Sau buổi cơm trưa, Triệu Lập Nương đột nhiên nhớ tới mình có con dâu, liền ra vẻ của một bà bà, sai bảo Quý Ngôn dọn dẹp phòng ốc, làm cái này, làm cái nọ. Hôm qua làm việc vui, tuy là nông gia nhưng cũng có không ít thân thích này kia, trong sân vẫn còn bàn ghế hôm qua dùng để hàng xóm hương thân đến góp vui đang chồng chất ở góc tường, chờ lau chùi sạch sẽ còn phải đưa đi trả cho người ta.
Dù sao cũng là làm qua tiệc rượu, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, Triệu Lập Nương vung chổi quét dọn, Quý Ngôn cầm khăn lau chùi bàn ghế, hai người bận rộn không ngừng, Lâm Lập Hiên nhìn không được, đến giúp đỡ, lại bị Triệu Lập Nương đuổi về phòng, "Thân thể ngươi còn chưa tốt, vẫn là nằm ở trên giường đi, những chuyện này có nương cùng Ngôn ca nhi làm, ngươi không phải nhọc lòng."
Lâm Lập Hiên không lay chuyển được nàng, đành phải thành thành thật thật về phòng của mình, hắn cũng xác thực cần nghỉ ngơi, đại não của hắn vẫn chưa thực sự tỉnh táo lắm, ký ức của hai người vẫn cứ xen lẫn vào nhau, có lúc là đoạn hình ảnh của hắn trước kia, có lúc lại là chút hồi ức của vị tú tài nọ. Nếu không phải hắn có chút năng lực, nếu đổi lại người khác năng lực chịu đựng kém, khẳng định sẽ điên mất.
Chợp mắt trong chốc lát, Lâm Lập Hiên liền ngồi dậy, thân thể tê dại run lên một trận đau nhức, trong lòng của hắn thầm nghĩ tố chất thân thể của tú tài này thật là kém, so ra còn kém hơn cả cái song nhi yếu ớt, đặt ngón tay lên huyệt thái dương xoa bóp một hồi, suy nghĩ liền rõ ràng hơn không ít. Lần nữa có được sự sống, mặc dù không phải hắn tự nguyện chiếm lấy, nhưng đối với chuyện này thì hắn vẫn là người được lợi, vậy nên đã sử dụng thân thể của người ta thì phải gánh vác trách nhiệm báo đáp nguyên chủ.
Nhìn hết thảy mọi chuyện trong ngày hôm nay, cũng đủ để biết được cái nhà này nghèo đến mức nào, nghèo đến mức hắn không tưởng tượng được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, nghĩ đến đồ ăn ngày hôm nay, Lâm Lập Hiên hắn cũng không muốn ngược đãi dạ dày mình như vậy.
Thế nhưng mà, muốn kiếm tiền như thế nào đây?
Phải biết hắn đang ở cổ đại đó! Khoa học kỹ thuật lạc hậu, đường xá không thông, gửi tin tức cũng phải mất đến mấy tháng, nếu ở hiện đại hắn có nhiều phương thức khác nhau để kiếm tiền, nhưng bây giờ lại là tú tài nghèo, vai không thể gánh, tay không thể nâng, tiền vốn cũng không có, kinh doanh chính là tiền kiếm ra tiền, bây giờ hắn đến vốn còn không có thì làm sao kiếm được tiền.
Với lại, ở thời đại này, muốn đem sinh ý làm lớn, nhất định phải dựa vào một ít quyền thế, đời này, Lâm Lập Hiên cũng không nghĩ sẽ làm cái gì oanh oanh liệt liệt, lá mặt lá trái với người ta, quá mệt mỏi, hắn liền chân chân thật thật làm một tiểu địa chủ nhàn nhã là được. Đối với Lâm Lập Hiên mà nói, cũng không phải không có biện pháp kiếm tiền, chỉ là, hiện tại hắn đang ở nơi xã hội chưa tiên tiến, biện pháp quá mức khác người liền không thể dùng, hắn cũng không muốn bị người ta xem như yêu quái mà đem đi thiêu sống, không có quyền lực che chở mà làm việc quá lộ liễu sẽ gây hoạ dẫn lữa đến thân, không thì cũng bị người ghen ghét.
Lâm Lập Hiên nằm ở trên giường suy tư liên tục, lật qua lật lại vẫn không tính toán được gì.
Đầu óc vẫn quay cuồng, trong lòng cũng có một chút ý nghĩ, chỉ là, như thế nào đi kiếm món tiền đầu tiên đây?
Để phù hợp với thân phận hiện tại của hắn, lại không thể vượt quá giới hạn.
Hắn hiện tại chính là một cái tú tài, trình độ phổ biến văn hoá ở cổ đại rất thấp, trong thôn cũng chỉ có mình hắn là tú tài, ưu thế duy nhất của nguyên chủ lưu lại cho hắn chính là biết đọc sách viết chữ, chữ viết ở đây không giống với loại hắn học trước kia, may mắn có trí nhớ của nguyên chủ, Lâm Lập Hiên mới không lưu lạc đến mức mù chữ.
