Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Chương 68: Giận rồi




Linh cảm của Quản Nhạc đúng là không sai. Thì ra đây là bí mật của cô. Thấy Quản Nhạc đang dần mất khống chế, Uyển Nhi đứng dậy nắm lấy tay anh.

"Quản Nhạc, chúng ta về nhà nói chuyện"

Nói rồi Uyển Nhi liền kéo Quản Nhạc ra xe, để mặc Quản Đình không hiểu chuyện gì mà ngồi đó, ngước nhìn Tô Hựu.

"Tô Hựu, em nói sai gì sao?"

Tô Hựu xoa lấy đầu cô, tiếp tục đưa muỗng cháo đến trước miệng cô.

"Việc của bọn họ, cứ để họ giải quyết với nhau đi. Nào ăn cháo"

....

Trong xe, không khí hết sức tù túng, bí bách. Quản Nhạc, cứ thế im lặng đến đáng sợ.

Về đến nhà Quản Nhạc cứ thế bỏ mặc cô mà đi thẳng vào trong. Uyển Nhi liền mở cửa xe chạy theo anh.

"Quản Nhạc, anh chờ em với"

"Á"

Nghe tiếng la, Quản Nhạc liền dừng bước quay lưng nhìn về phía sau.

Cô ngã rồi.

Quản Nhạc không cầm được lòng nhanh chóng đi đến bế người cô lên. Đem cô đặt ở ghế sofa, tỉ mỉ mà băng bó vết thương ở gối của cô.

Uyển Nhi cứ thế ngây người ra mà nhìn anh. Sau khi xử lí vết thương xong, Quản Nhạc định lên trên.

"Đau quá"

Thấy tình hình không ổn, Uyển Nhi liền ôm lấy chân của mình la lên.

Đúng là tức chết anh mà, cô cứ nhây thế này, không biết anh rất lo cho cô hay sao?

Anh lần nữa chạy đến mà quan sát đầu gối của cô.

"Quản Nhạc, nghe em giải thích đi"

Tay Uyển Nhi cứ thế nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

"Quản Nhạc, thật sự em không muốn giấu anh đâu. Chỉ là em sợ thái độ của anh như bây giờ thôi"

Như sắp tức điên đến nơi, Quản Nhạc dùng chút lí trí cuối cùng mà nhỏ nhẹ với cô.

"Uyển Nhi, có phải hai năm vì lời hứa với Đình Đình mà dù anh tàn nhẫn như thế nào em vẫn nhẫn nhịn đúng không? Vậy tình cảm của em hiện giờ đối với anh là như thế nào? Là vì lời hứa thôi phải không?"

Anh nghi ngờ tình cảm của cô sao? Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để chứng minh sao?

Thật ra là anh đang sợ. Sợ bản thân mình lại như hai năm trước sai lầm mà bất công với cô.

"Quản Nhạc, không phải như anh nghĩ đâu. Em thật sự yêu anh mà. Em thừa nhận ban đầu là vì lời hứa với Đình Đình nhưng mà bây giờ thật sự em yêu anh. Tin em đi mà, được không?"

Nước mắt Uyển Nhi cứ thế nào rơi xuống, anh phải làm thế nào đây?

"Em nín đi"

"Quản Nhạc, anh lạnh nhạt với em. Anh hết yêu em rồi phải không?"

Anh không yêu cô thì còn có thể yêu ai được nữa chứ?

"Uyển Nhi, em thật sự xác định được tình cảm của mình không?"

Vẫn là không tin cô sao?

"Anh định bỏ em thật sao?"

"Chỉ là anh không muốn em chỉ vì một lời hứa mà buộc mình bên cạnh anh"

"Quản Nhạc, em yêu anh mà"

Quản Nhạc, thật sự đã mềm lòng mất rồi.

"Em có hối hận không?"

"Không hối hận"

"Vậy em chứng minh đi"

Kêu cô chứng minh sao? Chứng minh bằng cách nào? Không lẻ phải moi tim mình ra anh mới tin lời cô sao?

"Chứng minh thế nào?"

"Biết còn hỏi"

Ánh mắt Quản Nhạc lúc này tại sao lại bao phủ bởi một mảng dục vọng như thế được chứ.

Uyển Nhi yếu ớt mà kêu lên.

"Quản Nhạc"

"Nhanh, nếu không anh đổi ý đó"

Uyển Nhi vụn về mà hôn lấy đôi môi của Quản Nhạc, tại sao đã trãi qua rất nhiều lần rồi mà cô vẫn chưa tiến bộ thêm chút nào thế này.

Quản Nhạc ghì mạnh người Uyển Nhi ra sau.

"Ngoan, há miệng"

Uyển Nhi liền nghe theo lời anh mà há miệng mình ra, chiếc lưỡi điêu luyện của Quản Nhạc tham lam mà dò tìm từng ngóc ngách trong khoang miệng cô. Hai đầu lưỡi cứ thế quyến luyến mà quyện lấy nhau, đến  khi đã cạn sạch dưỡng khí, mới buông nhau ra ho khan. Quản Nhạc và Uyển Nhi cứ thế ngồi nhìn nhau mà phì cười.