Bách đưa đôi tay lạnh giá của Kiều Anh lên môi, những giọt nước mắt anh lăn dài rơi xuống bàn tay nhỏ. Kiều Anh không muốn mất con, cô sẵn sàng chết đi để con cô được sống, nhưng… cô còn anh, cô không thể nào nhắm mắt ra đi khi biết trên đời này còn anh đau khổ. Nghẹn ngào cam chịu, cô chấp nhận rồi, cô cần anh, ông trời ép cô phải lựa chọn đau đớn quá, nhưng vì anh, cô không còn con đường nào khác.
Tạm biệt… tạm biệt con, đứa bé chưa được chào đời đã phải rời xa thế giới này…
Kiều Anh chìm sâu vào cơn mê, các bác sĩ nhanh chóng tiến hành phẫu thuật để mổ bắt con cứu tính mạng người mẹ.
Không ai ngờ… điều kỳ diệu đã xảy ra. Cứ ngỡ đứa bé sẽ im lặng tím tái ngay khi được đưa ra khỏi cơ thể người mẹ, nào ngờ… vừa bế con ra, con cất tiếng khóc chào đời váng cả căn phòng. Những tiếng vỗ tay quá đỗi xúc động vang lên trong ê kíp mổ, giây phút này chắc hẳn suốt cuộc đời họ cũng không thể nào quên trước tạo hóa diệu kỳ, trước sức sống mãnh liệt của một sinh linh bé nhỏ. Niềm hạnh phúc này không chỉ đôi vợ chồng trẻ có thể tận hưởng mà chính những người trong căn phòng cấp cứu cũng được trải nghiệm về sự có mặt trên đời của một con người.
Phạm Hoàng Bách ngỡ mình nghe lầm. Tại sao lại có tiếng trẻ con khóc? Có khi nào… họ lựa chọn con mà không phải mẹ? Không… anh không cần, anh không cần bất cứ điều gì ngoài Kiều Anh! Bách vùng dậy, anh chưa kịp gõ cửa phòng xông vào đã thấy cửa mở, cô y tá ban nãy tươi cười bước ra nhìn vẻ u ám của anh nói:
– Chúc mừng anh nhé, thằng bé khỏe mạnh, chúng tôi cũng bất ngờ đấy!
– Vợ tôi… cô ấy thế nào rồi?
Bách không kịp lướt qua đứa bé, chỉ có duy nhất trong đầu anh một nỗi sợ hãi. Cô y tá nhẹ giọng trấn an người chồng hoảng hốt đến phát điên trước mặt:
– Cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi… ca mổ tiến hành với mục đích cứu người mẹ, không ngờ đứa con lại chào đời an toàn. Chỉ có thể nói là nhờ ơn trời thôi anh ạ.
– Vợ tôi… an toàn thật sao?
Bách vẫn còn lo lắng nghi hoặc hỏi, cô y tá cười phì vâng dạ, đúng lúc từ phía sau bố mẹ Kiều Anh cũng hớt hải xuất hiện.
– Bách… Kiều Anh… đứa bé này…
– Bố mẹ… Kiều Anh và con của chúng con… đều an toàn.
Cho đến lúc này Bách mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, mới nhìn ngắm thằng cu tí trong tay cô y tá. Con còn bé quá, sinh thiếu ngày, vậy mà trộm vía con vẫn khỏe mạnh bình thường, đúng là kỳ tích!
– Ông bà nhìn cháu đi rồi cháu còn mang bé con vào phòng đặc biệt nuôi dưỡng thêm cho mau cứng cáp.
– Ơ… cho tôi ngắm cháu tôi với… huhuhu… cháu tôi…
Bà Mai xúc động nghẹn ngào, nước mắt lăn dài ôm lấy đứa bé vào lòng. Ông Lộc nhẹ nhõm, nếp nhăn trên trán giãn ra ông mỉm cười âu yếm nhìn vẻ khốn khổ vừa bước ra khỏi quỷ môn quan của con rể. Ban nãy nghe người của Bách gọi điện, ông bà hộc tốc đến đây ngay, có điều giờ này đường xá tắc quá ông bà mãi mới vào trong này được. Con gái ông bà có người chồng như Bách, đúng là phải tu mười kiếp mới có được phúc phận này.
Kiều Anh lơ mơ mở mắt, đến lúc này cơ thể Bách mới chính thức được thả lỏng, anh dịu dàng nắm lấy tay cô đưa lên miệng. Đôi môi mấp máy cô khẽ nói, đáy mắt đỏ hoe, nước mắt không sao kìm được:
– Anh… em xin lỗi…
– Xin lỗi vì việc gì?
Môi Bách nhẹ nhàng mơn trớn tay vợ, anh âu yếm nhìn cô hỏi. Nước mắt lăn dài, Kiều Anh đau đớn trả lời:
– Tại em… chủ quan quá… lại một thân một mình ra đường khi bụng to như vậy… con… con mất là tại em…
– Đừng xúc động… anh báo cho em một tin, con không rời bỏ chúng ta, con của chúng ta mạnh mẽ vô cùng, bao nhiêu người muốn nó chết mà nó vẫn vượt lên tất cả, khóc váng cả phòng mổ.
– Con? Con không… Ôi… có phải em vẫn còn chưa tỉnh không anh? Làm sao có thể như vậy… huhuhu…
– Con đang ở trong phòng nuôi dưỡng rồi… chúng ta sẽ sớm được gặp anh hùng nhỏ thôi… nó mạnh mẽ y như em đấy!
Kiều Anh chẳng thể nói gì, cảm giác hạnh phúc tràn ngập tâm trí, cô chỉ biết gật đầu, để mặc những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài. Hạnh phúc này lớn quá, cuộc đời này… cô không còn mong gì hơn nữa. Có người chồng như anh, có đứa con trai bé bỏng mạnh mẽ kiên cường, cô đã có tất cả rồi!
Những ngày sau đó Kiều Anh bình phục rất nhanh. Mọi chuyện giống như cô trải qua một kỳ sinh mổ thông thường, có chăng sức khỏe của cô cùng thương tích trên người sau vụ va chạm khiến cô yếu ớt đau đớn hơn, nhưng có con bên cạnh đòi ti, có Bách ở bên chăm chút từng li từng tí, cô chỉ có thể mỉm cười, nụ cười rạng ngời hạnh phúc nhất.