Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 259




- Có phải phân thân con đột phá Trúc Cơ trung kỳ thất bại đúng không?

Tháp Lão nhìn sang hai người, khuôn mặt cũng đã trở nên có chút nghiêm túc, hỏi.

- Đúng vậy sư phụ, chẳng lẽ người có cao kiến gì sao?

Thân thân Tiểu Vũ cũng không nhịn được lên tiếng hỏi ngược lại sư phụ của mình.

- Lúc trước ta có nói với con, sát khí này muốn tiêu tán thì có một vài cách, trong đó thì hóa phàm là tốt nhất nhưng rất mất thời gian, nay ta chỉ cho con thêm một cách, cách này hẳn là tốt hơn cách trước.

Tháp Lão nói đến đây thì im bật, không nói tiếp mà mỉm cười nhìn sang hắn, làm hắn gấp gáp thúc dục sư phụ mình, hỏi:

- Cách gì vậy sư phụ, người nói đi, con xin nghe!

- Con hãy làm thứ gì đó để giúp người, hoặc là dựng lên đồ đằng là được! Vì khi con giúp người khác là người ta sẽ mang ơn con rất nhiều, trong linh hồn họ sinh ra một loại khí chất tao nhã bất phàm, loại khí này gọi là chính khí, nó sẽ loại bỏ dần đi sát khí trên người của con. Về sau con đường tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn!

Tháp Lão nói đến đây thì cả hai không khỏi trố mắt, ánh mắt tên nào cũng sáng trưng như đèn pha, kèo này quả thật quá hấp dẫn lòng người đi, khỏi hóa phàm chán nãn kia là hắn vui mừng lắm rồi.

- Đừng ảo tưởng nữa, về thực tế đi, hóa phàm là bước cần phải trải qua để cảm nhận Thiên Đạo, nếu không thì làm sao con phi thăng được?

Tháp Lão đọc được suy nghĩ của hắn nên liền dội một chậu nước lạnh vào mặt gã, nào có chuyện phi thăng dễ như thế chứ, nếu không thì Tiên nhân nhiều như cát trong sa mạc sao?

- Sư phụ cũng đâu cần dội cho con một thùng nước lạnh như vậy! Mà, sư phụ, con phải làm gì mới được gọi là giúp người, cướp của giàu ban phát cho người nghèo được không sư phụ! Mà đồ đằng là cái gì vậy sư phụ, nó có ăn được không?

Trần Vũ nghe vậy thì có chút thắt mắt, vì hắn không biết là giúp người như thế nào mới có đủ chính khí kia, còn đồ đằng thì là lần đầu tiên hắn nghe thấy, nghe tên khá giống đồ ăn.

- Không nên làm chuyện cướp rồi ban phát, làm như vậy tuy được gọi là giúp đỡ nhưng nó cũng không tốt lắm, ví như trong khi người ta dùng mồ hôi và nước mắt của mình để gầy dựng lên cơ nghiệp, mà con đi cướp như vậy thì con cảm thấy ra sao? Ta nói như vậy hẳn con đã hiểu!

Tháp Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Còn về đồ đằng, nếu như ta nói quá sâu thì con sẽ không hiểu nên ta chỉ nói ngắn gọn cho con dễ hiểu. Nói nôm na thì đồ đằng là tính ngưỡng mà người ta dành cho con, loại lực lượng này cũng được xem là chính khí vì khi con làm việc tốt giúp cho họ thì họ mới phát ra được.

Nghe sư phụ mình nói xong thì hắn biết sư phụ mình am hiểu sâu rộng như thế nào, đúng là người sống lâu năm tu hành cao thâm có khác.

- Như vậy thì việc dự định xây dựng Học Viện của con có lẽ là phù hợp với cái này nhất, không những vừa giúp người mà còn có thể sử dụng đồ đằng nữa! Đúng là một công đôi chuyện mà!

Trần Vũ cười lớn vì phát hiện ra ý kiến của mình không thể chê vào đâu được.

- Rất tốt,có chút thông minh!

Tháp Lão mỉm cười nhìn sang đồ đệ bé nhỏ của mình, nó làm lão rất hài lòng.

- Con hãy tranh thủ làm cho tốt, không nên để sát khí bám người quá lâu, nếu không sẽ rất khó gỡ bỏ!

- Mà sư phụ, con có chuyện muốn...

- Khà khà, muốn chọn địa điểm để xây dựng sao, con đi hỏi thê tử của mình đi, nàng sẽ chỉ điểm cho con!

Hắn vừa định hỏi thì sư phụ gã đã cắt lời, hơn nữa còn biết hắn định hỏi thứ gì làm hắn không khỏi khâm phục, đôi khi gã cũng tự hỏi sư phụ mình có phải là Thiên Đạo không nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});...

