Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 42




Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Tạ Bạc Ẩn nhếch môi nở một nụ cười lạnh: "Lại là ngươi, xem ra ngươi không thể sống đến ngày thi đấu rồi."

Lâm Kỳ điềm tĩnh nói: "Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."

Tạ Bạc Ẩn cũng là kiếm tu, ngay khoảnh khắc gã rút kiếm khỏi vỏ, Lâm Kỳ đã phát hiện có điều bất thường. Thanh kiếm của Tạ Bạc Ẩn tràn ngập sát khí, nồng nặc đến mức gần như ngưng tụ thành thực thể, nếu không phải chủ nhân thanh kiếm bước ra từ núi thây biển máu thì tuyệt đối không thể có sát khí như vậy.

Quan sát kỹ dung mạo và tuổi tác của Tạ Bạc Ẩn, Lâm Kỳ lập tức nhận ra thanh kiếm này không phải là của gã.

Tại đại lục Thương Trạch, kiếm tu thường bước vào kiếm đạo từ khi sinh ra, ngay lúc chào đời, người ta sẽ dùng máu giữa trán để hòa cùng linh bảo trời đất, rèn thành hình thái ban đầu của thanh kiếm.

Kiếm và kiếm tu đồng thời sinh ra, từ đây đi theo nhau cả đời.

Hơn nữa, việc tu hành của kiếm tu có ba mặt: kiếm tâm, kiếm ý và tu vi. Trong đó, hai yếu tố kiếm tâm và kiếm ý có mối liên hệ mật thiết với sự gắn bó giữa người và kiếm. Chỉ cần nhìn khí thế của thanh kiếm trong tay Tạ Bạc Ẩn cũng đủ biết nó và chủ cũ đã đạt đến mức cộng tình.

Cộng minh vô cực, cộng tình nhập đến, nếu đã cộng tình như vậy thì thanh kiếm này và chủ cũ đã hòa làm một thể.

Tạ Bạc Ẩn cầm nó trên tay để làm gì?

Như nuôi một con sói không thuần phục vậy.

Còn phải lo lắng xem sát khí của kiếm có quay lại hại chính mình hay không.

Ngoài khoảnh khắc đầu tiên bị khí thế của thanh kiếm làm giật mình, Lâm Kỳ lại càng trở nên điềm tĩnh. Trong giới kiếm tu có việc giết người đoạt bảo, nhưng rất hiếm khi giết người đoạt kiếm, bởi cho dù kiếm có lợi hại đến đâu, nếu người sử dụng không phát huy được kiếm ý của nó thì cũng vô dụng.

Chỉ có đám tán tiên thiếu kiến thức mới tham lam kiếm của người khác.

Lâm Kỳ cười nhạt chế giễu: "Ngay cả một thanh kiếm của mình ngươi cũng không có, vậy mà ngươi lại là người đứng đầu của Bà Sa cung sao?"

Sắc mặt của Tạ Bạc Ẩn biến sắc: "Liên quan gì đến ngươi."

Lâm Kỳ cũng rút kiếm, khí thế của Lăng Vân tuy nhỏ hơn nhiều so với đối phương, nhưng sự thân thiết giữa kiếm và kiếm tu cùng với kiếm ý thuần khiết lại chiếm ưu thế hơn hẳn.

Y nhướng mày nhìn Tạ Bạc Ẩn, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.

Có lẽ vì kiếm tu vốn khinh bỉ việc đoạt kiếm, Lâm Kỳ giờ đây càng cảm thấy khó chịu khi nhìn Tạ Bạc Ẩn, giống như cách người đời nhìn kẻ thứ ba vậy.

Tạ Bạc Ẩn nổi giận, một kẻ tu vi chỉ ở Trúc Cơ trung kỳ mà lại dám coi thường gã? Y nghĩ mình là ai?

"Cất ánh mắt của ngươi vào!"

Gã vung kiếm lên, ánh sáng đỏ rực chảy quanh lưỡi kiếm, đậm đặc như máu không thể xua tan. Chỉ trong chớp mắt, một tia kiếm khí bay thẳng về phía Lâm Kỳ, mang theo mùi máu tanh.

Lâm Kỳ sử dụng Tử Thần Thiên quyết, Tử Điện lóe lên, va chạm với huyết kiếm rồi tan biến trong không trung.

