hôn nhẹ hai má y, an ủi y: "Chỉ đau lần này thôi."
Khương Sạn cúi đầu mút vành tai của y, lẩm bẩm: "Nguyệt Hoa... Đã nói không cho khóc, không cho kêu đau."
"Aaa... Không..." - Nước mắt tí tách rơi xuống, y sống chết không chịu thừa nhận: "Ta... Hức hức... Ta không khóc... Hu hu..."
Tiếng xin tha nức nở như cào nhẹ vào trái tim Khương Sạn, hắn cười trêu y: "Vậy đây là cái gì?"
Đầu lưỡi đảo qua khoé mắt Nguyệt Hoa, tất cả nước mắt của y đều rơi vào miệng Khương Sạn.
Nguyệt Hoa mím môi, mếu máo lắc đầu: "Hu hu..."
Khương Sạn mềm lòng rối tinh rối mù, con vật nhỏ này khiến hắn vừa yêu vừa hận, hắn dịu dàng nói: "Muốn khóc thì khóc đi."
Dường như không thể tin nổi lời Khương Sạn, Nguyệt Hoa đáng thương ngước mắt nhìn hắn, run lập cập: "Vậy chàng... Hết giận chưa? Ta nghe... Hức hức... Nghe lời chưa? Hu hu hu... Ngày mai ta có được đi không?"
Khương Sạn bật cười, thầm nghĩ nếu ngày mai Nguyệt Hoa vẫn có thể sinh long hoạt hổ mà rời giường, hắn sẽ không ngăn cản: "Nghe em hết, giống y như báu vật vậy."
"A...Ưʍ... Aaa..."
Khương Sạn cười cười, nửa người trên dính vào lưng Nguyệt Hoa, vành tai chạm tóc mai, hắn thấp giọng mắng: "Tiểu yêu tinh."
"A..." - Nguyệt Hoa chống hai tay trên giường, ngửa cổ há miệng rêи ɾỉ, nước dãi không khống chế được chảy dọc xuống dưới, phía sau bị đâm liên tục, không biết là sướng hay khó chịu, cuối cùng y vẫn không chịu đựng được, bò về phía thành giường, bám lấy thành giường thở dốc liên tục.
Cảm giác phóng thích bủn rủn khiến Nguyệt Hoa mất khống chế, y muốn được Khương Sạn ôm vào lòng, vậy là yếu thế quay lại tìm hắn.
Trong con ngươi lóe lên tìиɦ ɖu͙ƈ si ngốc, Khương Sạn bị y nhìn chằm chằm cũng suýt nữa không khống chế được, hắn ôm đứa nhỏ ngoan ngoãn làm nũng vào ngực, hôn môi y mãnh liệt không cho từ chối.
Khương Sạn còn khá đắc ý hỏi y: "Ngày mai còn muốn đi cưỡi ngựa không?"
Người thần trí không rõ đâu biết trả lời thế nào, Nguyệt Hoa mơ mơ màng màng lắc đầu, thất thần vịn cánh tay Khương Sạn.