Khi biết được mọi chuyện như vậy thì hắn ngồi nói chuyện với sư phụ mình một chút thì cũng rời đi, lần này hắn đến là tìm vợ của mình, phòng của Cơ Nguyệt cũng không cách xa hắn, chỉ cần bước chân ra khỏi tiểu viện một chút là gặp.

Vừa bước vào tiểu viện của vợ mình, gã đã thấy nàng đang ngồi ở bàn đá phía trước mỉm cười nhìn mình rồi.

Trần Vũ xung phong chạy tới trước, hắn bật nhảy một cái bay lên trên bàn đá cười ha hả, nhưng không may đứng gần mép bàn nên lung lay sắp ngã, nàng liền nhanh tay bắt hắn lại, ký nhẹ vào đầu hắn mắng yêu:

- Bị biến thành bộ dàng này rồi mà chàng còn thích trèo phá lung tung!

- Ài...tại ta đang tìm lại cảm giác lúc còn trẻ thôi mà, có mấy ai biến lại thời còn nhỏ như ta, trước mắt hiện tại thì ta vô dụng, chi bằng hưởng thụ cuộc sống một chút có phải tốt hơn không, ha ha...

Trần Vũ ôm đầu xoa xoa chỗ mới vừa bị hành hung, ngước cao cái đầu mình lên cười ha hả nói. Đối với hắn thì thời còn nhỏ là quậy phá ít bị la nhất, đó cũng là kỹ niệm vui nhất khi còn trẻ.

Cơ Nguyệt nghe hắn nói vậy thì cũng lắc đầu, thôi muốn làm sao cũng được, nàng không quản nhiều như vậy, nàng ôm hắn để xuống đùi mình, ôm vào lòng không cho gã chạy lung tung nữa.

Lúc này, nàng mỉm cười nhìn sang Tiểu Vũ, nói:

- Có phải muốn nhờ thiếp giúp tìm địa điểm thích hợp đúng không?

- Đúng vậy, sư phụ nói ta qua hỏi nàng!

Tiểu Vũ cũng cười cười đi lại ghế ngồi xuống, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn sang vợ mình, đối với hắn nhìn nàng như thế nào cũng không chán.

- Vậy chúng ta đi thôi!

Thiên Lung biết giúp hắn càng sớm càng tốt nên cũng đứng dậy, để Trần Vũ xuống đất bay lên không trung. Tiểu Vũ gật đầu đồng ý cũng rút phi kiếm của mình ra bay theo.

Trong Nam Lĩnh Thành có một số người may mắn thấy được hai người họ đang phi hành thì không khỏi trầm trồ, nào gặp được nữ tử xin đẹp như vậy chứ.

- Chúng ta đi về phía này!

Cơ Nguyệt lấy ra một cái la bàn bát quái, ngón tay điểm nhẹ một tia linh lực vào trong thì la bàn liền xoay như chong chóng, nàng xem hướng nó chỉ phía nào thì bay về phía đó, phía sau hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.

- Nơi này không tốt lắm!

Hai người nhanh chóng bay đi ra khỏi Nam Lĩnh Thành, giờ này nàng đang dẫn hắn đi về phía tây, bay được hơn mười dặm thì nàng ngừng lại nhìn một chút rồi lắc đầu.

Sau đó lại tiếp tục bay sang hướng bắc, rồi lại hướng đông, nàng vẫn lắc đầu không vừa ý.

Cuối cùng nàng bay về hướng nam, hai người bay cách Nam Lĩnh Thành được chừng một dặm thì dừng, nơi này cây cối um tùm, xem như chưa từng có người khai phá.

Xung quanh có nhiều tiếng vo ve của côn trùng vang lên ầm ì, lâu lâu có chút tiếng kêu của dã thú xung quanh nơi này, nhưng hắn cảm nhận được linh khí nơi này hầu như là nhiều hơn trong thành, nhìn chung thì nơi này cũng rất tốt.

Cơ Nguyệt một tay xòe ra, một thanh kiếm làm từ băng xuất hiện, nàng chỉ về phía trước, thanh băng kiếm liền bay đến rồi cắm xuống đất, làm xong nàng cầm la bàn xem xét một chút sau đó mỉm cười nhìn sang hắn nói:

- Chàng xem mảnh đất phía dưới băng kiếm mà thiếp mới đánh xuống, kỳ thật cũng không phải nơi bình thường, ở dưới nền đất chính là Linh Tuyền dùng tẩm bổ vạn vật.

Ngừng một chút, nàng quay qua thấy khuôn mặt của hắn hơi nhăn một chút liền mỉm cười, giải thích tiếp: