Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 279




- Xem ra thiên phú của họ về đan đạo cũng không kém lắm! 

Tiểu Vũ hay được tin đã có người có thể miễn cưỡng luyện chế ra linh dịch thì không khỏi vui mừng. 

Trong một tháng này, hắn ở trong mạo hiểm đoàn của mình không ngừng nghiêng cứu chế tạo ra lệnh bài, tấm lệnh bài này có màu trắng ngà, to cũng chỉ bằng bàn tay của người lớn. 

Phía trên bề mặt có khắc hai chữ Ẩn Thế rồng bay phượng múa, đây không phải là lệnh bài bình thường, ngoài tượng trưng cho thân phận ra thì nó còn có tác dụng là truyền tin liên lạc. 

Tuy tấm lệnh bài này chỉ có bây lớn nhưng mà bên trong được gã khắc lên một số trận pháp phù văn, nào là vạn lý truyền âm trận, tiểu truyền tống trận, hai cái trận pháp này là quan trọng nhất. 

Một cái là để truyền âm mà không cần cho người đi gửi thư như hiện tại, làm như thế thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, mà cái trận pháp còn lại là hắn một cái truyền tống trận thu nhỏ, khi có nguy hiểm thì lấy nó để chạy trốn bảo mạng. 

Những thứ này thật ra cũng không có gì mới mẻ, tất cả những thứ này đều đã được người tu Tiên trên một số nơi khác sử dụng một cách bình thường, chỉ có Võ Mạch đại lục này là còn lạc hậu mà thôi! 

- Đi gọi Trần Long vào đây cho ta! 

Tiểu Vũ nhìn một thị nữ lên tiếng, chỉ một lát sau thì Trần Long liền hối hả đi vào, nhìn thấy hắn liền khơm người, hỏi: 

- Đoàn trưởng kêu gọi ta là có chuyện gì vậy? 

- Đây là 50 tấm lệnh bài tượng trưng cho thân phận của mỗi người trong mạo hiểm đoàn, trước mắt thì chỉ có bao nhiêu thôi, trên lệnh bài có tên của từng người, ngươi y theo đó mà phát là được. 

- Nên nhớ, hãy giữ cẩn thận, lệnh bài này không phải vật thường, khi nhận được thì hãy nhỏ máu nhận chủ! Nó có thể truyền âm xa đến vạn dặm, ngươi chỉ cần truyền chân khí vào sau đó nghĩ đến người cần tìm là được. Ngoài ra đây còn là bảo bối bảo mạng của các ngươi, khi có nguy hiểm thì bóp nát nó thì sẽ được truyền tống về nơi trú quân của chúng ta! 

Đưa một xốc lệnh bài cho Trần Long, hắn không ngừng dặn dò cùng hướng dẫn cách sử dụng của chúng. 

- Đoàn trưởng... 

Trần Long cũng không biết phải nói như thế nào, chuyện này quả thật là quá tuyệt vời đi, hắn cũng biết có một loại phù lục dùng để chạy trốn đó chính là Độn Phù, nhưng mà đoàn trưởng của mình lại kết hợp nó với thêm chức năng truyền âm thì về sau hắn sẽ không cần mất thời gian cho việc truyền lệnh rồi. 

Chưa hết, lúc Trần Long định rời đi thì hắn lại lên tiếng, nói tiếp: 

- Vẫn chưa xong đâu, cầm lấy, đây chính là bản vẽ nơi trú quân Ẩn Thế mạo hiểm đoàn của chúng ta về sau, ngươi hãy cho người trở về Nam Lĩnh Thành y theo bản vẽ này mà xây dựng! 

- Ha ha, vậy là chúng ta đã có đất cấm dùi rồi! 

Trần Long vô cùng vui mừng, hắn mở bản vẽ ra xem thử thì thấy nơi xây dựng thế lực của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn là ngay sau lưng Học Viện mà đoàn trưởng đang cho người xây dựng. 

Chứng tỏ về sau hai thế lực này cũng có khả năng liên hệ với nhau. 

