Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 5: Rau dại




Lâm gia nguyên bản cũng là một trong số ít được coi là giàu có ở Bích Khê Thôn, từ đời gia gia đã để lại cho không ít ruộng đất, phụ thân Lâm Lập Hiên là con trai độc nhất, nên tất cả số tài sản đó đều được ông thừa kế, Triệu Lập Nương cũng giỏi mua bán, cuộc sống một nhà ba người trải qua so với những nhà khác trong thôn cũng đều tốt hơn một bậc, nếu không cũng sẽ không dư dả cho con mình đọc sách mười mấy năm.

Lúc Lâm Lập Hiên chưa ngốc, Lâm phụ cũng chưa qua đời, nhà bọn họ có bốn mẫu ruộng nước thượng đẳng, ba mẫu ruộng nước trung đẳng, ba mẫu ruộng cạn, năm mưa thuận gió hòa, ruộng thượng đẳng được cày cấy tốt, sản lượng mỗi mẫu đều đến sáu bảy trăm cân, ruộng trung đẳng cũng có thể được bốn trăm đến sáu trăm cân, ruộng cạn bình thường một năm cũng có thể sản xuất ra bảy tám trăm cân lương thực.

Lâm phụ có tay nghề tốt, ruộng đồng đều được ông chăm sóc tốt, ruộng đất phì nhiêu, chỉ cần không gặp phải thiên tai, hằng năm thu hoạch đều không tồi. Triệu Lập Nương cũng thường xuyên thều thùa cấp cho trong nhà thêm chút thu nhập, trước kia Lâm gia một năm cũng tiết kiệm được mười lượng bạc cấp cho Lâm Lập Hiên đọc sách.

Ở nông gia bọn họ, gạo trắng trồng được đều không nỡ ăn, loại lương thực dễ bán ra ngoài đều bán hết, đổi lấy bạc cất ở trong nhà. Các thôn đều tôn sùng việc đông con nhiều phúc, trẻ con được sinh ra càng lúc càng nhiều, người nhiều đất ít, trong nhà có cái gì mà không cần đến tiền? Đưa đứa nhỏ đi học, dựng nhà, cho nhi tử cưới vợ... Đều tốn rất nhiều tiền, nếu trong nhà có người sinh bệnh, như vậy thì khẳng định là muốn táng gia bại sản.

Người nghèo sinh không nổi bệnh.

Lúc mới đầu sau khi Lâm Lập Hiên rơi xuống nước, có tìm qua mấy đại phu, uống qua vô số dược, tiền cũng dùng mất hơn phân nửa, lại không thu được nửa điểm hiệu quả, Lâm lão đầu cũng bởi vì nhi tử mà sinh bệnh, mỗi ngày vất vả lo lắng, còn phải vội vàng chuyện ruộng đồng, không bao lâu sau cũng ngã bệnh, tuổi già không chịu nổi giày vò, người cứ như vậy mà đi, Triệu Lập Nương phải lo liệu tang sự cho ông, cứ tiếp tục như thế, bao nhiêu tài sản tích lũy cũng mất một nửa, cũng bán đi không ít đất.

Không đến thời điểm gian nan nhất, nào có ai bỏ được mà bán ruộng, đó chính là mệnh căn của bọn họ a.

Năm nay, vì cho Lâm Lập Hiên cưới vợ, Triệu Lập Nương bán đi một mẫu ruộng thượng đẳng, Lâm lão đầu đi, ruộng đồng cũng không còn được chăm sóc tốt như trước, nên mẫu ruộng kia của nhà bọn họ cũng bán không được giá tốt, bị nhà họ Vương trong thôn thu với giá mười bảy lượng bạc, nếu là ruộng thượng đẳng được chăm sóc tốt, bình thường một mẫu cũng có thể bán được trên dưới hai mươi đến hai lăm lượng.

Mười bảy lượng bạc này, đã dùng mất mười ba lượng làm tiền sính lễ, Quý lão thái còn muốn mười lăm lượng, bị Triệu Lập Nương trả giá nửa ngày, cuối cùng cũng thống nhất lấy mười ba lượng.

