Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 154




- Lại có thêm một người nữa có được thiên phú xuất chúng rồi!

- Đẹp quá, giống tiên nữ giáng trần vậy.

- Nếu nàng cười với ta một cái thì ta thấy đời có giá rồi.

Dưới đài, nhiều đệ tử Huyền Linh Tông hay đám thiếu niên dự thi ngây như phỗng nhìn thiếu nữ áo trắng giống tiên nữ đứng trên đài, hận không thể lập tức thần phục dưới váy của nàng.

- Không ngờ lại gặp thêm một người có Địa Cấp võ mạch nữa, thật trùng hợp nhỉ!

Tiểu Vũ cười nhạt, không quan tâm nữa, hắn đang đợi tới lượt của mình.

Đoàn người tiếp tục đi tới, rất nhanh đến lượt Liễu Mộng Nhiên.

- Ta lên trước đây!

Nàng khẽ quay đầu lại mỉm cười nói với hắn, sau đó bước lên phía trên đài, mọi người liền bắt đầu bàn tán như thiếu nữ lúc nãy.

- Đây không phải Liễu tiểu thư tại Hòa Bình Thành sao? Nghe nói nàng thật đẹp, không ngờ khi gặp rồi, đúng là mê hoặc lòng người nha!

Liễu Mộng Nhiên đi đến trứng đá, bàn tay mềm mại liền đặt lên phía trên, chân khí được rót vào trong, vòng sáng bắn ra, liên tục sáu vòng, nàng liền thu tay lại, mỉm cười nhìn sang tên đệ tử ghi chép, hắn mất hồn một chút, sau đó mới ngớ lại, lớn tiếng hô:

- Số tám trăm chín mươi chín, Huyền Cấp thượng phẩm, thông qua!

Liễu Mộng Nhiên liền lấy một thẻ bài khác, trong đó ghi chép thông tin của nàng, sau đó bước xuống phía dưới, nhìn sang hắn có phần lo lắng vì hắn không phải võ giả.

Tiểu Vũ leo lên đài thi, giao thẻ cho một đệ tử ghi số. Hắn đi tới trước bàn đá xanh, hai tay vươn ra ấn vào trứng đá, nhưng không có chân khí tuôn ra như những người khác.

- Không biết linh lực có tác dụng với trứng đá này không nữa!

Linh lực vận chuyển theo tay hắn truyền vào trong trứng đá, liền ngay tức khắc, trên trứng đá, mười hai vệt sáng léo sáng mạnh một cái sau đó tắt hắn, hắn liền thử lại nhưng nó không chút phản ứng, thậm chí không xuất hiện một chút ánh sáng nhạt.

Điều này đại biểu Tiểu Vũ không có chút thiên phú võ mạch nào cả!

Tiểu Vũ nhẹ lắc đầu, thử lại lần nữa, nhưng qua mấy chục giây, vẫn không có phản ứng gì.

- Hắc hắc, không lẽ linh lực của ta làm nó hỏng luôn rồi?

Hắn thầm cười trong bụng, khi nãy ánh sáng chỉ lóe lên, nhanh hơn cả cái chớp mắt liền tắt hẳn, xem ra đã hỏng thật rồi.

Lúc này đám thiếu niên xếp hàng chờ đằng sau đã bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, bọn họ gào la cười nhạo. Có mấy đệ tử Huyền Linh Tông chú ý tình hình thi bên này lộ biểu tình mất kiên nhẫn, ánh mắt đồng tình nhìn Tiểu Vũ.

Đệ tử phụ trách ghi số liệu của Tiểu Vũ mất kiên nhẫn quát mắng, giục:

- Mau mau mau, tiểu tử thối nhà ngươi đừng chậm rì ra đó, phía sau còn nhiều người đang chờ! Nếu không muốn thi thì cút đi, bà nội nó, thiên phú phế thải như vậy làm ta tốn thời gian.

Tiểu Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn lại trứng đá, hắn muốn thử lại lần nữa, xem xét quả trứng đá một chút, hắn đang xác định có thật quả trứng bị hỏng rồi không.

Mười mấy giây qua đi, vẫn chẳng có một chút phản ứng.

Đệ tử Huyền Linh Tông ục ịch lùn tịt bị Tiểu Vũ trừng nên ôm cục tức, thấy vậy cười lạnh bỏ đá xuống giếng:

- Tổ cha nó xui quá là xui, là tên phế vật không có võ mạch, cầm thẻ bài của ngươi cút đi!