Ánh mắt của hắn liếc về phía bàn có mấy tập giấy trắng cũ cùng nghiêm mực bút mực, nguyên chủ có hết thảy những gì người đọc sách nên có, cho dù về sau nguyên chủ biến ngốc, những vật phẩm kia vẫn được giữ nguyên như cũ. Lâm phụ Lâm mẫu đau lòng con trai mình, một lòng trông cậy cậu có thể thi đậu Trạng Nguyên làm đại quan, chi phí ăn mặc, vật dụng đọc sách, mỗi thứ đều cấp cho cậu loại tốt nhất có thể.
Lâm Lập Hiên dùng giấy, dù không phải tốt nhất, nhưng cũng không phải nông gia bình thường có thể mua được, coi như mua được, cũng sẽ không cho bọn tiểu bối mua dạng giấy này về phung phí. May mắn chất lượng loại giấy này cũng không quá tệ, vết mực lưu đến bây giờ vẫn không nhoè không nát.
Lâm Lập Hiên con ngươi đảo một vòng, ngược lại là nghĩ đến một cái biện pháp kiếm tiền lâm thời.
Hắn có thể viết bản thoại kiếm tiền.
Đời trước Lâm Lập Hiên cũng không phải là tác giả gì, cũng sẽ không viết những câu chuyện này nọ, nhưng ở chỗ này cũng chỉ có chuyện cổ đại xa xưa tài tử giai nhân, phong hoa tuyết nguyệt, chỉ cần một vài quyển truyện tiểu thuyết như ở hiện đại là đủ lừa gạt một đống người. Trí nhớ hắn tốt, dù không đến mức nhìn qua liền không quên, nhưng nhìn hai ba lượt cũng nhớ được bảy tám phần, nhớ lại mình từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, Lâm Lập Hiên cầm bút lông nghĩ nghĩ, vẫn phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Lâm Lập Hiên ở hiện đại tinh thông thư pháp, dùng bút lông viết chữ đối với hắn không phải là nan đề, mài mực xong, hạ bút viết chữ thứ nhất, hắn không khỏi nhíu mày, cái bút trên tay này phẩm cấp quá kém, nhưng không có sự lựa chọn khác chỉ có thể chấp nhận sử dụng.
...
Quý Ngôn ôm lấy chậu gỗ, đi vào trong thôn ở giữa một dòng suối nhỏ có thể giặt áo phục, dòng suối chảy ngang toàn bộ thôn, đem thôn chia cắt thành hai nửa, người trong thôn giặt quần áo cái gì đều đến bên này, Quý Ngôn tới chậm, đại đa số thôn phụ đã giặt xong về nhà, nguyên một tảng đá lớn phía trước chỉ còn hắn cùng một song nhi khác.
Trước kia chưa xuất giá y cũng thường xuyên ở chỗ này giặt quần áo.
Y ảo não cúi đầu vò quần áo, trong lòng một mảnh mờ mịt, bên cạnh y là một song nhi hơn hai mươi tuổi, luôn nhìn qua muốn nói lại thôi, trong mắt loé lên.
Liễu Chi cũng giống như Quý Ngôn, cũng là song nhi trong Bích Khê Thôn, cùng Quý Ngôn xem như là cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ giữa bọn họ cũng không thân mật, vừa rồi thời điểm Quý Ngôn đến, cũng chỉ tùy ý lên tiếng chào hỏi. Hôm qua Quý Ngôn gả cho Lâm Lập Hiên, người trong thôn đều biết, gả cho một cái đồ ngốc, con ngươi Liễu Chi đảo một vòng, làm bộ làm tịch an ủi: "Ai... Song nhi chúng ta số khổ a, Quý đại nương ngày thường thương ngươi như vậy, làm sao nhẫn tâm..."
"Làm sao nhẫn tâm để ngươi gả cho đồ ngốc..."
Liễu Chi từ nhỏ đã chán ghét Quý Ngôn, trước đó vài ngày nghe nói y phải gả cho Lâm Lập Hiên, liền kém nữa cười tươi như nở hoa, Quý Ngôn chính là song nhi đẹp nhất trong thôn, nhưng kết quả thì sao đây, dáng dấp đẹp hơn nữa cũng làm được gì, huynh đệ trong nhà như vậy, cuối cùng cũng phải gả cho tên ngốc, còn không bằng hắn đâu, tuy nhà chồng nghèo, nhưng trượng phu hắn khoẻ mạnh, không bệnh không tai, muốn để hắn gả cho kẻ ngốc, hắn cũng không chịu.
Quý Ngôn nghe thấy giọng nói, giật mình, lấy lại tinh thần bật thốt lên phủ nhận nói: "Hắn không phải kẻ ngốc."
Liễu Chi dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn y: "Người cũng điên rồi đi?" Người trong thôn ai mà không biết Lâm tú tài vì một nữ nhân mà nhảy xuống sông tự sát, lúc cứu lên thì thần trí đã không rõ như đứa trẻ ba tuổi, mấy tháng trước Liễu Chi còn thấy mấy tiểu hài tử trong thôn dùng gậy gỗ ức hiếp Lâm Lập Hiên hắn.
