"Điện hạ, sau này ta sẽ sửa, người đừng giận ta nữa."
"Chỉ cần nàng không cố ý đề phòng ta, ta việc gì phải tức giận?" Thẩm Cảnh Quân xoa đầu nàng, "Chi Chi, nàng rất tốt."
Hắn cúi đầu nhìn Chi Chi, cười khẽ, nét mặt dịu dàng như nước: "Chi Chi, sao này có ta bảo vệ nàng, nàng không phải sợ gì hết."
Chi Chi nhìn vào mắt hắn, vẫn luôn im lặng. Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên tiến lên một bước, hai người kề sát nhau không một khe hở, nàng đưa tay ôm lấy Thẩm Cảnh Quân.
"Điện hạ, người tốt với ta quá."
Thẩm Cảnh Quân nhẹ thở dài, vỗ vỗ tấm lưng đơn bạc của nàng.
Nữ tử trong ngực gầy yếu như cây thu hải đường, khi gió thổi qua tưởng chừng như sẽ vỡ vụn, mỏng manh yếu đuối đến mức khiến người ta chỉ muốn nâng niu trên tay để tránh bị thổi bay.
Nhưng lại cứ hết lần này đến lần khác có một trái tim nhạy bén, suy nghĩ nhiều, khiến người ta không biết phải làm sao."
Ngoài cửa vang lên âm thanh lạnh lùng và nghiêm túc như thường lệ, giọng nói của nữ hầu vang lên: "Điện hạ, Mộc Lương Đệ đến."
Thẩm Cảnh Quân buông Chi Chi, chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Sang đây ngồi."
Lại tiếp tục nói: "Đưa nàng ta vào đây."
Một thân ảnh đỏ chót bước vào, đi đến trước mặt Thẩm Cảnh Quân, Mộc Lương đệ nói: "Thiếp thân bái kiến điện hạ."
Dáng vẻ nàng ta trầm ổn, ánh mắt tuyệt vọng giống như là đã đoán trước được chuyện sắp xảy ra.
Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: "Đã làm Mộc lương đệ thì phải có chức trách hiểu rõ thân phận của mình, màu đỏ này ngươi được phép mặc sao? Đông cung thiếu thái tử phi, bằng không ngươi vượt qua quy tắc như này chỉ e là thái tử phi muốn làm ầm ĩ tới trước mặt phụ hoàng."
Mộc lương đệ giật góc váy của mình, nét mặt lại có vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên vài phần hy vọng: "Điện hạ không định giết ta sao?"
"Giết ngươi?" Thẩm Cảnh Quân nhìn nàng ta, "Dù sao thì người sống cũng có chỗ hữu dụng hơn người chết."
"Có chỗ hữu dụng..." Mộc Lương đệ lẩm bẩm: "Ta còn tưởng....điện hạ có chút tình cảm với ta, không ngờ là tự ta đa tình."
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng ta lập tức nhạt dần đi, Thẩm Cảnh Quân bình tĩnh không chút gợn sóng: "Chuyện ngươi làm, cô biết rõ, mật báo cho Khương hoàng hậu rồi đưa người của Cao Thái phi vào Đông cung, mưu hại Chi Chi, lan truyền tin đồn thất thiết, việc nào việc nấy cũng đều là chuyện tối kỵ của đông cung."quy và
"Vậy vì sao điện hạ không giết ta?"
Cố tình phạm vào nhiều cấm kỵ như vậy, sớm đã quy vào tội chết rồi. Tại sao người này lại tàn nhẫn như vậy, không giết nàng cũng không yêu nàng.
"Tất nhiên là có nguyên nhân." Tẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: "Khương hoàng hậu mở miệng cầu tình, muốn ta tha mạng cho ngươi."
"Lời này của điện hạ cũng quá buồn cười đi, Khương thị đã sớm bỏ rơi ta rồi, sống chết của ta há lại có thể ở trong mặt bà ta cho được?"
Nếu không phải như vậy thì cũng không cần phải giống như bây giờ, hai bên không cửa, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Người nàng yêu cũng không giúp, hận cũng không dám hạn, làm bất cứ cái gì cũng là sai, làm cái gì cũng phí công vô ích.
"Đây là việc của các ngươi." Thẩm Cảnh Quân tốt bụng giải thích một câu: "Khương thị đồng ý với cô, nếu cô tha mạng cho ngươi, bà ta sẽ buông tha Cố thị. Điều kiện này hiển nhiên là thứ cô muốn."
Chi Chi sững sờ, nhướng mày nhìn khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo của Thẩm Cảnh Qân, ánh mặt trời ấm áp dường như chiếu vào trái tim nàng.
Hóa ra là bởi vì nàng.....Chẳng trách hắn muốn tha mạng Mộc lương đệ.
