Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 120




Dưỡng Khí Đan cũng tương tự như Hồi Khí Đan, nhưng tác dụng tốt hơn một chút, có thể nhanh chóng rồi phục lại linh lực hay chân khí sau khi chiến đấu, cũng là đan dược cấp hai.

Huyết Dương Đan cũng là đan dược cấp hai được hắn luyện chế ra khá nhiều, đây là đan dược chuyên chữa thương, chỉ cần vết thương không quá nặng, thì chỉ cần ăn nó vào trong vòng một canh giờ vết thương sẽ lành lại.

Có thể nói đây là đan dược bảo mạng cũng không quá, ví như những người mạo hiểm giả bình thường gặp nguy hiểm rất nhiều, nhưng có nó sẽ an toàn rất nhiều, mà đan dược này lại là nhị phẩm đan dược nhưng dược liệu để chế tạo một khỏa không đến mười kim tệ.

Hắn cũng có ý định lấy đan dược này đem bán ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới mua, nhưng hắn thấy hiện tại không phải lúc. Hắn có dự định sẽ đem đan dược này cho gia tộc mình kinh doanh, khi đó sinh ý sẽ chắc chắn rất nhiều.

Ngoài ra hắn có chế tạo một số đan dược đặc biệt như Bạo Nguyên Đan, đây là nhị phẩm cao gai đan dược, được chế tạo từ yêu hạch của yêu thú cấp bốn, và một cây Dẫn Linh Hoa, cùng một số linh dược phụ trợ.

Đây chính là đan dược giúp võ giả Ngưng Khí Cảnh tầng chín có hơn tám thành xác suất thành công đột phá Bạo Khí Cảnh, đây là đan dược mà nhiều võ giả mơ ước, nhưng đan dược này chưa từng xuất thế.

Cùng với đó như Ngưng Dương Đan, đan dược giúp võ giả Tụ Khí cấp chín được chín thành xác suất thành công đột phá Ngưng Khí Cảnh, đan dược này thì trái lại được nhiều người biết tới, nhưng nó chỉ có mặt trong những tông môn lớn, nên mọi người chỉ có thể nhìn.

Những đan dược trên của hắn nếu như dùng mà đột phá thất bại cũng sẽ không gây hại gì đến cơ thể, cũng như tu vi cũng không có tổn hại gì, đây chính là những đan dược mà hắn muốn luyện ra nhiều nhất vì muốn tăng thực lực cho gia tộc.

...

- Ngưng!

Tiếng Trần Vũ khẽ quát, giọt chất lõng liền ngưng thành sáu viên đan dược màu lam sắc vô cùng đẹp mắt, đây chính là Ngưng Thần Đan, hắn luyện để dành cho mình dùng để cũng cố tu vi, ổn định tinh thần.

Điều khiến hắn ưng ý nhất đó chính là Ngưng Thần Đan, hắn đã tốn rất nhiều kim tệ để mua được những dược liệu này, nhưng cũng chỉ luyện được mười khỏa, vì những linh dược này đều thập phần quý giá.

Để mua được những linh dược này hắn đã tốn hơn năm mươi ngàn kim tệ, đây là một con số khổng lồ, khiến hắn lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Nửa năm này trong tháp đã trôi qua rất nhiều năm, sáng sớm hắn tập trung hấp thụ linh khí, khi xong hắn lại ngồi luyện đan đến chiều tối mới nghỉ ngơi, công việc nhàm chán như vậy cứ diễn ra liên tục không ngừng nghỉ.

Hắn bây giờ chỉ là Ngưng Thần hậu kỳ do không có gì hấp thu nhiều nên tu vi hắn vẫn đứng ở chỗ đó, ngày ngày hấp thu linh khí ít ỏi lên gần như không có một chút tiến bộ nào.

Hắn cầm một khỏa Ngưng Thần Đan bỏ vào miệng luyện hóa, dùng linh lực luyện hóa lấy dược lực của Ngưng Thần Đan, rất nhanh dược lực tản mát ra, chạy khắp kỳ kinh bát mạch của hắn, làm cho hắn một trận vô cùng dễ chịu.

Do số lượng Ngưng Thần Đan quá ít ỏi nên hắn không dám sử dụng nhiều mà một tuần chỉ dùng một khỏa để cũng cố tu vi, tích lũy linh khí.

Sau khi dùng xong đó hắn bỏ những viên còn lại vào bình đựng kỹ lại, sau đó đứng dậy khẽ vương vai vặn vẹo vài cái.

- Cũng nên ra ngoài một chiến rồi!

Thần niệm vừa động hắn liền rời khỏi Khai Thiên Tháp, trực tiếp xuất hiện tại phòng hắn đã thê lúc trước, do hắn đã trả tiền thuê luôn một năm nên tên chủ quán cũng không có lên làm phiền hắn.

Thu lại cấm chế cùng huyễn trận hắn đi ra khỏi phòng, bước xuống đường lớn U Minh Trấn, tấp nập náo nhiệt, hắn đi trên đường nhưng nhanh chóng phát hiện có người theo sau.

...

- Ngươi nhanh chóng phát tính hiệu cho mọi người, chúng ta đã tìm được tên tiểu tử đó rồi!

Một tên Thanh Long mạo hiểm đoàn nói với một tên kế bên, bọn họ liền lấy ra một cây pháo hoa phát ra tính hiệu.

Lập tức trên bầu trời của U Minh Trấn có một dãy màu đỏ lấp lóe phía trên, mọi người trong trấn đều ngơ ngát nhìn lên trên trời không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Trong U Minh Trấn, đại bản doanh của Thanh Long mạo hiểm đoàn!

- Báo!!!

Một tên thủ hạ Thanh Long mạo hiểm đoàn vội vã chạy đến, một bên thở phì phò một bên hô lớn.

Phía trên có một người khuôn mặt điềm tĩnh, khuôn mặt góc ngạnh, mắt ưng, người này chính là thủ lĩnh của Thanh Long mạo hiểm đoàn, đoàn trưởng Chu Đông.

- Ngươi có gì mà hớt ha hớt hãi như vậy, có chuyện gì cứ nói.

Chu Đông bình tĩnh nói, vẻ mặt có chút nghi ngờ, không biết có chuyện gì mà lại để tên thuộc hạ phải gấp gáp như vậy.

- Đã phát hiện tên giết nhiều người của chúng ta, một nhóm nhỏ đã đi theo giám sát hắn.

- Được, hôm nay ta sẽ lấy cái đầu chó của hắn, lần này ta xem tiểu tử đó chạy được đi đâu!

Thủ Lĩnh Chu Đông nghe vậy, liền lộ sát khí, ý đồ muốn giết tên thiếu niên này, dám ngang nhiên giết người của hắn, vậy về sau hắn còn an nhàn ngồi ở đây nữa.

...