Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 197




Cũng không biết bao lâu, Tiểu Vũ nhả ra một luồng khí, hai mắt từ từ mở ra, hai sợi tinh quang ở trong mắt hiện ra, khí tức trên khuôn mặt của hắn cũng có biến hóa. 

Toàn thân đã tới một cảnh giới ổn định, trải qua quá trình hấp thu cùng luyện hóa dược lực của Trúc Cơ Đan, tu vi của hắn đã được cũng cố vững chắc hơn rất nhiều, xem ra khả năng đột phá thành công Trúc Cơ trung kỳ cao lên thêm một chút. 

- Tiểu Vũ! Chàng đang luyện Trúc Cơ Đan hả! Sao không nói với thiếp, để thiếp luyện giúp cho! 

Ở ngoài cửa truyền tới giọng nói thanh thót của Cơ Nguyệt, nàng ở trong cung điện luyện pháp bảo, nhưng thần thức vẫn phủ khắp cung điện, không có gì qua được ánh mắt của nàng. 

Chuyện hắn chui rút trong phòng ngồi luyện đan nàng đã biết nên liền cố gắn luyện pháp bảo sau đó chạy ra đây xem hắn như thế nào, nhưng đã thấy hắn luyện xong rồi. 

- Ha ha, nàng đến đây xem nào! 

Tiểu Vũ thu thập một chút rồi đứng dậy, cười ha hả nhìn Cơ Nguyệt. 

Cơ Nguyệt chậm rãi bước chân vào phòng, sau đó đóng cửa lại, thấy vợ mình đã đi vào hắn liền nhanh tay chợp lấy lọ Trúc Cơ Đan mà mình mới vừa luyện được đưa ra, miệng cười toe toét khoe mẻ với nàng. 

- Thấy sao hả! Chỉ dựa vào sức một mình ta mà đã có thể miễn cưỡng luyện chế ra Trúc Cơ Đan rồi, ha ha, nàng nên khen ta vài câu đi chứ! 

- Khen cái đầu chàng chứ khen, luyện khơi khơi có ngày tẩu hỏa như lần trước rồi sao, yếu mà còn ra gió! 

Cơ Nguyệt không những không có khen hắn mà còn gõ đầu hắn một cái “cốc” làm gã ôm đầu la oai oái. 

- Ui da, sao lại đánh ta chứ! 

Tiểu Vũ vô cùng ủy khuất nhìn Cơ Nguyệt, hắn cảm thấy mình rất thảm, luôn bị vợ mình ăn hiếp, chuyện này mà truyền ra ngoài hắn chỉ có nước đào hố mà trốn mất. 

Hắn ta xoa đầu, cũng không có để trong lòng mà ngước mặt lên cao tỏ ra hãnh diện, phỏng mũi lên mà nói: 

- Ta không tệ tới mức mà phải nhờ nàng luyện đan nhá, ta có tay có chân thì tự mình làm thôi, ta không thích phụ thuộc quá nhiều vào người khác! 

- Hừ! Ai là người khác hả? 

Cơ Nguyệt hừ lạnh, nàng không hài lòng với cách nói của hắn, như vậy mà dám nói nàng là người khác, đây chính là đáng đánh nên nàng liền trực tiếp xách tai hắn lên vặn vẹo vài cái. 

- A!A!A! Ta nhầm! Ta nhầm, đây chỉ là sự nhầm lẫn nhè nhẹ mà thôi! Đừng, đừng nhéo nữa! 

Tiểu Vũ làm vẻ mặt đáng thương nhìn vợ mình, hắn nắm lấy tay mà nàng đang nhéo mình, vịn lại đề phòng nàng vặn tai, nhưng mọi chuyện không như suy nghĩ của hắn, nàng nhéo mạnh một cái làm hắn nhảy dựng lên. 

- Cho bỏ cái tật! Nhớ lần sau nếu có luyện mấy đan dược cao cấp là phải đưa cho thiếp làm nghe chưa! Bây giờ đã không có chuyện gì thì thiếp vào trong luyện pháp bảo tiếp đây!

Cơ Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nói sau đó lấy tay xoa xoa chỗ mình vừa mới hành hung, mà cũng không khỏi liếc xéo nhìn hắn tựa như muốn nói nếu không nghe lời biết tay thiếp. 

- Có gì đó sai sai thì phải! Sao ta nghe cứ như là mẫu thân đang răng dạy con mình vậy ta! 

Tiểu Vũ thầm suy nghĩ trong bụng, nhưng bên ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa, gật đầu như gà mổ thóc. 

Cơ Nguyệt nói xong liền biến mất không thấy đâu, lúc nãy nàng gấp gáp luyện nên pháp bảo chưa tốt, nên muốn vào trong luyện chế lại. 

- Ầy, thời gian bên ngoài chắc còn nhiều, bây giờ không có gì để làm, chi bằng ta đi vòng vòng một chút! 

Tiểu Vũ mỉm cười nói, hiện tại hắn chưa có ý định luyện đan tiếp mà muốn đi đâu cho khuây khỏa một chút. 

Trước tiên hắn đi tìm Tiểu Bạch xem nó như thế nào rồi, hắn ra khỏi cung điện đi tìm nó nhưng vừa đến nơi đã thấy nó đang nằm dài phơi nắng trên tảng đá, không một chút khí lực như đang có chuyện buồn. 

- Ngươi sao vậy? 

Tiểu Vũ lại gần vỗ vỗ đầu của nó hỏi thăm, dù gì nó cũng là thú sủng của mình nên phải hỏi han chăm sóc một chút. 

- Ta muốn kiện! 

Nghe Tiểu Bạch nói muốn kiện, hắn liền sửng người. Kiện? Kiện ai? Kiện làm gì? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trên đầu hắn. 

- Ngươi muốn kiện ai? Ngươi cứ nói đi, ta sẽ tìm công đạo cho ngươi! 

Tiểu Vũ mạnh dạng vỗ ngực, dõng dạc nói. 

- Ta ở trong đây chả ăn hiếp được ai cả, lần trước tiểu cô nướng đó thì thôi đi mà lần này chỉ là một lão già mà cũng chỉ nhẹ nhàng phất tay đã đánh ta bay hơn trăm dặm rồi, ta thấy đời mình đen quá, sao gặp toàn quái vật không vậy? 

Tiểu Bạch ngẩn đầu lên buồn bả kể lại chuyện mà nó ăn hiếp lão già kia cho hắn nghe, nghe xong hắn muốn đá nó thêm một cái cho nó cái tật ngu người. 

- Tiểu cô nương cái đầu ngươi chứ tiểu cô nương! Tổ tiên của người mà gặp nàng còn phải gọi bằng lão tổ tổ tông đấy! Mà ông lão...Hả ngươi lại đi ăn hiếp sư phụ của ta? 

Hắn gõ thật mạnh lên đầu của Tiểu Bạch, mắng nó một trận, gã thật không hiểu nổi con yêu thú này sao lại thích đi gây chuyện như thế. 

- Ý! Sư phụ của chủ nhân sao, hèn gì mạnh như vậy, lúc đầu ta nhìn thấy cứ tưởng người thường nên muốn dọa nạt một chút cho vui ai ngờ chỉ một cái phất tay đã cuốn ta bay cả trăm dặm! 

Tiểu Bạch ngạc nhiên khi biết lão già mà nó ăn hiếp không thành chính là sư phụ của chủ nhân mình, nên nó biết mình bị ăn hành là không oan.