Bên này, Quản Nhạc và Uyển Nhi sau khi hành sự xong đã rời đi từ sớm.
Quản Nhạc cũng không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra việc gì, chỉ nhớ được rằng dường như bản thân mình đã bị bỏ thuốc, sau khi đến nhà vệ sinh, liền có người đưa anh đi đâu đó, nhưng một lúc sau lại có người đến mà đem anh qua chỗ của Uyển Nhi.
....
"Reng...Reng"
Đang dùng bữa sáng, điện thoại trên bàn của Quản Nhạc vang lên liền thu hút sự chú ý của Uyển Nhi.
Thấy ánh mắt của cô cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại mình, Quản Nhạc khẽ cười.
"Là số của Trương Duệ"
Tự nhiên lại nói với cô làm gì?
Uyển Nhi như bị nắm thóp mà ngại ngùng nhìn ngó xung quanh.
Nhìn dáng vẻ của cô cứ như con nít vậy, Quản Nhạc cầm lấy điện thoại còn không quên nhìn cô cười lấy một cái.
"Chuyện gì?"
"Lâm tổng, ảnh nóng của cô Kì Hân đang lang truyền rất nhanh trên các mặt báo"
Mới sáng sớm. Ảnh nóng cái gì chứ?
"Kì Hân sao?"
"Vâng"
"Cậu thu xếp chặn tin tức lại trước đi"
Quản Nhạc tắt máy nhìn qua Uyển Nhi.
"Có chuyện gì sao?"
"Kì Hân bị phát tán ảnh nóng"
"Kì Hân?"
Quản Nhạc gật đầu nhìn cô.
Uyển Nhi có chút gì đó nghi ngờ.
"Quản Nhạc, em nói là lỡ như thôi nha"
"Em nói đi"
"Hôm qua rượu là Kì Hân đưa chúng ta. Tình trạng của anh không phải là trúng thuốc sao? Còn em lại bị hai tên lạ mặt không biết từ đâu lôi vào căn phòng đó. Nhưng sau đó anh lại đến đúng căn phòng mà em bị nhốt. Anh thấy mọi chuyện..."
Nghe thì cũng có lí. Nhưng không lẻ Kì Hân thật sự xấu xa như vậy sao?
"Vậy người đã cứu chúng ta là ai?"
Đúng vậy, ai đã cứu hai người họ.
Có lẽ trong lòng Uyển Nhi đã nảy ra một người rồi. Nhưng cô không chắc chắc cho lắm.
"Anh định xử lí như thế nào?"
"Dù sao cô ấy cũng cùng anh lớn lên. Anh không thể cứ bỏ mặc cô ấy như vậy được. Uyển Nhi, em hiểu cho anh không?"
Là anh đang sợ cô không vừa lòng sao?
Cô ích kỉ vậy sao?
Dù gì cũng cùng là phụ nữ với nhau làm sao cô có thể ích kỉ như vậy được.
"Anh nói đúng cô ấy lớn lên cùng anh, việc nên giúp vẫn phải giúp thì hơn"
.....
"Bác gái, con thật sự không biết mọi việc lại trở nên như vậy. Rõ ràng đêm hôm, con đã cho người đưa Quản Nhạc đến phòng con rồi mà, tại sao sáng nay lại là một người khác. Còn con nhỏ Uyển Nhi đó cũng không thấy đâu nữa."
Kì Hân khóc lóc mà với lấy tay Phương Nhã.
Tuy có chút bực bội vì Kì Hân cô đã thất thân, nhưng mà việc này là do bà bày ra nếu để cô ta khai ra mọi chuyện, không phải là bà tự tìm con đường chết hay sao?
"Kì Hân, tối hôm qua tại sao con không kiểm tra xem đó có phải Quản Nhạc hay không? Đến thằng bé mà con cũng không nhận ra sao?"
"Bác gái lúc đó thật sự rất tối, vì sợ anh ấy phát hiện ra con, mới không mở đèn, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy?"
Phương Nhã, vờ ngon ngọt dụ dỗ Kì Hân.
"Kì Hân, con yên tâm đi nhất định ta sẽ lấy lại trong sạch cho con. Trước mắt con cứ ra nước ngoài một thời gian đi, khi nào mọi chuyện trong nước lắng xuống rồi hẳn về"
Bà ta là đang muốn đuổi cô đi sao?
Tưởng cô ngốc đến vậy sao?
Kì Hân ánh mắt sắc lạnh mà nhìn sang bà ta. Không lẽ mọi việc đến cuối cùng là một mình cô gánh hay sao?
"Bác gái, việc này là do bác bày ra, một phần kết quả hôm nay không ít thì nhiều đều liên quan đến bác, bác không thể dồn hết lên người cháu được đâu"
"Kì Hân, con nghe lời ta, việc ta làm là tốt cho con, dù thế nào con dâu nhà họ Lâm vẫn là của con"
Bà ta mà lại chấp nhận một đứa con dâu mất đi sự trong trắng của mình sao?
Thật nực cười.