Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Chương 34: Em tự mình vận động đi (H)




Nhìn thấy dáng vẻ của Uyển Nhi, Quản Nhạc chỉ cười nhẹ một cái.

Anh cầm lấy cự long của mình mà trêu đùa nơi cánh bướm của cô một hồi lâu, khi đã chán anh liền đi vào trong cơ thể cô.

"Ưm...ưm"

Quản Nhạc đi vào bất ngờ khiến Uyển Nhi chưa kịp chuẩn bị mà rên lên mấy tiếng.

Quản Nhạc cứ thế mà ở trong cô, từng đợt ra vào đều chạm đến nơi sâu nhất của cô mà càng quấy. Từng cơn đau rát mang theo cảm giác sung sướng mà bức đến điên người cô.

Uyển Nhi cứ thế mà nương theo từng động tác của Quản Nhạc.

Từng nhịp từng nhịp một mà phối hợp với anh.

Thật sự nó khiến cho Uyển Nhi không thể nào rứt ra được, cứ như bị ai bỏ bùa vậy.

Sau một hồi luân động đã thấm mệt. Quản Nhạc bế người Uyển Nhi đặt lên hạ thân mình, còn anh thì nằm dài ra giường.

Thấy Uyển Nhi không chịu làm gì mà cứ ngồi thừ ra đó. Quản Nhạc liền lên tiếng.

"Em tự mình vận động đi"

Tự mình làm là sao? Cô làm gì biết.

Thấy Uyển Nhi cứ không hiểu mà nhìn anh.

Quản Nhạc cười khổ nhìn cô. Không nhẽ bây giờ còn phải dành riêng cho cô một khóa đào tạo về chuyện chăn gối nữa hay sao?

Quản Nhạc chỉ vào vật đang kiêu hãnh mà dựng đứng lên của mình.

"Cầm lấy nó, làm như những hình hôm ở nhà tắm em đã làm"

Làm như hôm nhà tắm là sao chứ?

Hôm bữa rõ ràng là anh ép cô... Còn phụ cô một tay cơ mà.

Uyển Nhi run rẩy đưa tay nắm lấy nó, thật  sự rất to còn to hơn cả tay cô nữa. Uyển Nhi cứ thế vụn về mà di chuyển. Cảm giác vụng về này thật sự anh rất thích. Liền không tự chủ được cơn khoái cảm mà rên lên.

"Ưm...ưm"

"Uyển Nhi, em đúng là yêu tinh nhỏ"

"Nào ngoan, ngậm lấy nó đi"

Nghe lời dụ dỗ của Quản Nhạc, Uyển Nhi liền cúi người xuống mà ngậm lấy nó. Sau một hồi ngậm mút Uyển Nhi liền khó chịu cau mày mà nhìn Quản Nhạc.

"Anh tự mình làm đi"

Vậy là sao? Anh đang cao hứng tại sao lại cắt ngang như thế.

"Ngồi lên, đút nó vào trong em rồi di chuyển đi"

"Không muốn"

"Nào, ngoan"

Ánh mắt dịu dàng của Quản Nhạc đúng là giết người mà, nó như có một ma lực gì đó mà sai khiến cô.

Uyển Nhi leo lên hạ thân Quản Nhạc, cẩn thận mà cầm lấy cự long của anh đặt vào trong mình, nhưng mà đặt xong cô lại cứ ngồi im như thế không chịu di chuyển.

Là đang đùa anh sao?

Có việc này cũng không biết làm.

Quản Nhạc liền ôm lấy hai bên đùi của Uyển Nhi mà giúp cô di chuyển.

"Thế nào, thoải mái hơn không?"

"Ưm...Thoải...Ưm... mái...a"

"Em còn muốn từ chối tôi nữa không?"

"Không...Ưm...Muốn...Ưm"

Nhưng cứ như thế này không phải rất tốn sức sao?

Quản Nhạc liền bế xốc Uyển Nhi lên đến ghế sofa.

"Nằm sấp xuống, chổng mông lên"

Uyển Nhi có chút xấu hổ nhưng rồi lại ngoan ngoãn mà nghe lời anh.

Nơi đó của Uyển Nhi cứ thế vểnh ra, mà mời gọi anh. Quản Nhạc hai chân quỳ trên sofa mà liên tục ra vào, Uyển Nhi cứ thế vừa sung sướng vừa tê dại mà phối hợp theo từng động tác của anh.

Khi cả hai đã không còn đủ sức. Quản Nhạc chạy nước rút mà phóng hết dòng chất lỏng ấm nóng màu trắng vào trong cô.

Khi cự long đã được rút ra, từ hai cánh hoa của cô, thứ chất lỏng ấy liền tràng ra mang theo khoái cảm đến điên người.

Quản Nhạc với tay lấy khăn giấy trên bàn, cẩn thận mà chùi qua cho Uyển Nhi. Cô cứ thế mặc kệ anh, mệt mỏi mà nhắm mắt.

Sau khi lau sạch sẽ tất cả mọi thứ. Quản Nhạc bế Uyển Nhi quay trở lại giường, mặc lại số quần áo mà khi nảy anh đã cởi ra.

Để Uyển Nhi ở đó Quản Nhạc liền vào nhà tắm vệ sinh cho bản thân mình.

Bất giác Quản Nhạc lại nhìn xuống con cự long đã xẹp từ bao giờ của mình nhớ đến lúc nảy Uyển Nhi đã cầm lấy môi anh liền mỉm cười.