- Tốt! Ngươi đi làm đi! 

Tiểu Vũ phất tay thản nhiên nói, sau đó cũng chuẩn bị thu dọn một ít đồ để trở về Nam Lĩnh Thành. 

Trần Long nhanh chóng đi cho người truyền tấm lệnh bài đó đi, cũng không quên căn dặn lại những gì mà Tiểu Vũ đã nói, sau đó hắn bố trí lại một người có đủ đảm đương để lãnh đạo cứ điểm ở U Minh Trấn.

Làm xong hết thẩy thì Trần Long cho người trở về Nam Lĩnh Thành, Tiểu Vũ thì một lúc sau mới rời đi. 

Cưỡi kiếm trên mây, Tiểu Vũ nhìn xuống khung cảnh xung quanh, tứ phía đều là trời rộng bao la, mây mù trắng xóa. 

- Lên càng cao thì lượng linh khí càng dày đặc hơn phía dưới khá nhiều, ngược lại càng sâu dưới lòng đất thì cũng vậy, hừm... 

Hắn thầm suy tư về hai vấn đề này, định tìm cách làm sao để lên trên cao mà tu luyện, đang mãi mê suy tư thì hắn phi hành gần đến Nam Lĩnh Thành. 

Ầm ầm ầm! 

Lúc này bầu trời cũng không còn trời quang mây tạnh nữa mà thay vào đó mà một màu âm u, phía trên bầu trời có một đám mây hình lốc xoáy màu đen, sấm chớp trên đó không ngừng đánh xuống một nơi trong Trần gia. 

- Chuyện gì xảy ra? 

Tiểu Vũ khó hiểu, khi nhìn xuống thì thấy có nhiều đợt sét đánh xuống phòng của chân thân Trần Vũ, thấy vậy gã cũng không có vội đi xuống mà đứng trên không quan sát. 

Sư phụ cùng vợ của hắn thì đứng cách xa bên ngoài quan sát, mà người của Trần gia cùng một số người khác cũng đã ngước nhìn lên trời, nhìn xem thiên tượng này là cái gì, tại sao tự nhiên lại đột ngột xuất hiện như thế. 

Bành! 

Một đợt linh lực cực mạnh từ căn phòng đánh ra bốn phương tám hướng, làm không ít người đang đứng gần nơi đó tò mò bị đánh văng ra phía xa nhưng không có gây tổn thương cho họ. 

Bất chợt có một ngọn lốc xoáy vô hình hình thành trên nốc tiểu viện, nó không ngừng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh vào bên trong, sau đó truyền vào trung tâm của tiểu viện. 

Giờ này ai nấy đều cảm nhận được thiên địa linh khí trong thành đang bị loãng ra khá nhiều. 

- Cái này... 

Trần Chính Thiên chỉ vào trong tiểu viện của con trai mình mà nói không nên lời, trong đó có phần vô vàn lo lắng. 

- Không sao! 

Tháp Lão đi đến nhìn cha của Trần Vũ lắc đầu trấn an, nghe vậy thì mọi người cũng an tâm phần nào. 

Chưa đầy một khắc đồng hồ sau, thì cơn lốc xoáy dần tiêu tán nhưng mà lại đánh ra một đợt linh lực ba động, khiến mọi người phải lùi về sau vài bước. 

Lúc này, người thân của hắn thì chăm chú nhìn vào đống đổ nát bên trong. 

Lúc này từ trong đống đổ nát có một bóng người bước ra, người này không phải nhỏ như trẻ con mà cao lớn, người ốm ốm, lúc này Tiểu Vũ đứng trên không không tự chủ mà sờ lên mi tâm của mình. 

Trên mi tâm bất chợt xuất hiện một chữ Thiên nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, không còn nghi ngờ, người bước ra chính là Trần Vũ, hắn đã biến lại bình thường, hơn nữa còn lấy lại thực lực của mình. 

- Cuối cùng chân thân đã trải qua thời gian Niết Bàn!