Làm Thiếp/Dắng Thiếp

Chương 34: 34: Mất Mặt






Chu Thì Duy nhìn vẻ mặt lạnh lùng tuấn mỹ của hắn, nuốt nước miếng một cái, ngay cả một chữ cũng không dám nói.



Nhắc đến hoàng thượng, nơi đây vẫn luôn là cái gai trong mắt của ông.



Chỉ cần không cẩn thận một chút là khiến cho Đông cung loạn một đoàn khiến gà bay chó sủa, nhất là chuyện hôn sự.

Nghe thấy lời như vậy, Chu Thì Duy tức thì hiểu rõ vì sao Thẩm Cảnh Quân lại nghĩ hắn thấy sắc nổi lòng tham, không tin hắn.



Đều là do những chuyện hoàng thượng làm ra trước đây, thật sự quá ghê tởm.



Cũng bởi vì do phụ hoàng của mình cho nên nhiều năm như vậy, Thái tử vẫn luôn không chịu cưới thê nạp thiếp.

Chu Thì Duy xoa xoa đôi bàn tay: "Điện hạ......Điện hạ người đừng đau khổ, đều đã là chuyện quá khứ rồi".

Rất nhiều năm về trước khi đó hoàng thượng vẫn còn là thái tử, hắn ta đã gặp được Đích trưởng nữ Tạ thị một lần trong yến hội.



Hắn chết lặng trước vẻ đẹp mỹ mạo của bà, đến mức xin với tiên hoàng rằng không phải nàng thì không cưới.



Tiên đế lập tức hạ chỉ tứ hôn cho hai người, Tạ thị gả cho hắn, hai người cũng có một khoảng thời gian ngọt như mật.

Nhưng chuyện đâu có hoàn hảo như vậy.



Nửa năm sau khi Tạ thị đang mang thai Thái tử thì hắn cải trang đi vi hành gặp được nữ nhi Khương gia, vừa gặp đã thương.



Hắn hận không thể móc hết trái tim để trao cho nàng, thậm chí còn từng có suy nghĩ muốn bỏ vợ cưới nàng.



Khương gia cũng là vọng tộc, địa vị cũng được tôn sùng hơn mấy phần so với Tạ thị.

Tổ phụ của Khương hoàng hậu làm Thế Đại Nho, liêm minh chính trực tất nhiên không nguyện ý để cho đích nữ trong nhà gả đi làm thiếp, huống chi là làm chuyện bẩn thỉu như vậy.



Nhưng đến cùng cũng không thể lay chuyển được hoàng thượng, hắn đau khổ cầu xin tiên đế nửa tháng, cuối cùng ông không còn biện pháp nào khác ngoài cách ban Khương thị cho hắn làm Lương đệ.

P/s: Dòng thứ tra nam:))

Từ đó về sau, Khương thị độc sủng hậu cung.



Thái tử phi Tạ thị mang thai thái tử bị lạnh nhạt.



Lúc sinh con bị thân thể bị tổn thương nhiều nên mấy năm sau liền tạ thế.



Nhưng chuyện này cũng không thể trách Khương thị, năm đó Khương hoàng hậu sớm đã có hôn ước với vị thanh manh trúc mã.



Tình cảm sâu đậm, hôn kỳ cũng đang ở ngay trước mắt lại bị cưỡng ép vào cung.



Oán hận trong lòng bà ta chỉ sợ không kém Tạ Thị mấy phần.



Thật ra Thẩm Cảnh Quân không hề oán hận Khương hoàng hậu.



Lúc trước hắn có thể thuận lợi làm chủ đông cung, phần nhiều cũng là do Tổ phụ của Khương hoàng hậu.



Vị lão gia tử kia vì thanh phong lãng nguyệt(*) của Khương thị ép buộc cháu gái của mình không được phép mưu cầu vị trí Thái tử, cứng rắn đưa Thẩm Cảnh Quân nâng lên vị trí Thái tử.

(*) Thanh phong lãng nguyệt có nghĩa là không kết bạn tùy tiện, đồng thời cũng ám chỉ việc tự do không có việc gì làm.

Mà sau đó nhiều năm, lão gia tử qua đời, Khương hoàng hậu đoạt quyền của hoàng thượng.



Nhưng lại không có cách nào phế truất được thái tử, thuộc hạ của bà động một tí lại lấy mệnh lệnh của lão tổ tông nói ra, không chịu hợp tác.



Cho nên mặc dù Khương thị sắp tức đến chết muốn gi3t chết hắn cũng không có cách nào thực hiện được.