Kiếm khí không có kiếm ý chỉ là thứ hoa mỹ bên ngoài, như hổ giấy, một đâm là vỡ. Nếu Tạ Bạc Ẩn thực sự định dùng thanh kiếm này đối phó với y thì trong vòng ba chiêu y có thể hạ gục gã.

Khi nhìn thấy Tử Điện lóe lên, cuối cùng Tạ Bạc Ẩn nghiêm túc hơn, người trước mặt tuy tu vi thấp hơn gã nhưng về kiếm đạo thì không thua kém là bao.

Trên thế gian này có rất nhiều loại thiên tài, một loại là Độc Cô Cầu Bại gặp được đối thủ sẽ vô cùng phấn khích, thậm chí coi đó là tri kỷ. Còn một loại là kẻ tự cao tự đại quá mức, gặp đối thủ chỉ muốn giết chết để bảo toàn danh tiếng thiên tài độc nhất vô nhị của mình.

Tạ Bạc Ẩn chính là loại thứ hai.

Gã bắt đầu nghiêm túc hơn, cười u ám với Lâm Kỳ rồi cắn lên đầu ngón tay.

Lâm Kỳ nheo mắt lại, không ổn, e rằng đây là mưu kế, nếu nhỏ một giọt máu vào, có khi kiếm ý sẽ xuất hiện, dẫu gì thì chiêu trò như này cũng thấy quá nhiều rồi.

Cùng lúc đó, Lâm Kỳ nhấc kiếm, búng tay tạo ra một quả cầu lửa nhỏ.

Tạ Bạc Ẩn hờ hững lướt ánh mắt, vung tay áo tạo thành một luồng gió thổi bay quả cầu lửa.

Lâm Kỳ ngay lập tức chém kiếm vào giữa không trung, tia sét từ Tử Thần Thiên quyết bổ xuống Tạ Bạc Ẩn ngay lúc gã không hề đề phòng.

Tạ Bạc Ẩn cảm nhận được một cơn đau đớn tột độ từ sau lưng, lảo đảo vài bước. Gã bị đánh lén ư?

Nỗi nhục nhã tột cùng khơi dậy cơn phẫn nộ như sóng dữ!

Cổ họng Tạ Bạc Ẩn chợt thấy ngọt, một ngụm máu phun thẳng lên mặt Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ, người còn đang khá đắc ý vì đã phá vỡ kế hoạch của Tạ Bạc Ẩn: "......"

... Quả là xui tận mạng!

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Kỳ như nuốt phải thứ gì ghê tởm, Tạ Bạc Ẩn bật cười, máu vẫn loang trên răng, trông chẳng khác gì kẻ vừa ăn thịt người sống.

"Thật sự phải cảm ơn ngươi đấy."

Ánh mắt Tạ Bạc Ẩn trở nên sắc lạnh, gã lại vung kiếm, cuồng phong nổi lên, lần này sức mạnh đã khác xa lúc trước. Sát khí tỏa ra ngùn ngụt, thanh kiếm trên tay Tạ Bạc Ẩn nhanh chóng hút cạn máu gã, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đầy khát máu.

Lâm Kỳ giơ tay che mắt, bị ép lùi lại vài bước.

Chết tiệt, không thể nhịn nữa! Vừa rồi y còn cố nén tu vi, chỉ sử dụng thức thứ ba, nhưng giờ không cần giấu giếm nữa.

Lâm Kỳ cười lạnh giữa luồng ánh sáng đỏ như máu.

Ngón tay nắm chặt thanh kiếm, kim quang lóe lên, uy áp của Kim Đan kỳ tràn ngập khắp không gian.

Kim Đan?!

Tạ Bạc Ẩn trợn to mắt!

Không thể tin nổi! Gã không tin nổi!

"Không thể nào!"

Không thể nào! Chắc chắn đây là ảo giác!

Người này còn nhỏ tuổi hơn gã! Sao có thể?

Tạ Bạc Ẩn giơ kiếm lên, trong lòng không biết là sợ hãi hay ghen tỵ nhiều hơn, sát ý càng lúc càng tăng.

Lần này gã đã quyết, người này nhất định phải chết!

Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy kể từ khi bước chân vào Ma Vực, cảm giác bực bội tích tụ lâu nay cuối cùng cũng được xả ra.

Y thầm nói trong lòng, Ma Vực ngu xuẩn, các người chẳng biết gì về thiên tài cả.