Triệu Lập Nương vì cái gì nhất định muốn Quý Ngôn làm con dâu của mình, cũng là có nguyên nhân cả.

Lúc trước chuyện Lâm Lập Hiên bị từ hôn, còn nhảy sông tự sát đã huyên náo xôn xao khắp thôn, Triệu Lập Nương nơi nơi đều nghe thôn dân đàm tiếu nhà mình, sau lưng đủ loại chế giễu nàng đều nhịn, nhưng có người trước mặt nàng lên chủ ý làm bà mai, giới thiệu cho nhi tử nàng một nữ nhi ngốc là Triệu Tiểu Vân con gái Triệu đồ tể ở Lý gia thôn. Triểu Tiểu Vân là vì lúc còn bé bị sốt cao mấy ngày liên tục liền sốt đến ngốc, thần trí một mực vẫn luôn dừng lại ở lúc sáu tuổi, người làm mai đó còn nói với Triệu Lập Nương, con trai nàng với Triệu Tiểu Vân là tuyệt phối, cả hai đều là đồ ngốc, cũng không ai chê bai ai, với cả nhà Triệu đồ tể còn có chút gia sản...

Nghe đến mấy câu này, Triệu Lập Nương liền xém chút cầm cái chổi đem người đuổi ra ngoài, chẳng qua là cũng không có sai, sau khi đuổi được người đi, nhìn thấy Lâm Lập Hiên si ngốc như vậy, liền dùng tay áo lau khô nước mắt, Triệu Lập Nương vốn là phụ nhân yếu đuối không quyết đoán, nhưng với tình hình Lâm gia như này, nàng cũng chỉ có thể gồng mình chống đỡ.

Triệu Lập Nương vẫn là nuốt không trôi cục tức này.

Con trai của nàng, nhi tử thi đậu tú tài của nàng, dù có ngốc, cũng phải cưới tức phụ tốt nhất.

Nữ nhi song nhi trong thôn này, tuy Quý Ngôn không phải là người tốt nhất, nhưng y khẳng định là người có ngoại hình dễ nhìn nhất.

Đúng lúc Quý gia đang rất cần tiền. Quý Ngôn lớn lên đẹp mắt, nam nhân trong thôn muốn cưới y không ít, nhưng những người này ở đây đối mặt Quý gia đòi lượng sính lễ cao như vậy liền chùn bước, chỉ có Triệu Lập Nương nguyện ý bỏ ra mười mấy lượng bạc tiền sính lễ cưới cho con trai mình một song nhi, Quý gia dưới áp lực như bị người ta đâm vào cột sống mà đưa một song nhi xinh đẹp như vậy gả cho một kẻ đần.

Sau khi cưới tức phụ cho Lâm Lập Hiên, của cải Lâm gia bây giờ chỉ còn một căn nhà nát, hai mẫu ruộng thượng đẳng, một mẫu trung đẳng cùng hai mẫu ruộng cạn, so với trước đây, ruộng đã mất đi một nửa, thêm nữa là bây giờ Lâm gia chỉ còn cô nhi quả phụ, Triệu Lập Nương không biết trồng trọt, Lâm Lập Hiên là tú tài ngốc được nuông chiều càng không thể xuống ruộng được, ruộng nhà bọn họ chỉ có thể đưa cho hộ trong thôn có nhiều sức lao động tròng trọt chăn sóc mà thôi.

May mắn Lâm Lập Hiên dù ngốc, nhưng tên tuổi tú tài của hắn vẫn là có tác dụng. Ở cổ đại, thi đậu tú tài đều sẽ được miễn thuế ruộng đất, quan thân thế gia, thư hương môn đệ đều như thế mà có cả, đều là dựa vào cái này mà tích lũy được, trong nhà có người đạt được công danh, người trong dòng họ đều đem đất đai ghi dưới danh của người nọ, cứ như vậy góp từng chút từng chút một, cuối cùng đất đai càng ngày càng nhiều, liền trở thành đại địa chủ độc bá một phương.