Chỉ cần bà ta vừa động thủ, miệng tiếng của người đời cũng đủ để khiến cho bà không còn chỗ dung thân.


Nhưng mà Thẩm Cảnh Quân oán hận hay không đều không quan trọng.



Bây giờ hai người đoạt quyền rơi vào tình trạng hai phe đối địch, căn bản là không có chỗ hoà giải.

Thẩm Cảnh Quân bật cười: "Cần gì phải đến mức cẩn thận từng li từng tí như thế?"

"Ta sợ điện hạ tức giận".Chu Thì Duy thở dài ngồi xuống trước mặt hắn: "Điện hạ nói cũng đúng, nhỡ đâu sau này ta gặp được người mình thích hơn.



Vậy thì sẽ khiến cho nàng chịu ấm ức hoặc bản thân mình cũng chịu thiệt thòi, ta cần gì phải vậy?"

Suy cho cùng, mặc dù dung mạo kinh người của cô nương kia khiến cho lòng hắn say mê.



Thế nhưng vẫn chưa đến nỗi khiến hắn cảm thấy không phải nàng thì không được.

"Ngươi có thể hiểu được như vậy thì tốt rồi".



Thẩm Cảnh Quân cầm bút lên, mở ra tấu chương đang phê duyệt trên bàn nghiêm túc nói: "Ngươi thay ta đến kinh triệu phủ một chuyến, giúp ta hỏi một chút kinh triệu phủ doãn đã xảy ta chuyện gì?" Nói xong liền đưa tới một bản tấu chương.

"Vâng".



Chu Thì Duy nhận vào trong tay: "Có điều điện hạ, chuyện này cũng không dễ dàng giải quyết như vậy, chỗ người......cái đó.....Mười lăm năm nữ nhi hồng, hai mươi năm nữ nhi hồng".

"Lượn ngay".



Thẩm Cảnh Quân nện đồ vật trong tay vào người hắn: "Thứ kia là do cô ở Giang Nam tìm được, ngươi cũng muốn thử sao?"

"Điện hạ, mỹ nhân ở bên cạnh còn cần rượu gì nữa chứ, ngài đưa cho ta đi".

"Ngươi muốn lấy làm gì?"

"Qua mấy ngày nữa chính là thọ thần sinh nhật của lão gia tử nhà ta, ta đây không phải là đang nghĩ cách hiếu kính lão nhân gia sao?" Chu Thì Duy cười nịnh nọt nói: "Chỉ là một vò rượu mà thôi, điện hạ, ngài là người hào phóng nhất".

"Thọ thần sinh nhật của lão hầu gia đến rồi sao?" Thẩm Cảnh Quân im lặng một lúc: "Ngươi đi lấy thêm hai vò rượu cũng coi như là tâm ý của cô".

"Tuân mệnh".



Chu Thì Duy cười vui vẻ, xoay người nói: "Vậy ta xin cáo lui".



"Cút đi".



Thẩm Cảnh Quân cười mắng: "Lớn bằng tần ấy rồi mà vẫn không có tý ổn trọng nào".

Sau khi hắn đi, Thẩm Cảnh Quân khép lại tấu chương trong tay, có hơi xuất thần.

***

Hôm qua thư phòng nhỏ ở Ngọc Xuân điện đã được quét dọn, hiện tại tươi mát sạch sẽ.



Chi Chi vừa đi vào đã thấy vui vẻ.



Từ nhỏ nàng thích nhất là đọc sách, tuy nhiên hầu hết các gia đình thương hộ ở Giang Nam đều cho rằng nữ tử không có tài mà phải có đức.



Cố lão gia cũng không muốn cho mấy nữ nhi học chữ, đến cùng vẫn là do Cố phu nhân làm chủ nói rằng nên để cho các nàng nhận biết một ít chữ.



Tốt xấu gì cũng có thể đọc được nữ giới nữ tắc, lúc ấy Cố lão gia mới nhả ra cho các nàng cơ hội học chữ.



Nhưng số lượng sách có thể nhìn thấy quả thật rất hạn chế.

Bỗng nhiên nhìn thấy nhiều sách như vậy giống như nhìn thấy một đống châu báu vàng bạc.



Nàng như có thêm đôi cánh nhỏ, vẫy cánh bay qua bay lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Nhìn vẻ mặt của nàng, Chu Tước mỉm cười: "Chiêu huấn thích đọc sách à?"

Chi Chi hưng phấn gật đầu: "Ta rất thích!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng lập tức cảm thấy có gì không đúng, Chi Chi siêu nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể học chữ không?"