Điện hạ có thể che chở nàng cả đời nhưng Khương hoàng hậu vẫn đang ở bên cạnh nhìn, chung quy vẫn là một thứ uy hiếp, có được cái hứa hẹn này về sau có thể an tâm rồi.
Mộc lương đệ hơi dừng, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát: "Ta hiểu rồi..."
Cố thị, Trong mắt điện hạ chỉ có duy nhất nữ nhân này.
"Chỉ là nếu ngươi đã làm chuyện như vậy, muốn giống như trước kia là điều không thể." Thẩm Cảnh Quân vô cùng hòa nhã: "Ngươi làm Mộc lương đệ trong đông cung, thân phận tôn quý, giữ ngươi ở lại đây cô không yên tâm."
"Điện hạ, ngài có ý gì!" Mộc lương đệ trong lòng vô cùng hoảng sợ, khẩn cầu nhìn hắn "Điện hạ, ta không muốn."
Nàng ta cũng là một nữ nhân thông minh, ngầm đoán được suy nghĩ của Thẩm Cảnh Quân liền vô cùng sợ hãi, giọng nghẹn ngào: "Điện hạ, ta không muốn rời khỏi đông cung."
Bịch một tiếng quỳ trên đất, giọng Mộc lương đệ hung ác: "Ta thà rằng đập đầu chết ở đây còn hơn là quay về Mộc gia chết."
Năm đó, Mộc gia vì muốn nịnh bợ Khương hoàng hậu đã dễ như trở bàn tay vứt bỏ nàng ta, sau đó nhiều năm nhìn nàng chịu khổ giày vò cũng không hề có chút mảy may nào đau lòng cho nàng.
Từng người mở miệng ra đều nói yêu nàng ta, cho đến cuối cùng chỉ là điều thừa thãi. Nàng ta không nơi nương tựa, muốn nàng ta quay về Mộc gia sống cùng với những con người giả dối kia, nàng ta sợ bản thân không nhịn được giết người.
Sợ rằng bản thân không thể nhẫn nại, sống không bằng chết
Cho dù nhất định phải chết ở đây, nàng ta cũng không muốn quay về.
Thẩm Cảnh Quân im lặng một lúc: "Đông cung không thể giữ ngươi ở lại."
Hắn suy nghĩ rồi nói: "Nếu ngươi không muốn quay về Mộc gia, cũng không phải không còn cách nào khác, cô có rất nhiều biệt viện ở bên ngoài thành, ngươi có thể ở đó. Về sau ngươi vẫn là lương đệ của đông cung, chỉ là....không thể quay về đông cung được nữa cũng không thể ra khỏi cửa."
"Ngươi bằng lòng sao?
Hắn cho Mộc lương đệ lựa chọn hai con đường.
Nếu rời khỏi đông cung quay về Mộc gia, từ đây cưới gả cũng thuận tiện, hắn cũng không quản chuyện của người ngoài. Hoặc là....giam hãm, thân phận vẫn tôn quý như cũ, cuộc sống ở đông cung không có gì khác biệt, chỉ có điều không được ra khỏi viện tử nửa bước,. Cả đời này vây hãm trong biệt uyển, không thể gặp mặt hay nói chuyện với người ngoài.
Ngay thẳng nhìn nàng ta tự mình lựa chọn.
Mộc lương dệ nắm chặt tay, quỳ trên sàn nhà, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Qua hồi lâu, giọng nàng ta có phần kiên định: "Điện hạ, ta bằng lòng bị nhốt."
Trong mắt Thẩm Cảnh Quân có chút thương hại, nàng ta căn bản không biết một người sống cô độc một mình, không thể gặp ai đáng sợ như thế nào. Mộc gia sài lang hổ báo, chít ít vẫn sẽ cảm thấy áy náy với nàng, cuộc sống sau này sẽ không quá tệ nhưng nếu chọn lựa chọn này, sau này không có ai có thể giúp nàng.
"Ngươi nghĩ kỹ đi." Thẩm Cảnh Quân uyển chuyển khuyên bảo, "Hiện tại nữ tử tái giá cũng không phải là chuyện lớn, gia tộc Mộc thị cũng sẽ không cấm đoán. Ngươi rời khỏi đông cung, sau đó gả cho người mình thích, như vậy không tốt hơn sao?"
"Ta thích ai, lẽ nào điện hạ không biết?" Mộc lương đệ hỏi ngược lại: "Hắn lại không thích ta, ta còn có thể gả cho ai!"
Nhốt cũng tốt thôi, ít ra vẫn mang thân phận cơ thiếp của hắn, cho dù chết cũng là người của hắn. Cả đời này đừng mơ có thể thoát khỏi nàng ta
"Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì con đường sống sẽ không thay đổi." Thẩm Cảnh Quân quay đầu nói với nữ hầu: "Đưa Mộc lương đệ đến biệt viện Ngọc lâu, phái hộ vệ coi giữ, đối với bên ngoài...thì nói là Mộc lương đệ mắc bệnh đi tĩnh dưỡng."
