Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 40




Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Nhân phẩm kiểu gì đây!

Y chỉ muốn lặng lẽ tiến vào Bà Sa cung mà thôi, nhưng rút thăm trúng Tạ Bạc Ẩn rồi thì làm sao mà khiêm tốn cho được!

Nguyên Chu nở nụ cười gượng gạo rồi từ từ nuốt lại, khẽ lui một bước, rụt rè trốn sau lưng Lâm Kỳ.

Tạ Bạc Ẩn vốn có gương mặt sắc bén, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng tang, sự xuất chúng bao năm qua khiến gã trở nên kiêu ngạo, nhìn bất kỳ ai cũng tỏ rõ vẻ khinh thường ngạo mạn.

Lâm Kỳ chợt nhớ đến Yến Vô Di...

Y quen Yến Vô Di từ nhỏ, dù luôn không thuận mắt nhau nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ rất hiểu nhau.

Yến Vô Di và Tạ Bạc Ẩn giống nhau, đều có sự kiêu ngạo tựa như cả thế gian đều không đáng để vào mắt, nhưng khác ở chỗ, tâm tư của Yến Vô Di không thể hiện qua hành động và lời nói.

Yến Vô Di có vẻ ngoài ốm yếu, đôi mày mắt thanh thoát như mực vẽ, lúc nào hơi thở cũng nặng nề khiến sự kiêu ngạo ấy chôn sâu dưới lớp bệnh yếu, người đời khó mà nhìn thấu.

Lâm Kỳ cũng không muốn chuốc phiền phức, nhìn Tạ Bạc Ẩn một cái, xem như hiểu rõ đối thủ của mình ngày mai xong là kéo Nguyên Chu về.

Tại căn nhà tre, bốn bề yên tĩnh, nơi ở của Lâm Kỳ khá hẻo lánh, nhưng cũng hợp ý y. Từ khi đến Ma Vực y chưa từng thực sự tu luyện ngày nào, chỉ toàn ngồi thiền lĩnh hội, nâng cao kiếm ý.

Hiện tại y cảm thấy mình đã chạm tới ngưỡng vô cực nhưng vẫn còn thiếu một bước cuối cùng. Bước cuối cùng này là mâu thuẫn liên quan đến cảm ngộ khi tu luyện kiếm tâm, kiếm cũng là chính mình. Nếu muốn hòa vào cùng kiếm thì y phải làm sao để vừa đứng từ góc độ của người ngoài để cảm nhận vui buồn của Lăng Vân kiếm, lại làm sao có thể đồng thời hòa làm một với Lăng Vân?

Mâu thuẫn này làm y trăn trở mấy ngày mà không có kết quả.

Lâm Kỳ nhìn vào Kim Đan, quả nhiên, Kim Đan không khác gì so với lúc trước khi y vào Ma Vực.

Y thử dẫn linh lực vào cơ thể, một luồng mát lạnh chảy dọc kinh mạch.

Lâm Kỳ bất ngờ mở mắt, trong lòng kinh hãi.

Nếu lần thử đầu tiên lúc vừa vào sơn trang linh lực còn có chút tạp chất, thì lần này linh lực y dẫn vào lại thuần khiết giống như ở đại lục Thương Trạch.

Thật quá kỳ diệu! Linh lực lúc nào cũng lưu động! Chẳng lẽ có người ở đây đặt kết giới ngăn cách linh lực từ bên ngoài? Nhưng là ai?

Linh lực sẽ tản ra trong không khí, việc ngăn cách linh lực như vậy không phải là chuyện đơn giản.

Lâm Kỳ giơ tay, một luồng linh lực trắng tinh khiết đậu lên lòng bàn tay, thân mật dựa sát vào y, Lâm Kỳ lặng lẽ nhìn rồi từ từ nắm chặt tay lại, luồng linh lực ấy xuyên qua da, hòa vào dòng máu.

Y đột phá Kim Đan chưa lâu, không vội nâng tu vi, hiện giờ y càng quan tâm đến nguyên nhân của việc này.

Khi y ra khỏi cửa, trời đã tối.

Lâm Kỳ tập trung vào luồng linh lực, đi đến nơi thuần khiết nhất, ánh trăng bàng bạc, cỏ cây đung đưa, bóng cây in trên nền đất lay động, thỉnh thoảng có tiếng chim vỗ cánh phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Lâm Kỳ đi đến sau ngọn núi cổ kính không tên này.

Phía sau núi có một sườn núi, một con đường dốc nhỏ uốn lượn qua từng rậm cây thưa thớt, đi tới cuối đường, y nhìn thấy một hang động.

Hẳn là đã có người từng đến hang động này, vì cỏ ở cửa đã được dọn sạch.

Lâm Kỳ đứng trước cửa hang, do dự một lúc, nhắm mắt lắng nghe, không phát hiện có nguy hiểm tiềm ẩn, y lắc lắc cổ tay, Liên Ngọc trên cổ tay tỏa ra ánh sáng xanh dịu dàng, không chút biến động.

Y tự nhủ, nếu đã đến rồi thì chi bằng vào xem thử.