Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 224




- Xem ra hai người họ đang cố gắn để đột phá đến Hoàng Cấp!

Nhìn thấy Vu Lão cùng Huyền Lão bên kia chăm chỉ luyện tập nên gã cũng không muốn làm phiền hai người bọn họ nên hắn chậm rãi đi lại bàn trúc.

Thấy hắn đang đi lại gần thì hai lão cũng không có động tĩnh gì mà vẫn luyện công như bình thường, gã tiến lại gần bàn trúc ngồi xuống nhâm nhi ly trà nóng hổi.

Lúc này nhị lão cũng đã luyện tập vũ kỹ xong, liền tiến đến bàn trúc ngồi xuống rót trà ra nhâm nhi, Vu Lão có chút tò mò hỏi hắn.

- Tiểu Vũ, tại sao hôm qua ngươi lại không muốn tham gia vào khai quật bảo tàng đó, có phải chuyện này ngươi đã biết từ trước rồi không?

- Thật không giấu diếm gì nhị lão, đích xác là bảo tàng này đã được ta khai phá rồi!

Nghe Vu Lão hỏi mình như vậy thì hắn gật đầu nói cho hai lão biết chứ cũng không giấu diếm gì.

- Chả trách ngươi lại không quan tâm tới nó! Vậy ngươi có thể kể cho chúng ta nghe một chút sự việc ở bên trong không?

Huyền Lão nghe hắn nói mình đã khai phá bảo tàng đó nên có chút tò mò muốn biết bên trong có gì nên hỏi.

- Bên trong thập phần nguy hiểm, mười người vào chỉ sợ còn hai người ra được, mà bên trong cũng không có gì đặc sắc, đó chỉ là truyền thừa của một tông môn khá lâu về trước, trong đó chỉ để lại một thanh Huyền Binh, ba rương hạ phẩm Nguyên Tinh, di thư cùng với Huyết Trì là hết rồi!

Nghe đến bên trong có Nguyên Tinh, ánh mắt của hai lão sáng như sao trên trời, Nguyên Tinh là vật phẩm dùng để tu luyện khá tốt đó nha, lúc trước hai lão cũng có Nguyên Tinh nhưng hiện tại thì đã hết rồi.

Vu Lão nhìn sang hắn với ánh mắt tò mò hỏi:

- Vậy ngươi đã lấy được hết những thứ trong đó rồi sao?

- Ha ha, nhị lão đã quá xem trọng ta rồi! Ta chỉ lấy được Nguyên Tinh cùng Huyết Trì, còn những thứ khác đã có người lấy rồi!

Tiểu Vũ để chén trà xuống lắc đầu nói, hắn không có may mắn như vậy đâu, còn phần kia là do Vân Kinh Hồng mang đi hết rồi.

- Xem ra ngươi cũng không phải người duy nhất tiến vào trong, bất quá, ngươi có thể toàn mạng mà đi ra cũng xem như có chút thực lực rồi!

Huyền Lão vuốt râu cười cười.

Trong lúc hai lão đang nói chuyện với nhau thì hắn nghĩ đến chuyện đến lúc nên rời khỏi Nam Hoang Thành này, tiến đến nơi khác tìm nguồn dược liệu phong phú để luyện Trúc Cơ Đan.

Suy nghĩ thận trọng xong, Tiểu Vũ nhìn sang hai người, hỏi:

- Vu Lão, Huyền Lão, hiện tại ta đang có ý định rời khỏi Nam Hoang Thành, không biết ý hai lão như thế nào?

Vu Lão nhìn sang Tiểu Vũ có vài phần hưng phấn, hỏi:

- Ai...chúng ta già rồi cũng không có ý kiến nhiều, ngươi muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, nhưng ngươi muốn đi đâu mới được?

- Ta dự định đi qua Yên Triều dạo chơi một thời gian, cũng sẳn tiện tìm vài linh dược bị thiếu, hai lão cảm thấy như thế nào?

Hắn muốn đi đến đó vì nghe nói bên đó linh dược phong phú hơn bên này chút ít, mà Bạch Linh Thảo hắn không còn nhiều, nơi đây cũng không còn ai bán, nên hắn chỉ còn cách qua bên đó tìm thử.