Đừng tưởng rằng miễn thuế là việc nhỏ, nông dân thuế má là rất nặng, một năm đều phải nộp cho quan phủ mất ba bốn thành lương thực thu hoạch được, Triệu Lập Nương đưa ruộng cho người khác làm, bởi vì không cần nộp thuế, lúc thu hoạch liền chia 4:6, như vậy nhà bọn họ không cần làm lụng cũng có được sáu phần lương thực, hộ được cho thuê cũng rất vừa ý, nhà đó người nhiều đất ít, mỗi năm có thêm mấy phần lương thực cũng nuôi được nhiều thêm mấy người.

Vẹn toàn đôi bên.

Triệu Lập Nương thở dài, thế nhưng cuộc sống bây giờ cũng không thể so được với như lúc trước nữa rồi.

Với lượng lương thực như bây giờ cũng chỉ đủ duy trì sinh hoạt cơ bản hàng ngày trong nhà, muốn tích ra tiền cấp Lâm Lập Hiên tiếp tục đọc sách là không có khả năng.

Nếu không để Lâm Lập Hiên tiếp tục đi học, Triệu Lập Nương là không cam tâm.

Nàng tin tưởng con mình có thiên phú, tuyệt đối có thể khảo trúng công danh trở nên nổi bật.

Thế nhưng, phải làm sao mới kiếm được nhiều tiền như thế đây?

Triệu Lập Nương khẽ cắn môi, trong lòng tính toán: phải đi vào huyện nhận thêm chút đồ thêu, có Quý Ngôn cũng giúp đỡ được đôi chút, mặc dù việc này vừa cực lại không kiếm được bao nhiêu, nhưng cố gắng làm nhiều hơn chút, rồi cũng sẽ tích góp được ít tiền.

Nàng nhất định phải cho Lâm Lập Hiên tiếp tục đi thư viện đọc sách.

...

Lâm Lập Hiên duỗi lưng một cái, ở nơi điền viên phong quang này lâu cũng khá nhàn nhã, khoan hãy nói chứ, lúc này chỉ mới có hai ngày, hắn đã quen thuộc, ngước mắt là một mảng núi xanh vờn quanh, cây cối xanh biếc, cúi đầu xuống, trước cửa cũng là vườn rau củ xanh mơn mởn, phòng ốc không san sát nhau cao ngất dày đặc như ở hiện đại, tùy tiện nhìn chút cũng có thể nhìn được rất xa, viền núi xa xa cùng với tầng tầng lớp lớp mây trắng bay bay, giống như bức tranh thủy mặc do danh gia nào đó xuất thủ vẽ nên vậy.

Rời xa khỏi ánh sáng màn hình điện tử, bệnh khô mắt giống như chưa từng xuất hiện trên người hắn.

Lâm Lập Hiên cúi đầu xuống, lại hạ thêm một nét bút, trên trang giấy chính là bức viễn sơn thủy mặc đồ, hôm nay ngắm nhìn núi xa bất chợt có linh cảm, lại tại lúc viết sách có chút mệt mỏi, liền ngay trên trang giấy hoạ nột hồi, hắn từ nhỏ đã học qua thư pháp cùng hội hoạ, vì là để bồi dưỡng ra tính nghị lực cùng kiên nhẫn, thư pháp vẫn luôn một mực kiên trì luyện tập, hội hoạ lại không tinh thông như vậy, người không tinh nhìn qua thì thấy cũng rất ra dạng vẻ này nọ, nhưng thực tế tranh hắn vẽ không có nữa đểm linh khí, trên bản chất thì hắn là thương nhân người đầy mùi tiền.

Nhưng đủ dùng để giải trí lúc hưu nhàn.

Lâm Lập Hiên đã càng lúc càng thích ứng với cuộc sống hiện giờ.

Nhưng mà, nếu thức ăn có thể tốt hơn thì càng hoàn mỹ hơn rồi.

Không thể trách hắn dung tục, nhưng hắn đúng là người dĩ thực vi thiên.

Trước kia, hắn cho là mình không phải là người coi trọng ăn uống, sơn hào hải vị bào ngư vi cá đối với hắn mà nói chỉ là mây bay, mà bây giờ, rời xaa quá khứ trở về với nguyên thủy chất phác nhất, đúng là có chút nhớ nhung những thứ 'có tư có vị'.

