Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 232




- Nhưng nếu như ta muốn xen vào thì sao? 

Lúc này lại có tiếng nói của một đứa bé vang lên, mọi người sửng sờ ngước mắt nhìn lên nơi phát ra âm thanh đó thì thấy Trần Vũ đang mỉm cười nhìn xuống, trong ánh mắt bé bỏng không có một chút sợ hãi, khác hẳn với hình ảnh trẻ con của hắn lúc trước. 

- Tên nhóc này... 

Vu Lão cảm thấy bất an nên lẩm bẩm, lão sợ tên nhóc này còn nhỏ chưa va chạm với đời nên còn hồ đồ, sợ sẽ bị người khác làm hại. 

Trong nhất thời mọi người đều im lặng, chỉ là một đứa nhóc chưa đủ bốn tuổi, miệng còn hôi sửa mà dám xía vào chuyện của người lớn. 

- Không lẽ đây chính là quý nhân mà sư phụ đã nói sao? 

Vương Trữ Huyên ngước đầu nhìn lên cành cây, thấy một lớn một nhỏ đang quay đầu nhìn xuống, người lớn thì tầm mười tám mười chín, một đầu tóc bạc bay phấp phới trong gió, trong lòng nàng đang hi vọng đây chính là quý nhân của mình, khi đó thì mới qua được kiếp nạn này. 

- Nhóc con miệng còn hôi sửa mà cũng dám xen vào chuyện của chúng ta, vậy ta sẽ tiễn ngươi đi trước, xem như cho các ngươi biết kết quả khi chống đối với Sát Phá Thiên chúng ta! 

Vừa nói xong tên sát thủ rút thanh chủy thủ ở sau lưng ra, chân khí thôi động, một màng sương vụ màu đen tuôn ra, che tung tích của tên sát thủ vào bóng tối, sau đó đột ngột xuất hiện ở sau lưng Trần Vũ, miệng cười lạnh một nhát đâm xuống đỉnh đầu hắn. 

- Người đâu? 

Nhưng chủy thủ còn chưa tới thì bóng dáng đứa trẻ bỗng nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy, làm tên sát thủ một phen kinh ngạc mà thốt lên, nhưng ngay sau đó vang lên tiếng nói nhàn nhạt sau lưng tên sát thủ đó. 

- Câu này ta phải nói với ngươi mới đúng! 

Phi Kiếm xuất ra Tiểu Vũ liền từ trên trời bửa xuống người của tên sát thủ đang có ý định giết Trần Vũ, đụng vào ai chứ đụng với bản tôn của hắn thì chỉ có nước kêu người nhà cúng cơm đi là vừa. 

Kiếm khí màu trắng bay theo lưỡi kiếm chém xuống phía dưới, nhưng tên sát thủ không chút sợ hãi, mà vẫn bình tỉnh. 

Rắc, xẹt... 

Tên sát thủ nhanh lấy thanh chủy thủ của mình đỡ lại một kiếm của Tiểu Vũ, nhưng Phi Kiếm nào phải binh khí bình thường! Vừa chém xuống liền ngọt xớt cắt ngang thanh chủy thủ của gã, tiện đà lấy luôn cánh tay trái của hắn. 

Rầm! 

Cành cây đại thụ mà Tiểu Vũ ngồi cũng bị hắn chặt đứt làm đôi, cành cây rơi xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, bụi bay mịt mù. 

- A!!! Tay của ta!!! 

Tên sát thủ mới vừa mới ám sát Trần Vũ kêu thảm một tiếng, tuy bị thương nhưng do kinh nghiệm nhiều năm nên hắn liền nhanh chóng rút lui ra phía sau, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào người Tiểu Vũ. 

- Ngươi dám hủy đi thanh Huyền Binh của ta, còn chặt đứt một cánh tay của ta, xem lần này ngươi trả giá như thế nào! 

Giọng nói của tên sát thủ khàn khàn vang lên, mang theo âm điệu vô cùng giận dữ. Hắn đã làm cho Sát Phá Thiên bao nhiêu năm, số người dám chống lại là không có bao nhiêu, nhưng cũng không dám lấy đi cánh tay của hắn, nhưng lần này thì lại khác. 