- Tùy ý ngươi vậy!

Huyền Lão cười cười nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Yên Triều cũng gần kế bên, mà Nam Hoang Thành chính là ranh giới giữa hai Hoàng Triều, phía ranh giới sẽ có binh lính canh gác, nếu cưỡi yêu thú phi hành thì mất đến năm ngày, còn đi bộ thì hơn nửa tháng chứ chả đùa.

- Ngươi định bao giờ thì đi sang đó?

Huyền Lão vuốt râu hỏi.

- Ngày mai chúng ta khởi hành qua đó, nghe nói bên đó gần biên giới có bán rất nhiều thứ tốt, qua đó chúng ta phải hảo hảo mua sắm thật nhiều thứ mới được!

Tiểu Vũ mỉm cười khi nghĩ đến cảnh tượng mình trở về, người đầy vật phẩm quý hiếm, chuyện này khiến hắn không khỏi hưng phấn trong lòng.

- Cũng được, qua đó du ngoạn một chút cho ngươi mở mang kiến thức!

Nhị lão gật đầu đồng ý, bọn họ cũng đã lâu rồi chưa đi qua đó, lần này đi xem thử bên đó đã thay đổi như thế nào, ngoài ra nếu tiện tay sẽ thu một ít linh dược quý giá.

Sau khi thảo luận xong chuyện đi Yên Triều thì mọi người cũng không có vào trong nhà mà ngồi dưới bóng mát của cây để tu luyện, vì thực lực ba người đều cao mà cũng không có đắc tội với ai nên cũng không sợ người khác tập kích.

Mà tu luyện ở ngoài này thì không khí lại thoáng đảng hơn, dễ chịu hơn nên mọi người tùy ý tìm gốc cây mà ngồi tu luyện, nhưng ba người cách nhau cũng chừng vài mét là cùng.

Đến chiều tối thì Trần Vũ bất ngờ từ trong tháp đi ra, hắn nhìn thấy phân thân của mình đang ngồi tu luyện cùng hai lão giả thì mỉm cười, tùy tiện leo lên trên ghế trúc ngồi xuống.

Tiểu Vũ đang tu luyện bỗng thấy Trần Vũ xuất hiện thì cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó chỉ mỉm cười, hắn thầm đoán bản tôn của mình ở trong đó buồn chán nên muốn ra ngoài đi dạo đây mà.

Hai lão đang tu luyện nhưng vẫn để ý đến sự thay đổi xung quanh, khi phát hiện có người đột ngột xuất hiện thì không khỏi trợn mắt, thiếu đều mốn rơi hai mắt ra ngoài.

- Tên nhóc con này ở đâu chui ra vậy?

Vu Lão chỉ về Trần Vũ lên tiếng, có chút đề phòng với đứa bé này, nhưng nhìn kỹ một lúc thì hai lão lại cảm thấy đứa bé này có nhiều điểm tương đồng khá giống Tiểu Vũ, nhất là mái tóc.

Huyền Lão thì trợn tròn con mắt mà nhìn, trong lòng thầm lẩm bẩm:

- Không lẽ chỉ trong một chớp mắt mà tiểu tử này đã làm ra sản phẩm rồi sao?

Trần Vũ cười hì hì nhìn sang mọi người với ánh mắt ngây thơ, không thể dễ thương hơn nữa, nói:

- Hì hì, ta chán quá không có gì chơi nên ra ngoài một chút, yên tâm, ta không làm phiền đến mọi người tu luyện đâu!

- -----------------------------

Review chương 225:

- A A A đừng nhéo mặt ta...

Trần Vũ ủy khuất la oai oái khi hai lão nhéo má hắn, hắn bị nhéo đến nổi làm nơi đó hơi hồng lên một chút.

- Khà khà, trẻ con dễ dạy!

Huyền Lão cười lớn nói, cũng không trọc Trần Vũ nữa, sau đó đi ra ngoài một chút lát sau quay lại thì trên tay đã xuất hiện thanh kẹo hồ lô rồi.

- Nhóc con ngươi tên gì, nói đi ta sẽ cho ngươi thanh kẹo này, thấy sao!