Lâm Lập Hiên gác lại bút, hướng Quý Ngôn vừa trở về vẫy tay, "Mau tới đây."

Quý Ngôn vừa đi trên núi hái xong rau dại trở về, trên tay còn mang theo bùn, y nói: "Đợi lát nữa, ta đi rửa tay đã."

"Không có việc gì, ngươi qua đây." Lâm Lập Hiên không biết từ nơi nào móc ra quả trứng gà, lột ra đang định đưa cho thiếu niên trước mặt ăn, ở chung hai ngày, hắn coi như biết được thiếu niên nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu thế mà lại là cái dạ dày vương, không cần biết là cho cái gì đều ăn được hết.

Hắn xoa đầu thiếu niên, Lâm Lập Hiên đã xem Ngôn ca nhi như đệ đệ của mình mà đối đãi, hắn đời trước là con một, cùng đường huynh đệ tỷ muội cũng không quen thuộc, bây giờ gặp được một vật nhỏ hiếu học lại nhu thuận nghe lời như vậy, liền để tâm nhiều hơn một chút.

Đối mặt Lâm Lập Hiên đang đưa trứng gà, Ngôn ca nhi một mặt phát rầu không biết nên làm sao cự tuyệt, đây cũng không phải là lần đầu, Lâm gia không có vật gì tốt, là Triệu Lập Nương có nuôi gà mái chiều nào cũng đẻ một hai cái trứng có thể bổ thân thể. Đối Lâm Lập Hiên, Triệu Lập Nương là nguyện ý chi tiền, cho là hắn vừa khỏi bệnh, mỗi ngày đều phải luộc cho hắn hai quả trứng gà bồi bổ thân thể.

Trứng gà mặc dù tốt, nhưng đối với người bình thường đến nói, mỗi ngày ăn một quả trứng luộc cũng đã được rồi, nếu là hai cái Lâm Lập Hiên thực sự là ăn không vô.

"Bị nương nhìn thấy sẽ bị mắng." Quý Ngôn khuyên nhủ, hôm qua bị Triệu Lập Nương nhìn thấy Lâm Lập Hiên vụng trộm cho y ăn, ngay trước mặt Lâm Lập Hiên nàng sẽ không nói cái gì, nhưng âm thầm cảnh cáo Quý Ngôn không được lại như thế.

"Không sao, đừng để nương trông thấy liền tốt." Lâm Lập Hiên khẽ cười, một quả trứng gà tính là gì, mấy ngày nữa kiếm được tiền, để ngươi cùng Triệu Lập Nương ăn càng tốt.

Quý Ngôn lần này nói không ăn sẽ không ăn, bước chân đi vào trong viện rửa rau dại liền nhanh hơn, Lâm Lập Hiên hết cách, chỉ đành cất quả trứng đi, theo thiếu niên ra ngoài cùng y rửa rau.

Lâm Lập Hiên một bên theo dáng vẻ của thiếu niên đem lá cây vặt đi, vừa hỏi: "Đây là rau gì vậy?"

Quý Ngôn nghe hắn hỏi, trong mắt tràn ngập khó tin, Lâm Lập Hiên nhìn thấy y một bộ "Ngươi cái này mà cũng không nhận ra", không khỏi lấy quyền che miệng, ho khan một tiếng, "Ta nhớ rồi, đây là rau cải."

Quý Ngôn hái rau đều tương đối non, chỉ mấy khỏa kinh diệp* là hơi già chút, Quý Ngôn bưng rổ rau dại đã rửa sạch, còn rất kinh ngạc, vì cái gì mà Lâm Lập Hiên lại giúp y cùng rửa rau đây?

(* Nguyên văn là 茎叶, nhưng tui tra mãi cũng không biết là rau hay củ gì nên chém chút, ai biết mong chỉ giáo thêm)

Trong thôn bọn họ, những cái này đều là nữ nhân cùng song nhi làm, nam nhân nào có ai nguyện ý rửa rau nấu cơm đâu?

Bất tri bất giác, Lâm Lập Hiên đến đây đã ba ngày, cũng vừa đến ngày Quý Ngôn lại mặt.