Đệ tử Huyền Linh Tông lùn mập ném thẻ bài của Tiểu Vũ xuống đất.

Tiểu Vũ trở tay chộp thẻ bài, ngẩng đầu liếc đệ tử Huyền Linh Tông lùn tịt, cười lạnh không nói tiếng nào, bước xuống phía dưới, lại gần Liễu Mộng Nhiên.

- Xem các ngươi làm sao khảo thí được nữa!

Hắn cười lạnh trong lòng, quả thật hắn đã làm hư quả trứng đá đó rồi, nên những người phía sau liền không thể kiểm tra được.

- Xin lỗi Trần công tử, ta đã làm phiền đến ngươi rồi!

- Cũng không có gì, đây chính là ta muốn như vậy, không cần quan tâm quá làm gì, chỉ là chuyện phiếm mà thôi!

Liễu Mộng Nhiên ấy náy nói với hắn, hắn đành cười trừ, hai người quay lưng rời đi vì phải đến trưa mới có đợt khảo thí tiếp theo.

Khi hắn vừa đi, người tiếp theo lên khảo hạch liền không cách nào làm trứng đá phát sáng được, mọi người ở phía dưới nhanh chóng tống cổ hắn xuống, nhưng mười người liên tục không cách nào làm trứng đá phát sáng được.

Chuyện này liền làm mọi người chú ý tới.

- Có phải trứng đá phía trên bị hỏng rồi không, tên kia là bạn hữu của ta, rõ ràng là Hoàng Cấp thượng phẩm võ mạch, tại sao lại không thể làm nó phát sáng được?

- Ta cũng vậy, chuyện này rõ ràng là có vấn đề!

Mọi người liên tục bàn tán với nhau, mấy trưởng lão phía trên thấy vậy liền lớn tiếng trấn áp.

- Tất cả im lặng, để ta xem xét có phải nó đã bị hỏng rồi không!

Lão già áo xám, lại gần thả chân khí vào trong, nhưng trứng đá không có chút phản ứng, làm lão chau mày lại.

- Chuyện này...

Mọi người thấy vậy liền không biết nên nói như thế nào, bình thường công cụ kiểm tra võ mạch này rất hiếm khi hư hỏng, nhưng không biết lần này tại sao lại như vậy.

- Công cụ kiểm tra võ mạch đã bị hỏng, mười người lúc trước quay lại kiểm tra.

Tên trưởng lão giọng trầm ổ lớn tiếng nói, sau đó hai tên đệ tử của Huyền Linh Tông đem ra một trứng đá khác để lên bàn, sau đó rời đi.

Mười tên lúc đầu không có rời đi, khi mà xác nhận công cụ kiểm tra bị hư thì liền vui mừng, tiến lên kiểm tra lại.

- Số hai trăm, Hoàng Ngôn, Hoàng Cấp trung phẩm, thông qua.

- Số ba trăm năm mươi, Ngôn Lù, Hoàng Cấp thượng phẩm, thông qua.

...

Sau khi đổi công cụ kiểm tra, mọi người liên tục lên khảo thí bình thường, có ngươi vui, kẻ buồn, thay phiên rời đi để chuẩn bị cho đợt khảo hạch tiếp theo.

Trên đường trở về Liễu gia, hai người đi song song với nhau, nhưng lần này rất ít nói chuyện, mà Liễu Mộng Nhiên cũng không biết nên bắt chuyện với hắn như thế nào.

- Liễu cô nương, ta làm phiền như vậy đã đủ rồi, bây giờ cũng chuẩn bị rời khỏi!

Tiểu Vũ dừng lại một chút, nhìn sang nàng, bất ngờ mở miệng, hắn cũng không muốn dây dưa ở nơi này quá nhiều, nơi đây xác thực không có cái gì để hắn lưu luyến cả.

Nàng nghe hắn nói vậy thì cũng dừng lại, thở dài, hỏi:

- Vậy khi nào Trần công tử mới rời đi?

- Ta sẽ đi liền!

Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư một chút rồi nói.

Liễu Mộng Nhiên nghe hắn nói như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy mất mát, một cổ cảm xúc khó nói lên lời, mỗi lần nàng định nói nhưng lại thôi, hắn mặc dù thấy biểu hiện của nàng nhưng vẫn giữ im lặng.

...