Chiêu thức thứ tư của Tử Thần Thiên quyết khi kiếm ý của Lâm Kỳ tiến gần đến cảnh giới vô cực thực sự đã đạt được một sự đột phá về chất. Kiếm khí hư ảnh hiện lên lơ lửng giữa không trung hoà quyện giữa sắc tím và vàng, tia chớp tung hoành khắp nơi, tựa như vàng nóng chảy đúc thành, tỏa ra khí thế hủy diệt trời đất.

Cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Lâm Kỳ, chàng thanh niên trong bộ y phục trắng đứng đó đầy uy nghiêm, gương mặt lạnh lùng nhưng khó giấu được sự kiêu ngạo thoáng ẩn hiện giữa đôi chân mày.

Cái dáng vẻ ta là nhất ấy khiến Tạ Bạc Ẩn như muốn phát điên!

Gã biết người đối diện đang khinh thường gã!

Sự khinh thường đó không chỉ nhắm vào gã mà còn vào danh hiệu thiên tài của gã!

Nhưng nếu gã để cơn giận làm mất kiểm soát thì cũng chẳng xứng đáng làm đệ tử đắc ý của cung chủ.

Tạ Bạc Ẩn bình tĩnh lại, trong mắt tràn đầy bão tố.

Ngươi đột phá Kim Đan lúc hai mươi tuổi thì sao? Nếu hôm nay ngươi chết ở đây, ai mà biết được?

Lâm Kỳ đứng lơ lửng giữa không trung, tay cầm kiếm, kim quang bao phủ cơ thể.

Vừa rồi có thể nói rằng hai người họ ngang tài ngang sức hoặc có lẽ Lâm Kỳ nhỉnh hơn, chênh lênh tu vi quả thực như cách nhau một vực thẳm.

Tạ Bạc Ẩn nói: "Ngươi là Kim Đan thì sao, đêm nay ngươi chắc chắn phải chết."

Lâm Kỳ cười nhạt: "Lặp đi lặp lại một câu quá nhiều lần, chỉ cho thấy ngươi đang hoảng sợ."

Tạ Bạc Ẩn đặt lưỡi lên hàm răng trên, sau đó cắn mạnh đầu lưỡi, bột phấn ẩn giấu giữa răng ngay lập tức hòa tan vào máu.

Phương pháp này giúp gã tăng tu vi trong thời gian ngắn, nhưng tổn hại rất lớn đến cơ thể. Chỉ là giờ gã không quan tâm đến điều đó nữa.

Nội tạng của gã như bốc cháy, cảm giác nóng rát lan khắp từng mạch máu, Tạ Bạc Ẩn chỉ cảm thấy một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ trong cơ thể, mạch máu bị kéo căng đến mức khó chịu, linh lực từ khắp nơi ập vào gã.

Những đường gân xanh gồ ghề nổi đầy trên khuôn mặt Tạ Bạc Ẩn, gã trông điên cuồng như quỷ dữ, đôi mắt đỏ ngầu, mái tóc dựng đứng.

Lâm Kỳ vẫn bình thản, nhưng tay nắm Lăng Vân kiếm càng chặt hơn.

Tạ Bạc Ẩn bật cười điên dại: "Ngươi chuẩn bị chết đi!"

Tiếng nói của gã trở nên thô ráp khó nghe.

Nhưng khí thế của nhát kiếm vung ra đủ để nghiền nát mọi thứ thành bột, tiêu hủy linh hồn. Kiếm khí rực rỡ che lấp cả bầu trời, lưỡi kiếm đỏ như máu lao thẳng vào ngực Lâm Kỳ. Lúc này, xung quanh Tạ Bạc Ẩn cũng tỏa ra ánh kim rực rỡ, lộ ra tu vi Kim Đan.

Loại dược liệu giúp tăng tu vi trong thời gian ngắn này Lâm Kỳ biết rõ, nhưng Vi Sinh Lan luôn cấm bọn họ sử dụng, nói rằng loại thuốc này sẽ phá hủy căn cơ, làm tắc nghẽn mạch máu, sau khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh sẽ chịu tác dụng phụ rất lớn.

Tạ Bạc Ẩn muốn giết y đến mức nào chứ.

Đến mức cả cách hại địch một nghìn tự tổn tám trăm như này mà cũng sử dụng.

