Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau?

Chương 11: Ôn nhu dịu dàng




"Uyển Nhi"

Quản Nhạc gọi mãi nhưng chẳng thấy cô tỉnh lại. Cứ nửa tỉnh nửa mơ, lúc cười lúc khổ, hết gọi tên Quản Đình lại gọi tên Quản Nhạc. Trong mơ cô còn không quên việc cầu xin anh buông tha cho mình.

Cô sợ anh đến vậy sao?

Nơi khoé mắt, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống.

Trong mơ cũng có thể khóc sao? Nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, anh thấy có chút xót xa mà rung cảm.

Nếu như cô chỉ là một người con gái bình thường, thì tốt biết bao. Nhưng cô lại là kẻ hại chết em gái của mình, làm sao anh có thể chấp nhận một kẻ hại chết em gái của mình được chứ?

Anh cũng không muốn bản thân mình lại nhẫn tâm như thế. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, anh lại nhớ đến cái chết của em gái mình. Anh biết phải làm sao đây?

Ngày hôm đó chính mắt anh đã nhìn thấy trên sân thượng, sau khi nói chuyện với cô Quản Đình liền nhảy lầu tự tử.

Anh liền quy tội giết người cho cô. Nhưng qua điều tra, Uyển Nhi lại không hề tác động gì đến cái chết của Quản Đình, cuối cùng phía cảnh sát chỉ có thể kết luận cái chết của Lâm Quản Đình là tự tử.

Nhưng Quản Nhạc anh ta lại không nghĩ vậy. Nếu pháp luật không thể trừng trị Uyển Nhi. Chi bằng để anh thay em gái mình lấy lại từng chút một.

....

Uyển Nhi, mở to mắt nhìn Quản Nhạc, sợ hãi ngồi dậy thu người mà nép sát vào cạnh giường. Đôi mắt đỏ hoe run rẫy, liên tục lắc đầu, dáng vẻ đáng thương đến tội nghiệp.

"Quản Nhạc...Xin...Xin anh...Tha cho tôi đi...Tôi biết sai rồi...Sau này nhất định... Nhất định sẽ không chống đối anh nữa...Tha cho tôi đi mà..."

Bất giác, Quản Nhạc đưa tay mình về phía cô. Một lần nữa Uyển Nhi co rúm thân mình lại. Nước mắt giàn giụa.

"Tôi biết sai rồi mà..."

Anh không đánh cô.Chỉ là ôn nhu dịu dàng xoa đầu cô một cái.

Uyển Nhi sửng người, mở to mắt mà nhìn theo tay anh. Có chút ngạc nhiên, có chút nhẹ nhõm.

"Nằm xuống, ngủ đi."

Đột nhiên anh ta lại dịu dàng như thế. Không phải lại sắp có một cơn sóng dữ kéo đến nữa chứ? Thà anh ta cứ đối xử với cô bình thường là được rồi. Anh ta như thế này càng khiến cô cảm thấy sợ.

"Anh buông tha cho tôi được không?"

"Cô nghỉ ngơi đi."

Không cần suy nghĩ cũng đã từ chối cô rồi. Cũng chẳng có gì là lạ. Cũng biết trước kết quả rồi, chỉ là thuận miệng hỏi xem để biết rằng có thêm hi vọng nào nữa không thôi.

Quản Nhạc nói xong không chút lưu luyến rời đi đến thẳng thư phòng, trầm ngâm một lúc. Mở hộc tủ cầm lấy ảnh Quản Đình. Sự mất mát đau thương hiện rõ trong ánh mắt của anh. Anh thương người em gái nhỏ này, thương vì cô bé từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, thương vì cô bé thiếu đi tình yêu cả cha từ lúc lọt lòng,...

Từ khi cha mất đi anh liền ý thức được gánh nặng bản thân, anh phải thay cha của mình lo cho mẹ, thay cha chăm sóc em gái,...Đối với anh họ chính là tất cả.

"Đình Đình, năm đó cô ấy đã nói gì với em? Tại sao lại tự tử?"

....

"Tôi không đói, ra ngoài hết đi."

Uyển Nhi thất thần ngồi bên bệ cửa sổ. Không khóc, không nháo, chỉ tĩnh lặng mà ngồi đó. Đôi mắt dán chặt lên đôi chim đang bay lượn trong vườn. Chắc chúng đang xây tổ, chuẩn bị cho mùa sinh nở. Nhìn chúng hạnh phúc và tự do biết bao. Còn cô như một chú chim đơn độc, bị người ta bắt giam lỏng trong lồng kín vậy.

Tù túng, bí bách, khó thở.

Nhìn thấy người làm đem thức ăn từ trong phòng cô ra. Quản Nhạc cau mày.

Lại bỏ bữa nữa sao?

Anh cầm lấy thức ăn từ người làm ra hiệu cho họ lui xuống.

Tiếng mở cửa làm Uyển Nhi cất đi những suy nghĩ trong mình, tĩnh lặng mở lời.

"Chị đem thức ăn đi đi, tôi nói rồi, tôi không đói."

Đang chống đối cả anh sao? Quản Nhạc ôn nhu nhìn cô một lúc.

"Qua đây"

Uyển Nhi cười khẩy một tiếng cố tình để anh ta nghe thấy.

Mới hôm qua vừa tra trấn hành hạ cô xong, mới sáng sớm lại đến đây, chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp. Biết đâu lại nghĩ ra cách mới hành hạ cô nữa thì sao?

"Uyển Nhi, cô cứng đầu đúng không?"

Quả không sai thật mà. Dịu dàng chưa được một phút đã nổi cáu nữa rồi. Có khi một lát nữa lại nổi điên mà đánh đập cô nữa không chừng.

Bỗng nhiên, một lực bế sốc người cô dậy. Làm cô giật mình, tay chân cứng đơ mà co rút cơ thể, đôi mắt khẩn cầu mà nhìn anh.

Nhưng không giống những gì cô nghĩ. Quản Nhạc anh ta đặt cô lên giường, tay kiên nhẫn đút từng muỗng thức ăn cho cô.

"Há miệng"

Này có được xem là bù đắp không hay là thương hại?