Bọn sát thủ biết lần này mình đụng phải thiết bản hạt nặng rồi, đá không nổi còn bị què chân. 

- Ta không những lấy đi cánh tay của ngươi mà còn lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi! 

Tiểu Vũ cười lạnh, tay phải đang cầm Phi Kiếm bỗng buông ra, nhưng lạ thay thanh Phi Kiếm không có rơi xuống đất mà bay lơ lửng trên đó, hắn chỉ về phía trước, khẽ quát: 

- Đi! 

Thanh Phi Kiếm liền theo lệnh hắn đâm thẳng về phía gã sát thủ, trên đường đi nó chỉ để lại tàn ảnh màu trắng, mắt thấy Phi Kiếm đâm tới mình gã sát thủ liền thôi động chân khí ẩn thân vào trong không màn đêm tâm tối. 

- A! 

Nhưng hắn vừa mới biến mất phân nữa thì bị Phi Kiếm cắt trên ngực một mãng thịt lớn, máu tươi chảy ra đầm đìa. 

- Chết tiệt!

Ba tên còn lại thấy vậy, biết đã gặp phải tên khó xơi nên đồng loạt bay lên tấn công Tiểu Vũ. 

- Khụ khụ, các ngươi quên còn lão già bọn ta sao? Các ngươi nghĩ chúng ta quả thật là đang sợ Sát Phá Thiên các ngươi sao? Đã vậy còn muốn giết người, các ngươi giỏi lắm, giỏi lắm! 

Hai lão nãy giờ quan sát chứ chưa có ra tay, nhưng thấy ba tên còn lại vọng động thì ho khan một tiếng, không ngừng nhắc lại hai chữ “giỏi lắm”, sau đó chân khí thôi động, nhảy lên trên không đánh với ba người kia. 

- Hừ, các ngươi vậy mà dám xen vào chuyện của Sát Phá Thiên chúng ta, ta xem về sau các ngươi sống được bao lâu! 

Một tên sát thủ cười lạnh hâm dọa, nhưng đối với những người sống lâu như hai lão thì lời hâm dọa đó căn bản như là gió thổi bụi mà thôi, tuy Sát Phá Thiên lớn nhưng cũng không phải là đứng đầu thiên hạ. 

- Các ngươi vẫn còn non lắm, Sát Phá Thiên? Ha ha, chúng ta sợ lắm đấy! 

Hai lão cười lớn sau đó đánh ra một chưởng, trong chân không liền xuất hiện hỏa phượng bay lại đánh tới người ba tên kia, bọn chúng nhanh chóng lấy ra một tấm phù màu đen, đánh tới liền tạo thành một cái lòng chân khí bảo vệ bọn chúng. 

- Sử dụng phù lục phòng ngự sao, ha ha, các ngươi quả thật quá ngây thơ rồi! 

Huyền Lão cười lớn khi thấy bọn chúng lấy phù lục ra sử dụng, tuy phù lục có thể ngăn cản công kích nhưng chỉ được một lúc là cùng. 

Ba tên sát thủ đánh với hai lão, nhưng do cảnh giới cao hơn quá nhiều nên cũng bị hai lão ép xuống hạ phong, nhưng hai lão vẫn không giết bọn chúng. 

Phía bên Tiểu Vũ thì lại khác! 

Tên sát thủ Tiên Thiên sơ kỳ thấy tình hình không ổn liền lấy ra một cái sọ đầu màu đen, khi vừa lấy ra mọi người đều cảm nhận được khí tức chết chóc từ trong chiếc sọ đầu đó phóng ra. 

Hắn dồn hết chân khí còn lại của mình vào để thôi động cái sọ đầu màu đen này, đây chính là bảo vật cứu mạng của bọn chúng, chỉ cần người đụng phải sẽ lập tức hóa thành tro bụi. 

- Ha ha, đi chết đi! 

Sọ đầu nhanh chóng bay lại phía Tiểu Vũ, cái sọ đầu này trên đường đi liền biến lớn hơn một mét, xung quanh tản ra một đợt sương mù màu đen, miễn lá cây rơi vào liền tan biến mất. 

