Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 32: Tha cho tôi đi mà




Nhìn gương mặt xinh đẹp đang bị  khóa chặt dưới thân hình to lớn, Huân Giai Nghị cảm thấy tràn đầy hứng thú. Hai nụ hoa nhỏ trên đỉnh đồi đã cứng cáp, anh thích thú đưa miệng đến gần, luân phiên mút lấy chúng. Tiểu Ngôn đã cai sữa từ rất lâu, nào ngờ bây giờ cô lại va vào một "đứa trẻ" to xác là anh.

- Ưm...ư...ưm

Bàn tay liên tục xoa nắn bầu ngực, miệng không ngừng mút lấy hai viên trân châu dai mềm. Những thanh âm gợi cảm êm tai càng kích thích cuộc vui lên đến giới hạn cao nhất.

Thưởng thức hai nụ hoa chán chê, anh bắt đầu lần mò bàn tay đến vùng đất cấm, tư thế này khiến cô xấu hổ chết đi được, mọi thứ đều dần bị phơi bày trước mắt anh.

Anh thẳng tay vén hẳn chiếc váy của cô lên cao, để lộ vòng eo con kiến. Đưa tay chạm vào vùng tam giác nguy hiểm, cô lo lắng nhìn anh, cố giữ hai chân khép chặt vào nhau.

Lời nói lần nữa kề sát tai cô, trong khi bàn tay vẫn đang mơn trớn nơi tư mật:

- Sau bảy năm, chắc em sẽ không thể chê kỹ năng của tôi được nữa.1

Cô nóng cả mặt, mở to mắt nhìn anh, đây được xem là một màn trả thù ngọt ngào sao? Anh vẫn còn nhớ như in chuyện đó, lời nhắn để lại trên mảnh giấy, cô từng chê bai kỹ năng của anh yếu, lúc này anh muốn cho cô nếm trải lại cảm giác năm xưa sau khoảng thời gian dài, quả thật không nên đùa với Huân Giai Nghị. Bây giờ dù cô có hối hận, e rằng cũng đã muộn rồi.1

Lời nói vừa dứt, bàn tay anh lập tức vén nhẹ mảnh vải che chắn vùng đất cấm, cô nhưng cô khép chân khá chặt, chỉ mới để hở được một nửa, anh đưa tay vuốt nhẹ má cô, đồng thời cất lời:

- Mở chân ra.

Lam Yên ngượng ngùng nhìn anh, cả cơ thể cô như mềm nhũng, bây giờ muốn chống cự cũng không còn chút sức lực.

Thấy cô không có phải ứng, Giai Nghị có chút mạnh dạn, đưa tay tách hai chân của cô ra, dù cô cố gồng mình giữ chân khép chặt nhưng cuối cùng vẫn bại trận dưới tay anh.

Không chần chừ thêm nữa, mảnh vải mỏng nhanh chóng được cởi bỏ khỏi cơ thể, bị vứt xuống sàn, vùng đất cấm hiện rõ mồn một, chẳng còn bất cứ vật cản nào khác.

Vật to lớn bên dưới bắt đầu cự quậy, hừng hực khí thế muốn được giải thoát ra bên ngoài. Không thể cầm cự thêm được nữa, anh kéo khóa quần, chiếc mã lập tức ngóc đầu dậy.

Lam Yên kinh hãi nhìn cây gậy lớn kia đang lăm lăm hướng về phía vùng đất thần bí. Anh nâng nhẹ hai chân cô lên cao, đồng thời cọ xát đoàn tàu bên ngoài cửa hang, nhịp nhàng lên xuống mà trêu đùa.

Sự tiếp xúc thân mật khiến cơ thể cô thêm phần bức rứt. Anh cúi người, nhiệt tình hôn lấy môi cô, bàn tay lại không ngừng mân mê hai ngọn đồi, trong lúc cô không để ý, anh thúc mạnh đoàn tàu vào bên trong, xâm nhập mạnh mẽ từ cửa hang, nơi chật hẹp co thắt, một nguồn chất lỏng trơn trượt từ nơi hang sâu góp phần giúp đoàn tàu dễ dàng di chuyển vào trong.

Ban đầu có chút nhẹ nhàng, nhưng khoái cảm càng tăng cao, tốc độ cũng lặp tức tỉ lệ thuận mà liên hồi vào ra, âm thanh va chạm xác thịt dồn dập vang vọng trong căn phòng kín.

- Nhẹ...nhẹ một chút.

Lần đầu tiên sau bảy năm cơ thể cô mới tiếp xúc với chuyện này, thật sự cảm thấy rất mới mẻ lẫn lạ lẫm. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc óng ả, nhẹ nhàng đặt lên má một nụ hôn. Bên dưới vẫn liên tục vào ra, từng nhịp điều đặn, cả hai thân thể cùng nhau tận hưởng sự sung sướng đến cực độ.

- ---------------------------------

Trải qua cuộc chiến đầy mỏi mệt, anh giúp cô chỉnh lại trang phục. Lam Yên mệt mỏi nằm trong lòng anh, nghĩ đến những lời anh đã nói lúc đang hành sự, cô ngước mắt, có chút ngại ngùng khi anh cũng đang nhìn cô.

- Lúc nãy anh nói...chẳng phải anh đã mất trí nhớ cách đây bảy năm do tai nạn rơi máy bay sao?

Anh hiểu rõ cô đang muốn biết điều gì, trên môi Giai Nghị nở nụ cười đầy thích thú.

- Em nghe ai nói vậy?

Cô không chút chần chừ liền đáp:

- Là anh Trịnh Uy đã nói em biết.

Trông Giai Nghị rất bình thản, dường như anh rất vui khi cô bị trêu.

- Đúng là anh từng mất trí nhớ, nhưng anh đã nhớ lại tất cả khi gặp phải tai nạn giao thông cách đây một năm.

Lúc này cô thật sự bất ngờ, trước giờ cứ ngỡ anh không nhận ra mình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, vậy là lúc cả hai gặp nhau ở siêu thị, anh đã nhận ra cô. Nghĩ đến đây Lam Yên chợt thấy xấu hổ.

Cô bỗng ngồi bật dậy, cảm nhận rõ ràng bản thân đã bị anh đưa vào tròng suốt thời gian qua mà chẳng hề hay biết.

- Vậy tại sao anh không nói em biết? Còn vờ như là không nhận ra em nữa?

Anh cũng vội ngồi dậy, muốn đưa tay chạm vào cô nhưng Lam Yên vội né tránh.

- Anh xin lỗi. Vì anh muốn có thời gian tìm hiểu về em và cả Tiểu Ngôn nữa.

Nghe đến đây, lòng cô có chút dịu lại, tuy nhiên khi nghĩ đến nhóc nhỏ, tâm trạng liền xuất hiện sự bối rối.