Chẳng lẽ ở lâu cùng đồ ngốc người cũng biến ngốc luôn, Triệu Lập Nương trước kia cũng thỉnh thoảng la hét con trai nàng vẫn tốt không ngốc, ban đầu trong thôn cũng có người tin, về sau nhìn thấy Lâm Lập Hiên vẫn như vậy, thái độ mọi người đối với chuyện này chính là xem kịch vui.
Quý Ngôn nhớ tới buổi sáng hôm nay lúc nhìn thấy nam nhân đó, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, ánh mắt mang theo mệt mỏi lại tràn đầy tinh quang như đao tử sắc bén, vừa nghĩ tới Lâm Lập Hiên, trên mặt nhiễm lên một cỗ màu ửng đỏ, Liễu Chi cho là hắn xấu hổ, giặt sạch quần áo, ôm chậu gỗ, làm như mình là người thắng đứng dậy dùng ánh mắt 'thương hại' nhìn Quý Ngôn, rồi thản nhiên bước đi.
Cơm tối cùng giữa trưa không khác biệt lắm, nhưng so giữa trưa thì dễ ăn hơn một chút, là Quý Ngôn nấu, tay nghề của Triệu Lập Nương so ra kém hơn Quý Ngôn chút, vẫn như cũ là gạo lức khô cằn cùng nước nấu rau xanh, hương vị muốn tốt hơn rất nhiều, Triệu Lập Nương ở trong lòng nghĩ ánh mắt mình tốt, chọn trúng Quý Ngôn làm con dâu, đứa nhỏ này là đứa có phúc khí, xem, vừa đến, bệnh nhi tử liền tốt,tay nghề nấu cơm cũng ngon.
Đối với Triệu Lập Nương cùng Quý Ngôn mà nói, bữa cơm này đã rất tốt, nhưng đối với Lâm Lập Hiên ở hiện đại đã ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị thì đây thực sự vẫn rất khó ăn, máy móc nhai thức ăn trong miệng, ăn không ra tư vị gì.
Quý Ngôn gắp lên ngọn rau xanh, đây là ngọn cuối cùng, không được phép ăn thêm...
Quý Ngôn thân hình gầy gò, lượng cơm ăn lại không nhỏ, có lẽ là thường xuyên chịu đói, thân thể căn bản không có khái niệm no bụng, chỉ cần có đồ ăn, liền có thể hung hăng tiếp tục không ngừng ăn hết.
Nhưng một mình y đã ăn phân lượng của hai người... Quý Ngôn ngượng ngùng, Triệu Lập Nương cùng Lâm Lập Hiên cộng lại cũng không ăn nhiều bằng y... Đôi mắt đen bóng liếc mắt nhìn hai người, nhìn thấy đáy mắt Triệu Lập Nương không có ý tứ ghét bỏ mới yên lòng...
Cơm hôm nay ăn hơi nhiều... Về sau lại không thể như này nữa, Quý Ngôn tự nhủ ở trong lòng.
"Chưa ăn no sao?" Lâm Lập Hiên hỏi, trong chén của hắn còn có một số cơm trắng, hắn nay không có khẩu vị gì, ăn không trôi, thấy Quý Ngôn nhặt cơm trong chén gạo lức hạt ăn, cảm thấy không đành lòng.
Lâm Lập Hiên thật không cảm thấy Quý Ngôn ăn nhiều, hắn thấy Quý Ngôn vẫn là thiếu niên đang lúc phát triển, nên ăn nhiều một chút mới lớn được.
Quý Ngôn giống như là nghe chuyện gì đáng sợ, lắc mạnh đầu, "Không, ta đã ăn no..."
Lâm Lập Hiên muốn đem cơm của mình cho y, còn chưa kịp hành động, Quý Ngôn liền nhanh chóng cầm lấy bát đũa né ra, "Ta... Ta đi rửa chén."
Lâm Lập Hiên lắc đầu, ở trong lòng thở dài, hài tử biết điều như vậy, thật làm người ta đau lòng.
Quý Ngôn đẩy cửa phòng ra, liền thấy Lâm Lập Hiên đoan chính ngồi trước chiếc bàn vuông, lưng thẳng tắp, cầm bút lông không biết đang viết cái gì trên giấy, trong không khí tràn ngập một cỗ nồng đậm mùi mực, Lâm Lập Hiên thu bút, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Ngôn, mỉm cười gọi: "Mau qua đây."
Quý Ngôn cẩn thận từng li từng tí đi qua, Lâm Lập Hiên từ một cái trong giỏ trúc lấy ra một quả trứng gà, bắt lấy tay thiếu niên, bỏ quả trứng gà vào tay y: "còn lại một quả trứng, ngươi cầm lấy ăn đi."
Quý Ngôn muốn rụt tay về, nhưng bị Lâm Lập Hiên bắt lấy, y không dám dùng sức, một bên lùi lại phía sau một bên lắc đầu nói: "Đây là nương cho ngươi bồi bổ thân thể, ta không muốn, ta đã ăn no lắm rồi, không có đói."
"Ăn đi, ta đã ăn qua một cái, cái này cho ngươi ăn."