Sau một lúc tiếp rượu với khách hàng, Lam Yên có chút say, hai má cô ửng đỏ, đầu óc hơi quay cuồng. Trước khi dự tiệc cô đã tự nhủ với bản thân phải biết liệu sức mình, ấy vậy mà khi đối tác mời rượu nhiệt tình, cô lại không thể từ chối, cứ uống lấy uống để và rồi bây giờ chỉ khổ cho bản thân.
- Cô có sao không? Tôi thấy hình như cô say rồi.
Anh đối mặt với cô, một tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn để giữ cô đứng không bị ngã.
- Tôi không sao...
Lam Yên lùi về sau một bước, đồng thời đẩy nhẹ tay anh ra. Huân Giai Nghị cứ tiếp tục tỏ ra thân mật với cô thế này, chỉ e rằng cô sẽ không khống chế được bản thân mà động lòng mất thôi.
Cô chưa kịp quay lưng đi thì anh đã nắm tay cô giữ lại. Nhìn thẳng vào mắt anh, cô lập tức tỏ ra cẩn trọng, ở nhà có một nhóc nhỏ giống hệt anh, bây giờ đến công ty hay đi dự tiệc lại nhìn thấy một Tiểu Ngôn lớn cứ kè kè bên cạnh, nếu cô không biết kiềm chế, e rằng đã lầm tưởng giữa hai ba con mà nhào đến hôn anh rồi cũng nên.
- Tôi đưa cô về.
Anh thấy Lam Yên hơi say nên muốn đưa cô về nghỉ ngơi dù bữa tiệc vẫn đang diễn ra. Vì có chút mệt mỏi nên cô không phản đối, cứ thuận theo ý anh.
- Sao anh lại dừng xe?
Đột nhiên anh đỗ xe trước một tiệm bánh ngọt nên cô không khỏi thắc mắc. Giai Nghị tháo dây an toàn, giọng nói nhẹ nhàng:
- Tôi vào mua ít đồ. Cô chờ một lát.
Cô có chút khó hiểu, nhìn anh không giống người thích ăn bánh ngọt. Chẳng lẽ anh mua cho cô gái nào sao?
Đột nhiên những suy nghĩ luân phiên xuất hiện trong tâm trí cô, Lam Yên đánh nhẹ vào đầu mình:
- Đừng nghĩ lung tung nữa.
Cô chưa kịp dứt dòng suy nghĩ thì anh đã quay trở lại, Giai Nghị đặt túi bánh ngọt vào tay cô:
- Cô giúp tôi đưa cho Kỳ Ngôn.
Cô ngạc nhiên đến ngây người, vậy ra anh muốn mua cho nhóc nhỏ, người đàn ông này xem ra quá chu đáo rồi. ???yện cop từ t?ang ~ ?? Umt??yện.?N ~
- Anh không cần làm vậy đâu...
Anh tiếp tục lái xe, môi khẽ cong nhẹ:
- Thông thường khi ba mẹ có việc ra ngoài, các bé nhỏ sẽ rất trông chờ được mua cho quà bánh khi họ trở về nhà.
Cô quay sang nhìn anh, câu nói này khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. Điều đầu tiên chính là sự tinh tế của anh, ngoài ra còn có từ "ba mẹ" trong câu nói vừa rồi. Phải chăng anh chỉ đơn thuần đang diễn đạt suy nghĩ của mình, hay thật chất đang có ẩn ý ám chỉ một chuyện khác. Cô lại không thể hỏi thẳng anh được. Quả là Huân Giai Nghị, lúc nào cũng khiến cô phải đau đầu.
- Cám ơn anh đã tốt với Tiểu Ngôn như vậy.
Giai Nghị nhẹ giọng:
- Cô đừng khách sáo, vốn dĩ tôi rất quý cậu bé. Đây chỉ là việc nhỏ thôi.
- --------------------------------
Xe dừng bánh trước biệt thự, anh đưa mắt nhìn sang cô, chợt nhận ra Lam Yên đã ngủ quên. Giai Nghị bước xuống xe bấm chuông, chỉ một lúc sau dì Kim cùng với nhóc nhỏ đã bước ra mở cổng. Nhìn thấy anh, cậu bé lanh miệng nói:
- Chú ơi, chú đi chơi với mẹ cháu có vui không?
Nhìn nhóc con có gương mặt giống mình, anh có cảm giác rất thân thuộc.
- Chú và mẹ cháu dự tiệc rất vui.
Giai Nghị mở cửa xe, dịu dàng bế cô trên tay.
- Chú à, mẹ cháu ngủ rồi sao?
Anh gật đầu:
- Đúng vậy, mẹ cháu uống hơi say.
Tiểu Ngôn nhiệt tình bảo anh đưa cô lên tận phòng, đặt cô nằm xuống giường, anh cầm lấy túi bánh trên tay cô đưa cho nhóc nhỏ:
- Chú mua cho con này.
Kỳ Ngôn nở nụ cười tươi rói:
- Cháu cám ơn chú. Mà chú ơi, chú ở lại với mẹ cháu một lát đi. Cháu xuống nhà nhờ dì Kim pha cho mẹ cốc nước chanh giải rượu.
Thấy nhóc con lanh lợi như vậy, anh nở nụ cười đồng ý. Nhưng Giai Nghị nào biết rằng nhóc nhỏ này đã tính toán cả rồi.
Thằng nhóc mưu mẹo chạy ra nói với dì Kim rằng anh chính là bạn trai của mẹ nhóc, vậy nên cứ để anh ở trong phòng với cô, đừng làm phiền hai người. Dì ấy mới đến đây làm việc được hai ngày nên nào biết gì, nhóc nói sao thì dì Kim nghe vậy. Quả thật con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Chờ một lúc lâu, Giai Nghị vẫn không thấy nhóc nhỏ trở lại, anh muốn ra ngoài xem sao, tuy nhiên lúc bước đến mở cửa, anh liền cau mày khi phát hiện ra điều bất thường...cửa đã bị khóa!
- Kỳ Ngôn à, con có ở ngoài đó không?
Đáp lại anh là khoảng không im lặng, nhóc nhỏ lắm mưu nhiều trò này đã nhân lúc anh không để ý mà khóa cửa phòng, nhốt anh ở cùng cô. Nếu Lam Yên biết chuyện con trai cưng của mình dùng đến cách này để ghép đôi cô và anh thì chắc chắn nhóc sẽ no đòn.
- Huân Giai Nghị...tôi ghét anh!
Cô chợt cất lời trong vô thức, anh thấy bên ngoài không có động tĩnh nên cũng chẳng gọi nữa.
Điềm đạm ngồi xuống giường, anh thấy cô đã vẫn đang say giấc ngủ, chỉ là có chút nói mớ. Nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của Lam Yên, chợt môi anh cong nhẹ, tạo nên một nụ cười vô cùng "gian xảo".