Trên đời này có rất nhiều nam nhân khiến người ta không nói nên lời.



Không muốn thấy nữ nhân học chữ, cho rằng nữ nhân không thể như nam nhân nên rất khinh thường những nữ tử biết đọc sách.



Những người được gọi là "Người đọc sách" đã đọc qua mấy chục năm lại đến cả Tứ thư ngũ kinh cũng không thuộc hết.



Nàng sợ thái tử cũng sẽ không thích nữ tử đọc sách.

"Chiêu huấn đừng lo lắng".



Chu Tước mỉm cười trấn an nàng: "Tính tình điện hạ ra sao ta cũng nhìn không thấu.



Nhưng đối với nữ quan như ta và cả Bích Vân, điện hạ cũng từng khuyên răn chúng ta chăm chỉ đọc sách, không được có suy nghĩ thiển cận".

Về phần cơ thiếp của mình, tính tình điện hạ như vậy đương nhiên sẽ không đến nỗi không phân biệt được lí lẽ.



Chi Chi có hơi giật mình, trong lòng dâng lên mộc cảm giác khó tả.



Thái tử điện hạ không hổ là trữ quân của một nước, lòng dạ rộng rãi người thường không thể so được.



Người đời đồn hắn lạnh lùng vô tình, nhưng Chi Chi lại cảm thấy hắn thật sự là một nam nhân ôn hoà.



Mặc dù trầm mặc ít nói, mỗi lần gặp mặt đều không được mấy câu, thế nhưng mỗi một chuyện lại cư xử rất đúng mực.

Chi Chi cúi đầu tuỳ tiện rút ra một quyển sách, che ở trước ngực để che đi trái tim đang đập thình thịch trong người.



Ánh mắt của Chu Tước phức tạp nhìn nàng: "Chiêu huấn....không bằng người đổi sách khác xem đi..." giọng nói có hơi do dự.

Chi Chi sửng sốt một chút, lông mi dài hơi nhướng lên, nhìn cuốn sách trên ngực.



Ba chữ to lớn đập thẳng vào mắt nàng: "Xuân Cung Đồ".



Mấy chữ này thanh nhã tinh tế thế nhưng ngoại trừ các thiếu nữ còn chưa xuất giá, không ai lại không biết đây là quyển gì?

Tay Chi Chi giống như phỏng, bỗng nhiên ném quyển sách xuống tất.



Trên khuôn mặt xinh đẹp cũng rất nhanh bị nhiễm một tia ửng đỏ.

"Tại sao lại có thứ này ở đây?" Nàng thẹn quá hoá giận nói: "Cái này.....!sao lại có thể đặt trong thư phòng?"

"Ngọc Xuân điện vốn là tẩm điện của phi tần, đặt loại sách này ở đây cũng là chuyện bình thường".



Chu Tước nghiêm trang nhặt lên, đặt lại vào giá sách: "Chỉ là cũng nên xem một chút, sau này hầu hạ điện hạ rồi học thêm cũng không muộn".

Chi Chi xấu hổ không thôi: "Ta không muốn xem".

Chu Tước cười nhẹ cũng không phản bác lời nàng.


Chi Chi cảm thấy bản thân không thể rửa sạch, về sau không biết Chu Tước sẽ nghĩ gì về nàng.



Vừa vào thư phòng đã lấy xuân cung đồ ra xem, quả là không biết dè dặt chút nào.



Chi Chi cũng không biết giải thích ra sao chỉ đành ngậm miệng lại, cẩn thận lấy ra một quyển kinh thi để xem.



Nhưng nàng lại không tĩnh tâm được chút nào cả, trong đầu trống rỗng nghĩ ra đủ thứ chuyện.

Không biết hiện tại Khương hoàng hậu có còn đối phó Cố Ninh Bình hay không? Không biết Lam tỷ tỷ thế nào rồi liệu có bị Ninh vương phát hiện không? Cũng không biết phản ứng của điện hạ với nàng ra sao? Đủ thứ chuyện dồn vào trong đầu khiến cho tâm trạng nàng không thể nào thoải mái được.

Ánh sáng chiếu vào căn phòng nhỏ rơi trên mái tóc mềm mại của nàng, cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng, bình yên.

Chu Tước nhẹ nhàng thở ra, trầm mặc nhìn cái cổ tuyết trắng của nàng.



Chu Tước không dám nói với Chiêu huấn về thái độ của điện hạ, không rõ là yêu thích hay chán ghét.



Nếu như nói mà không chiếm được sủng ái thì chính là hại nàng.