Tiểu Vũ nhanh chóng triệu hồi Phi Kiếm lại, chỉ thấy hắn cầm Phi Kiếm trên tay mỉm cười nhìn gã sát thủ, tay trái bắt pháp quyết, một ngọn lửa màu đỏ bùng cháy lên trên hai đầu ngón tay của hắn. 

Hai đầu ngón tay có ngọn lửa đang cháy, dựng đứng mũi kiếm chỉa lên trời, hắn vuốt từ cán kiếm lên trên, theo ngón tay hắn vuốt tới đâu hỏa diễm liền lan ra theo thân kiếm tới đó, vuốt xong thanh kiếm bùng cháy. 

- Bách Bộ Phi Kiếm, thức thứ nhất, Hỏa Minh Thiên Kiếm! 

Tiểu Vũ đánh ra một kiếm, từ thân kiếm xuất ra một cái hỏa diễm cùng kiếm khí hình lưỡi liềm, kiếm khí cùng hỏa diễm liền hòa hợp với nhau, trên đường bay không ngừng làm không khí vặn vẹo. 

Một kiếm chém xuống hỏa diễm đầy trời khiến ai cũng phải ngước đầu nhìn. Trên đường bay hỏa diễm lưỡi liềm biến lớn hơn bốn mét, hỏa diễm va chạm với sọ đầu màu đen kia liền phát ra tiếng “xèo xèo”, kèm theo tiếng nức vỡ “răng rắc”, sau đó sọ đầu màu đen liền bị chém làm hai nửa. 

Không dừng lại ở đó, hỏa diễm còn sót lại liền bay đến đánh trúng vào người của tên sát thủ, hắn không ngừng gào la thảm thiết, cố gắn phát ra chân khí còn lại để dập lửa nhưng không may cho hắn, chân khí hắn đã dùng hết vào sọ đầu nên không thể dặp được ngọn lửa này. 

Nhanh chóng tên sát thủ đó biến thành tro tàn, không còn lại một móng gì, nhưng bất ngờ có một đạo quáng chú màu đen bay vào người Tiểu Vũ sau đó biến mất. 

- Ha ha, ngươi tưởng giết được hắn là xong sao? Đây chính là quáng chú dành cho ngươi! Chỉ cần đi gần với người của Sát Phá Thiên chúng ta thì bọn ta sẽ phát hiện ra ngươi, lúc đó sẽ có người đến lấy đầu của ngươi! 

Ba tên sát thủ phía dưới thấy vậy thì không chút sợ hãi mà cười lớn, khi được huấn luyện trong Sát Phá Thiên thì bọn chúng không được sợ hãi, nên đối mặt với tử vong vẫn như thường. 

- Quáng chú sao, ha ha ha, ta cũng muốn xem bọn chúng lấy đầu ta bằng cách nào, tới một tên ta giết một tên, tới hai tên ta giết hai tên, nếu các ngươi dẫn hết người Sát Phá Thiên đến thì ta không ngại mà đại khai sát giới, giết tới khi nào các ngươi sợ ta đến sương tủy mới thôi, ha ha ha! 

Trái ngược lại với suy nghĩ của bọn chúng, Tiểu Vũ không có chút sợ hãi mà cười lớn, khinh bỉ nhìn đám người Sát Phá Thiên, vì khi giết một người, sát khí màu đỏ trên người hắn càng nhiều thêm. 

Nên tảng băng tâm ma trong người hắn bị đóng băng lần trước cũng dần tan chảy, ma tính hiện lên một ít, làm hắn có cảm giác càng muốn giết chóc. Nếu đến khi tảng băng tâm ma tan mất thì hắn phải một hồi đại chiến với tâm ma của mình. 

Nếu thua, hắn sẽ biến thành Địa Ma, giết chóc một cách tàn bạo, lúc đó hắn sẽ lại mất hết nhân tính, không chút tình thương, mà thay vào đó là giết chóc không ngừng nghỉ. 

- Ha ha, nơi này đông vui như thế sao, ta cũng muốn tham gia vào chuyện này nha!