Lâm Kỳ niệm chú, tạo cho mình một lá chắn bảo vệ, Liên Ngọc trên cổ tay lập tức phát ra ánh sáng xanh biếc, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ.

Kiếm khí đỏ như máu, tia sét tím, kiếm ý vàng, màn chắn xanh lục, những sắc màu rực rỡ phủ đầy bầu trời, uy áp tỏa ra khiến muôn loài đều bừng tỉnh. Cả mặt đất, cung điện cũng run rẩy như trước một cơn đại hồng thủy!

Cuối cùng Lâm Kỳ vẫn bị thương.

Liên Ngọc chủ yếu dùng để liên lạc, khả năng phòng ngự còn hạn chế. Hơn nữa, thanh kiếm trong tay Tạ Bạc Ẩn đã thức tỉnh kiếm ý, sức mạnh của nó đủ khiến người ta khiếp sợ.

May là không phải chính chủ nhân của thanh kiếm sử dụng nó, nếu không một nhát kiếm này có thể đã lấy mạng y.

Thương thế của Lâm Kỳ không quá nặng, nhưng y vẫn rơi xuống.

Đã không đánh lại thì chỉ còn cách chạy.

Lâm Kỳ không phải kiểu người cố chấp như Tạ Bạc Ẩn, thua mà vẫn cứng đầu đâm vào cái chết. Y nuốt ngụm máu trào lên miệng, khẽ cười.

Y tung gói bột giấu trong tay áo ra không trung, linh hỏa bùng lên, cung điện lập tức chìm trong khói bụi, làm mờ tầm nhìn.

Tạ Bạc Ẩn tức giận!

Ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao?

Gã nhấc kiếm, quét một đường từ trước ra sau, ánh sáng đỏ như máu từ quanh gã lan ra.

Mọi hạt bụi đều bị xé nát thành cát bụi!

Lâm Kỳ chọn cửa cung điện gần nhất, vô tình đá trúng một cái đầu lâu. Y loạng choạng tiến vào bên trong, khói bụi cản tầm nhìn, y cũng không nhìn rõ, chỉ biết mình đã đụng phải một bức tường.

Một ngụm máu nữa lại dâng lên cổ họng.

Lâm Kỳ thầm mắng Tạ Bạc Ẩn bị thần kinh, sau đó bám vào tường, xoay người định rời đi.

Nhưng kiếm khí đỏ rực xuyên qua lớp bụi vẫn đánh trúng vào người y.

Cả người Lâm Kỳ đau đớn, nhưng trong đầu lại bình tĩnh đến lạ thường, nếu bị đuổi kịp, y sẽ dùng đến Liên Ngọc.

Y mới bước được vài bước, máu dồn ứ trong cổ họng cuối cùng không kìm nổi, phun ra ngoài. Đúng lúc đó, chân y vấp phải thứ gì đó, ngã nhào xuống đất.

....Đúng là hoạ vô đơn chí.

Khuỷu tay Lâm Kỳ đau nhói, ánh sáng xanh mờ nhạt từ Liên Ngọc trên cổ tay y phát ra, chiếu lên đám bụi xung quanh.

Một tia sáng đỏ kỳ lạ len lỏi từ trong bụi đất, luồng sáng đó xuyên vào mắt của Lâm Kỳ, thứ ánh sáng này rất thuần khiết.

Nhờ tia sáng đó, Lâm Kỳ thấy rõ máu của y nhỏ xuống mặt đất, nơi vết máu văng ra dần dần hiện lên một hoa văn.

Bà Sa hoa.

Toàn bộ cung điện dường như đã khởi động một cơ quan nào đó, tiếng cơ quan kêu lách cách, mặt đất rung chuyển, trời đất quay cuồng. Ngay cả Tạ Bạc Ẩn ở bên ngoài cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mặt đất đang di chuyển!

Lâm Kỳ trợn tròn mắt...Y y y y...... đã kích hoạt cơ quan nào vậy?

Một tay ôm lấy khuỷu tay bị thương, Lâm Kỳ cố gắng đứng dậy. Hoa văn của hoa Bà Sa ngày càng rõ ràng, cánh hoa cuối cùng đã thành hình, trong thoáng chốc, Lâm Kỳ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng... giống như tiếng hoa nở.

Dưới chân bỗng nhiên trống rỗng, cả người y rơi thẳng xuống dưới.

Lâm Kỳ:?!

....Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!