Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 305




Hai cái tháp còn lại, thì một cái tên là “Mua Sắm Tháp”, trong đây sẽ bày bố các lại đan dược, vũ kỹ, linh dược,... Người ngoài cũng có thể xin vào trong đây để bán hàng, như vậy sẽ không sợ có cướp giật. 

Còn cái kia chính là “Giải Trí Tháp”, trong đó sẽ có tửu lâu, đấu giá hội, trao đổi hội, đạo tràng hội, luận bàn hội, trà đạo hội,... 

Cuối cùng phía sau lưng Học Đường chính là một cái dược điền vô cùng rộng lớn, diện tích phải nói là chiếm tới một phần ba của học viện, nơi đây hắn dự định sẽ cho người nuôi cấy linh dược cấp thấp. 

Phía tây Học Đường chính là một cái võ đài, dành để chiến đấu tỷ thí với nhau, theo hắn dự định thì nơi này sẽ không cho giết người, như vậy mới gọi là Học Viện. 

Cuối cùng chính là phần mặt tiền, khi người ta mới tới thì chính là một bức tượng khổng lồ, cao hơn trăm thước, bức tượng này chân cưỡi kiếm, tay cầm quyển trục, đây chính là điêu khắc hình của hắn. 

Cũng vì bức tượng này mà rất nhiều thợ điêu khắc đã tốn rất nhiều tâm huyết, tốn gần hai mươi ngày chỉ để hoàn thành nó. 

Phía dưới bức tượng của hắn là một cái ao bán nguyệt, bên trong có một con rồng nằm cuộn tròn, miệng há lớn chĩa xuống đất. 

Đây chính là nơi mà hắn sẽ dự định làm một chuyện khác, nhưng hiện tại vẫn chưa có thời gian để làm, mà xung quanh Học Viện thì có một bức tường bao xung quanh, ngăn cách khỏi bên ngoài. 

- Thật tốt, đây chính là tác phẩm lớn nhất mà ta từng làm! 

Một thợ điêu khắc một trong những bức tượng trong này không khỏi cảm thán, mà chuyện này làm hắn rất ưng ý vì được trả lương rất cao. 

- Đúng vậy, còn bức tượng lớn nhất này thì phải mất tới mười người điêu khắc giỏi nhất trong chúng ta mới có thể hoàn thành được, một bức tượng cao một trăm thước, ừm...quả thật là tác phẩm lớn nhất mà ta từng làm! 

Một người thợ điêu khác khác cũng đồng cảm ngộ mà lên tiếng, có bao giờ ai cho người điêu khắc bức tượng to như vậy chứ, nếu là bình thường thì cũng chỉ là mười thước là cao lắm rồi, vậy mà bức tượng này lại khổng lồ như thế. 

Phía dưới có hơn một ngàn người đang đứng bàn tán với nhau, người chỉ trò nói này nói nọ, nhưng nhìn chung là bọn họ rất hãnh diện vì mình đã từng là người tham gia xây dựng cái Học Viện này. 

Một người trong tiểu gia tộc ở Nam Lĩnh Thành, đứng ở ngoài đường lớn nhìn vào, bàn tán với người kế bên của mình: 

- Ngươi nghĩ ba nhà kia định xây cái này để làm gì? 

- Ta cũng không rõ, cũng chả nghe bọn họ nói gì về công dụng của nó! Có khi là xây làm nơi chôn cho mình cũng không chừng! 

- Có khi nào ba nhà này muốn xây tông môn không? 

- Thôi đi, ta không tin bọn họ có khả năng đó đâu, đến gia tộc còn xém bị xâm lược kia mà! 

Dòng người đi lại trên đường lớn của Nam Lĩnh Thành không ngừng bàn tán, nhất là mấy cái thế lực nhỏ, bọn họ đoán già đoán non với nhau, nhưng chung quy cũng chưa biết thông tin chính xác của nó như thế nào. 

- Hàn huynh, ngươi nói xem! Cháu trai của ngươi muốn xây Học Viện để làm gì? Ta nhìn thì nó khá giống một tông môn đấy, còn nói về quy mô thì khỏi phải bàn, nó nổi bật cả Nam Lĩnh Thành chúng ta, người làm thành chủ như ta cũng cảm thấy nở mày nở mặt! 

Thành chủ Đổng Thanh Phong sau khi đi xem xét toàn bộ Học Viện thì không khỏi thán phục cái nhìn của Trần Vũ, chỉ một người như vậy mà có thể vẽ ra bản vẽ chi tiết như thế này. 

Bất quá cũng không hiểu lắm, nếu là xây tông môn thì hắn ta cũng cần phải xem lại, vì đây không phải là chuyện đùa. 

- Ta cũng không rõ nữa! Nó cũng không có nói với ta công dụng của cái Học Viện này! Nhưng theo ta thì có khả năng cao là giống với một tông môn! 

Trần Thiên Hàn chỉ biết lắc đầu, cười trừ với Đổng Thanh Phong. 

