Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 10: Bị mất trí sao?




Cô đang thấm khô tóc cho con trai, cậu nhóc nũng nịu nhìn mẹ, ánh mắt có chút buồn bã:

- Mẹ à, con...con muốn có ba...

Bấy lâu nay cô nói với Tiểu Ngôn rằng ba của bé đã mất từ lâu. Vốn dĩ cô không biết phải lấy lý do thế nào để giải thích về việc bé con từ lúc sinh ra đã không có ba bên cạnh. Vậy nên cô chỉ đành nói dối như vậy.

- Mẹ xin lỗi vì không thể cho con gia đình trọn vẹn.

Từ năm ba tuổi, Kỳ Ngôn đã được mẹ đưa đến nhà trẻ vì cô phải đi làm kiếm tiền. Hơn nữa Lam Yên cũng muốn con trai được tiếp xúc với bè bạn để trở nên năng động và vui vẻ hơn. Nhưng Tiểu Ngôn bé nhỏ cứ nói với cô là nhóc muốn được có ba. Khi đi học thấy bạn bè có ba đến đưa đón, cậu nhóc rất thích và ước được như vậy. Bé còn kể rằng bạn bè hỏi sao không thấy ba của Kỳ Ngôn đến đón, nhóc chỉ có thể ngậm ngùi nói rằng ba đã mất.

Cô ôm con trai vào lòng, sắp tới Lam Yên sẽ tìm trường học phù hợp để cục cưng nhập học cấp một.

- Mẹ thương mà, dù không có ba bên cạnh nhưng con có mẹ, có ông ngoại và cả bà hai (dì Nguyệt) yêu thương con. À, có cả dì Thụy Ái nữa.

Nhóc nhỏ ngước mắt nhìn cô, giọng nói nũng nịu:

- Nhưng con vẫn muốn có ba mà. Mà mẹ ơi, con thấy chú hôm trước con va phải rất đẹp trai, trông hợp với mẹ lắm.

Nghe con trai nói lời này, cô có chút ngạc nhiên lẫn ngây người. Hôm nay Tiểu Ngôn còn bày đặt ghép đôi cho mẹ nữa sao? Đã vậy còn là một người đàn ông xa lạ nhóc vô tình gặp nữa chứ.

Cô ngắt nhẹ mũi con trai đầy yêu thương:

- Nhóc con này hôm nay định mai mối cho mẹ nữa à? Mà con nói mẹ mới nhớ, mình chưa trả áo vest cho người ta nữa.

Mấy hôm nay cô lu bu tìm chỗ ở và chỗ nhập học cho con trai, bên cạnh đó Lam Yên cũng thường về nhà thăm ba nên loay hoay lại quên hẳn việc phải trả lại áo vest.

- Con có ghi lại số điện thoại của chú ấy rồi, mẹ tranh thủ trả áo khoác lại cho chú ấy đi. Chú đẹp trai lắm, lại ăn nói nhỏ nhẹ nữa, mẹ nhìn là mê ngay.

Lam Yên nhíu nhẹ mắt nhìn con trai, nhóc nhỏ này nói như vậy có khác nào đang bảo cô mê trai đẹp không? Nhưng ngẫm lại thì lời con trai nói cũng đúng đó chứ.

- Mẹ biết rồi ông tướng.

Buổi sáng trong lành, cô tranh thủ đưa bảo bảo đến thăm người anh họ Trịnh Uy. Anh ấy là con trai của anh ruột ba cô.

Đáng lẽ hôm nay cô phải đến công ty mới làm việc, tuy nhiên Lam Yên còn chút việc phải giải quyết nên đã nhờ Trịnh Uy nhắn lại với phía công ty cho cô thư thả thêm vài ngày.

Sau khi hỏi ra mới biết, thì ra nhóc nhỏ đã gọi điện tâm sự với cậu Trịnh Uy về chuyện cô đang tìm việc làm và chỗ ở. Trùng hợp khi anh ấy vừa gặp tai nạn, hiện tại không thể tiếp tục làm thư ký cho công ty giải trí Eric. Vì vậy anh ấy muốn đề cử Lam Yên vào vị trí này.

Thật ra lúc đi ăn với nhau, Tô Nam đã ngợi ý mời cô về công ty của anh ấy làm việc. Lần này anh ấy về nước cũng để điều hành công ty của gia đình và vì muốn được gần cô. Phúc Tô Nam xuất thân trong gia đình thượng lưu, có công ty mẹ ở Trung Quốc và cả công ty con ở Luân Đôn. Ban đầu cô cũng tính đồng ý về công ty của anh ấy làm việc, nhưng lại nhận cuộc gọi của Trịnh Uy.

Người anh họ muốn nhờ cô thay thế vị trí thư ký chủ tịch để anh ấy có thể yên tâm dưỡng thương, Trịnh Uy chỉ tin mỗi cô. Lại thêm sự nhiệt tình của bảo bảo nên cô chỉ đành từ chối Tô Nam. Hơn nữa, mức lương bên phía công ty Eric đưa ra rất hấp dẫn, cô lại đang cần tiền để trang trải cuộc sống, sắp tới bé con cũng phải nhập học lớp một.

- Mà anh này, chủ tịch của Eric là người thế nào?

Cô muốn tìm hiểu thêm về người sắp trở thành sếp của mình. Với kinh nghiệm dày dặn khi đã làm việc cùng anh suốt mười năm qua, Trịnh Uy liền kể rõ:

- Chủ tịch Huân chẳng những là người có vẻ ngoài xuất chúng mà còn rất tài ba, nhạy bén trên thương trường. Anh nhớ cách đây bảy năm, chủ tịch đã gặp phải tai nạn rơi máy bay dẫn đến mất trí nhớ. Tại thời điểm đó, chủ tịch không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trong ba năm gần nhất, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chủ tịch đã có thể thích nghi trở lại với công việc, tiếp tục lãnh đạo tập đoàn rất tốt.

Nghe sơ qua về sếp tương lai của mình, cô cũng có phần ngưỡng mộ một tài năng trong giới kinh doanh. Trước đây cô từng nghe qua chủ tịch công ty Eric Huân Giai Nghị, tuy nhiên Lam Yên không có hứng thú để tìm hiểu sâu xa, chỉ nghe qua loa cho có vậy thôi, nào ngờ bây giờ anh sắp trở thành sếp của cô rồi.

Chợt Trịnh Uy nhớ đến chuyện chỗ ở, anh ấy vội nói:

- À phải rồi, anh có một người bạn đang muốn cho thuê căn biệt thự giá rẻ.

Lam Yên vừa nghe liền lập tức vui mừng hỏi lại:

- Thật sao anh? Có chuyện cho thuê biệt thự mà giá rẻ luôn à?

Dù cô làm thư ký trưởng ở nước ngoài nhưng tiền tích góp bao năm qua cũng có giới hạn, bây giờ nếu mua thì chỉ có thể mua một căn nhà nhỏ, nhưng cô cũng chưa quyết định có về nước luôn hay không. Có thể thời gian tới cô sẽ lại quay lại Anh Quốc. Vậy nên trước mắt tốt nhất cứ nên thuê nhà ở tạm trước đã.