"Nữ hầu điềm tĩnh gật đầu: "Điện hạ, có cần bẩm báo với hoàng hậu nương nương không?
"Khương hoàng hậu là chủ lục cung, đương nhiên là phải bấm báo." Thẩm Cảnh Quân không để ý lắm: "Tìm một tiểu thái giám qua đó bẩm báo là được."
Mộc lương đệ quỳ trên mặt đất nghe hắn sắp xếp nơi ở của chính mình, trong lòng càng bi thương hơn. Hắn tốt như vậy, tiếc thay trong lòng lại không có nàng bề ngoài tuy hiền lành nhưng lại tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nam nhân đều là như vậy.
"Điện hạ, ta muốn hỏi thêm một câu?" Mộc lương đệ khẽ nói
"Ngươi nói đi."
"Ta muốn biết, chuyện Ninh vương dâm loạn thái miếu có liên quan đến ngài không?" Mộc lương đệ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, "Điện hạ, tất cả chuyện này đều do ngài làm phải không?"
Chi Chi đột nhiên đứng dậy, giật mình nhìn Thẩm Cảnh Quân
Thẩm Cảnh Quân giống như có hơi kinh ngạc, "Chuyện Ninh vương làm có liên quan gì đến cô?"
"Thái miếu là nơi trang trọng Ninh vương là một người ngu ngốc cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, trừ phi là có người cố ý hãm hại."
"Ngài đoạt Cố chiêu huấn từ Ninh vương phủ, sủng ái nàng ta vô tận nhưng Ninh vương còn sống mãi mãi là cái gai trong lòng. Nhỡ đâu có một ngày thân phận Cố chiêu huấn phơi bày, hai người.....Điện hạ, ta nói đúng không?"
"Không đúng." Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng nói hai chữ, tức giận nói: "Thái miếu chính là tông miếu của hoàng gia, bên trong thờ phụng chính là tổ tiên của Ninh vương và cũng chính là tổ tiên của cô, máu mủ ruột thịt!"
"Nếu cô muốn hạ Ninh vương, cũng không nhất thiết phải chọn nơi này, liệt tổ tông trên cao, ngay trước mặt họ làm hại thúc ruột, ngươi cho rằng thiên lôi sẽ khống đánh chết cô sao?"
"Về phần Chi Chi, nàng chẳng qua chỉ là gả theo và Ninh vương phủ, trưởng tỷ nàng hòa ly tất nhiên sẽ trở về nhà, không hề có liên quan gì đến Ninh vương." Thẩm Cảnh Quân sắc mặt nặng nề, "Hòa ly trong hòa bình rồi lại tái giá là chuyện bình thường, lẽ nào bởi vì cô có quan hệ chú cháu với Ninh vương mà khiến người khác hiểu lầm ở giữa có điều bẩn thỉu gì sao, cô cây ngay không sợ chết đứng sợ gì miệng lưỡi người đời, chỉ có người lòng dạ bất chính mới nói ra những lời như vậy.
"Quả thật nực cười!"
Thẩm Cảnh Quân nói ra bốn chữ này rồi lạnh lùng nói: "Mang Mộc lương đệ đi."
Mộc lương đệ cười khổ, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, hiện tại xem ra có vẻ là thật.
Che đậy sự chột dạ.
Nhưng lời nói càng chính đáng thì càng lộ ra chột dạ.
Không ngờ điện hạ lại có thể vì Chi Chi làm ra chuyện này, một người đàn ông thích một người phụ nữ, vì nàng không màng tất cả.
Mộc lương đệ bị người kéo ra bên ngoài, ngoảnh đầu nhìn thấy nam nhân nàng ta thích đang ôm nữ tử có thân hình tuyệt mỹ vào trong ngực, cúi đầu thì thầm nói câu gì đó. Cách càng ngày càng xa, không nghe được rõ ràng, chỉ riêng nhu tình như nước của người đó lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mộc Lương đệ xoay người, giày thêu đang mang bị kéo lê i, chiếc váy đỏ rực treo ở ngưỡng cửa khe hở, xé toạc một vết rách kéo dài.
Chi Chi nhìn Mộc lương đệ bị kéo đi, cắn môi: "Điện hạ, Mộc lương đệ nàng......"
"Cô không hại Ninh vương." Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt đánh gãy nghi vấn của nàng, ôm người vào trong ngực, bên tai thấp giọng nói: "Là Lam tỷ tỷ của muội làm."
Chi Chi sững sờ: "Lam...Lam tỷ tỷ?"
Sao lại liên quan đến Lam tỷ tỷ rồi?
Thẩm Cảnh Quân thở dài: "Đương nhiên, cô cũng thêm dầu vaof lửa không ít, mở cửa sau cho ông ta. Bằng không, với thủ đoạn của Lam thị cũng chưa chắc có thể thành công."