- Theo ta thì khả năng là tông môn rất cao, vì hai chữ “Học Viện” kia cũng đã nói lên một phần ý nghĩa rồi! 

Vương Mạc đứng kế bên âm thầm ngẫm nghĩ một chút rồi cũng lên tiếng, chí ít thì cũng giống hai người kia là cái này chính là một tông môn. 

- Lão Hàn! Ngươi nhìn kìa! 

Vương Mạc liếc mắt nhìn lên trên trời, tay kia thì không khỏi vỗ vỗ vai của Thiên Hàn, làm lão cả hai nhà Trần Đổng cũng ngạc nhiên theo mà ngước đầu nhìn lên. 

- Vũ Nhi! 

Trần Thiên Hàn ngạc nhiên thốt lên khi thấy cháu trai của mình đang ngồi trên một thanh kiếm, bay lơ lửng trên không, đến lão còn không làm được vậy mà đứa cháu mình lại làm được. 

Chứng tỏ thực lực của Trần Vũ không phải dạng vừa, hơn nữa thanh kiếm kia còn làm lão tò mò hơn nhiều lần, nhưng mà lão cũng không muốn hỏi nhiều. 

Trần Vũ và Tiểu Vũ cũng nghe tiếng gọi của gia gia mình thì liền đáp xuống, mặt tươi cười, hành lễ: 

- Gia gia, hai vị tộc trưởng! 

- Tiểu tử, ngươi nói xem cái này là cái gì? 

Đổng Thanh Phong gật đầu đáp lễ xong thì một tay chỉ vào Học Viện hỏi. 

- Ha ha, mong mọi người thông cảm, hiện tại chưa phải lúc để nói tới nó, nhưng chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng. 

Trần Vũ chỉ lắc đầu từ chối trả lời, vì nếu như cho mọi người biết, mà lỡ chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ rất phiền toái, hắn đơn nhiên sẽ không sợ người khác tới ăn hiếp nhưng mà sợ người khác tới dò hỏi đủ thứ, như vậy sẽ làm rối rem nhiều điều không cần thiết. 

- Thôi, không sao! Nếu ngươi chưa muốn nói thì thôi, bọn ta cũng không miễn cưỡng! 

Vương Mạc cười cười, lắc đầu thở dài, cũng không có xen quá nhiều vào, mặc dù mình cũng là một trong ba nguồn tài trợ lớn để xây cái Học Viện này. 

- Ha ha, nào...chúng ta trở về gia tộc! 

Trần Thiên Hàn vui vười, dẫn đầu đám người đi trước, Trần Vũ và Tiểu Vũ đi theo sau, tuy còn muốn qua xem xét nơi trú quân của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn nhưng hắn cũng gác lại, đi theo gia gia mình trở về. 

Đến nơi thì chuyện đầu tiên hắn làm là ngồi báo bình an với cha mẹ của mình, hai phụ mẫu hắn thì hỏi han liên tục, nhưng bất quá thì hắn cũng trấn an nói rằng trong Ma Vực không có gì nguy hiểm. 

Khi nói chuyện với phụ mẫu vừa xong thì hắn lại gặp Vu Lão và Hỏa Lão, hai người kia cũng hỏi mọi chuyện trong Ma Vực như thế nào thì cũng được hắn nói rất bình thường. 

Một lát sau thì hắn cũng ngồi dùng bữa với cả nhà, vợ hắn thì lại làm rất nhiều món ngon đãi hắn, phải nói là không thể vui vẻ hơn, không khí trong gia tộc lúc nào cũng vui vẻ. 

Còn Tháp Lão thì theo như vợ hắn nói là đang đi độ thế ở bên ngoài nên chưa có về, mà hắn cũng không lo lắng cho sư phụ mình một chút nào, vì nơi đây thì không ai có thể đả thương được người. 

Khi ăn xong thì trời cũng đã dần tối, lúc này hắn mới đi tới nơi trú quân mới của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn xem xét như thế nào. 

- Ừm, ta vẽ cũng đẹp đấy chứ! 

Trần Vũ đứng trên không nhìn xuống nơi trú quân mà mình đã thiết kế ra, nơi này có dạng đình mếu nhưng mà quy mô lại lớn hơn, nó tổng cộng có hai mươi mốt tầng, diện tích phía bên ngoài tầm hơn hai trăm thước. 

Phải nói là vô cùng lớn, lượng người đi đi lại lại trong đó không phải là ít, mà xung quanh thì có xây rất nhiều căn nhà nhỏ nhỏ, đây chính là nơi ở của mạo hiểm giả, cái này là hắn cho mọi người muốn xây sao thì xây, miễn bọn họ cảm thấy thoải mái là được. 

Đôi lời: đối với TRUYỆN, thì sẽ có bạn này thích bạn kia không thích, không có truyện nào mà 100% tất cả mọi người đều thích! nên nếu các bạn thấy truyện này không hợp với mình thì cũng cmt lịch sự, chỉ ra cái không hay của nó, vậy mà có mấy bạn hở ra là cmt "loz" hay c** nhìn vào phản cảm quá mức!