***

Đợi mãi không thấy thái tử có động tĩnh gì, trong lòng Chi Chi dần trầm xuống.




Nàng cãi nhau với Mộc lương đệ lại còn nguyền rủa cả nhà đối phương, thái tử lại không đả động chút gì, chẳng lẽ giống như Mộc lương đệ bị đày vào lãnh cung rồi?

Chi Chi xoa cằm đi lại lại trong phòng.

Thái tử điện hạ không có khả năng không biết Đông cung xảy ra chuyện gì, nói cách khác tức là hắn cố ý không để tâm tới.





Mà cái "cố ý" này của Thái tử không biết là muốn ghẻ lạnh Mộc lương đệ, hay là muốn xem nàng còn có thể làm đến mức nào?

Thái tử điện hạ thâm sâu khó lường quả nhiên là nàng nhìn không thấu.



Trong lúc nhất thời nàng cũng không dám khẳng định suy nghĩ của hắn, hai suy nghĩ khác nhau chắc chắn sẽ phải đi những con đường khác nhau.



Cái gọi là ghẻ lạnh có lẽ khiến nàng bớt lo, rằng hắn lười muốn thấy nàng.

Vì vậy nàng ắt phải đoan trang hiền thục, ôn nhu dịu dàng phải biết thay đổi khiến cho người khác cảm thấy ấn tượng.



Nhưng nếu vậy thì.....phải cố gắng hết sức làm kiêu lại còn phải tỏ ra kiêu căng mà vẫn không khiến người ta chán ghét.



Từ nhỏ Chi Chi đã nhìn thấy nhiều thủ đoạn của phụ nhân hậu trạch nhằm tranh thủ tình cảm, cái gì cũng có thể học nhưng chỉ sợ sẽ đi sai đường.



Chi bằng tạm thời án binh bất động.

Chi Chi nhắm mắt lại, mùi trầm hương thoang thoảng từ chóp mũi truyền đến khiến nàng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.



Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, Chi Chi mở cửa hô: "Chu Tước"

Chu Tước vội vã đi tới: "Chiêu huấn?"

"Bây giờ ta có thể đi lĩnh dược liệu sao?" Chi Chi hỏi: "Ta trong lúc rảnh rỗi, muốn chế ít hương liệu cho bản thân dùng, chỉ là không biết...."

"Tất nhiên là được".



Chu Tước đồng ý nói: "Chiêu huấn cần dược liệu gì để ta giúp người đi lấy?"

"Những thứ này".



Chi Chi vung bút, đưa tờ giấy cho Chu Tước:"Cầm đi lấy giúp ta".

Tất cả hương thanh lệ nàng làm ở Ninh vương phủ đều để lại hết cho Lam tỷ tỷ.



Tác dụng của hương quá mạnh, bình thường cũng không cần phải dùng đến, bây giờ vẫn nên điều chế hương khác để bảo vệ tính mạng.



Hôm đó trong hoa viên của Ninh vương phủ, nàng dùng hương thanh lệ làm ngất thái tử.



Mặc dù thái tử đã quên thế nhưng nhất định sẽ có ấn tượng về mùi hương này, vì lý do an toàn có lẽ không nên dùng loại hương này nữa.

Hương an thần có thêm bách tử khiến cho người ta quên đi ác mộng.



Nhưng kết hợp với pháo khương(*) lại có thể làm cho tâm trạng vui vẻ.



Nhưng tất cả những thứ này đều có tác dụng an thần, nếu không thật sự từng học cách điều hương, đại phu bình thường cũng sẽ không biết được huyền cơ trong đó.



(*) Pháo khương là củ gừng =)))

Chi Chi kéo tay Chu Tước ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Chu Tước tỷ tỷ, ta muốn hỏi tỷ một việc, không biết tỷ có thể nói cho ta không?"

"Việc gì vậy?"

"Ta muốn biết....ngoài tiền viện thư phòng và tẩm điện, điện hạ còn đi chỗ nào nữa không?" Trên mặt Chi Chi ngượng ngùng, nhuộm một màu đỏ ửng.



Nàng xấu hổ đến nỗi hận không thể vùi mặt vào bên trong cổ "Ta đã vào cung cũng không muốn giống như bây giờ phí thời gian cả đời, mong rằng Chu Tước tỷ tỷ sẽ dạy ta".

Nàng nhìn vào mắt Chu Tước: "Tỷ đã đồng ý với ta rằng tỷ sẽ bảo vệ và sẽ làm mọi chuyện vì ta"..