Edit: Nhiên NhiênBeta: WineCánh cửa vỡ vụn, cả hai chỉ đang cách nhau một bậc cửa thấp.
Ân Vấn Thủy nhướn mày nhìn hắn, đôi mắt như mực đen lan ra, từng đốm nhỏ lóe lên, diễm lệ yêu mị.
Một luồng ánh trăng len qua cửa sổ, rơi trên vai hắn, toàn thân như yêu ma tiến hóa, trông đầy điềm gở.
Tay Văn Nhân Ngữ giấu trong ống tay áo từ từ siết chặt.
Hắn ta hạ thấp giọng, che đậy cảm xúc: "Là ngươi?"
Ân Vấn Thủy cười nhẹ, bước tới một bước.
Hơi thở Văn Nhân Ngữ đứt quãng, thần kinh căng thẳng.
Ân Vấn Thủy không chớp mắt, lướt qua vai hắn ta đi thẳng.
Hắn đi đến trước mặt Lâm Kỳ, tay đặt lên vai y, cười nói: "Sư huynh, ta đã tìm huynh cả ngày nay đó."
Mặt còn hơi nghiêng tới, hơi thở phả lên mặt, tiếng cười quanh quẩn bên tai.
Hôm nay phong cách của hắn thật sự yêu nghiệt, Lâm Kỳ tê dại, bị hắn doạ sợ.
Y rụt cổ, lùi lại phía sau.
Ân Vấn Thủy cười ôn hòa, môi khẽ cong, tay phải ngang ngược vuốt lên cổ Lâm Kỳ, ép y lại gần, nói: "Lần sau huynh ra ngoài thì báo trước cho ta một tiếng, được không?"
Đm! Lông mi của ngươi sắp chọc vào mặt ta rồi!
Lâm Kỳ vội vàng nâng hai tay đẩy hắn, chỉ là khoảng cách quá nhỏ, Ân Vấn Thủy một tay ép vai y, một tay vuốt cổ y, hành động của Lâm Kỳ lại đẩy lên ngực Ân Vấn Thủy, ngược lại khiến tình thế càng thêm ám muội.
Lòng bàn tay như có nhịp đập của trái tim ấm áp, làm tai của Lâm Kỳ cũng đỏ bừng, tức giận.
Có điều nhiều năm diễn xuất ở Côn Ngô không phải để trưng, y vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có ánh mắt không ngừng cảnh cáo...
Buông ra!
Ân Vấn Thủy cúi đầu, đáy mắt đen láy, trong vắt, dịu dàng, chớp mắt: "Huynh hứa trước đi."
Lâm Kỳ:...
Ân Vấn Thủy cười, im lặng nhìn y.
Sao có thể đáng yêu như vậy chứ?
Dường như mỗi ánh mắt đều tồn tại để làm hắn vui lòng, dễ dàng khiến hắn động lòng, dễ dàng khiến hắn mất kiểm soát.
...Sao có thể đáng yêu như vậy?
Đáng yêu đến nỗi khiến hắn muốn dâng cả thế giới đến trước mặt y.
Lâm-đáng yêu-Kỳ bị hắn nhìn đến mức da đầu tê dại, vội nói: "Được được được, ta hứa với ngươi."
Đm! Bên cạnh còn có người đấy! Cái phong cách kỳ quái này của ngươi có thể không động chút là đổi không! Ngươi đang đi trên xa lộ không thể quay đầu ngươi có biết không hả!
Y gật đầu nhanh như gà mổ thóc, sau đó không cẩn thận đụng đầu vào cằm Ân Vấn Thủy. Cằm Ân Vấn Thủy thật sự rất nhọn, cú đụng này đau chết y.
Lâm Kỳ nuốt tiếng kêu đau vào bụng, tay ôm đầu, đm! Y tức giận nhắm mắt, không muốn nhìn hắn.
Ân Vấn Thủy cười ra tiếng, trông rất vui vẻ.
Lâm Kỳ tức đến nỗi không thở nổi.
Cười? Ngươi còn cười......
Ngươi không thấy ôn thần bên cạnh đã tức đến mặt xanh rồi sao? Đại ca, làm chính sự đi, đừng có trêu ngươi nữa. Ồ không. Trêu đùa đồng môn làm thú vui, ngươi như vậy sẽ bị đánh đấy!
Ân Vấn Thủy liếc qua Văn Nhân Ngữ, thấy biểu cảm của hắn ta, rất hài lòng.
Hắn thu tay lại, đứng cách xa một chút.
Lâm Kỳ như thoát được một kiếp nạn, âm thầm đặt ra một quy tắc, sau này gặp Ân Vấn Thủy, có thể tránh thì tốt nhất nên tránh thật xa...
Cảm giác đỏ mặt tim đập này!
Cảm giác lúc nào cũng muốn cong này!
Văn Nhân Ngữ đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt âm trầm, tay vốn vì căng thẳng mà nắm chặt lại càng siết chặt hơn, trên mu bàn tay trắng nõn có gân xanh nổi lên.
Trong lòng ngoài tức giận, còn có khó tin!
Quan hệ của bọn họ là gì!
...Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu!
Ân Vấn Thủy thản nhiên cười nói: "Sư huynh, đây là người mà huynh nói muốn gặp ta sao?"
Bình thường có gì đều nói rõ, Lâm Kỳ thuận theo hắn diễn tiếp: "Đúng, đây là tiền bối Văn Nhân Ngữ."
Ân Vấn Thủy thu lại nụ cười, nhạt nhẽo nói: "Không biết tiền bối nửa đêm tìm ta, còn đá cửa mà vào là vì việc gì?"
Tiền bối?
"Ngươi không nhận ra ta?" Văn Nhân Ngữ trừng mắt.
Ân Vấn Thủy nói: "Không nhận ra."
Văn Nhân Ngữ chỉ cảm thấy máu dồn lên não, cổ họng nghẹn lại khiến hắn không thở nổi.
Không nhận ra, thật là một sự coi thường.
Văn Nhân Ngữ nói từng chữ như rít ra từ kẽ răng: "Chưa từng gặp? Bảy năm trước, đại vực thứ ba, lúc ngươi giết chết vực chủ tiền nhiệm, ngươi dám nói ngươi thật sự chưa từng gặp ta?"
Ân Vấn Thủy mỉm cười, lặp lại một câu: "Không nhận ra."
Gặp qua, nhưng không có nghĩa là phải nhận ra. Huống chi ấn tượng siêu tệ.
Tên yêu nhân mặc đồ đỏ.
Còn thích nam nhân.
Ngay từ khi Lâm Kỳ nói với hắn về chuyện ân oán với Văn Nhân Ngữ, Ân Vấn Thủy đã có một cơn bạo lực đè nén trong lòng.
Văn Nhân Ngữ có thể là thứ tốt gì?
Có thể tốt bụng đưa y tới Ma Vực?
Có lẽ ý của người say không phải ở rượu.
*Câu "怕是醉翁之意不在酒吧" (có lẽ ý của người say không phải ở rượu) ám chỉ rằng mục đích thực sự của một người không phải là điều họ thể hiện ra bên ngoài. Đây là một thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ câu chuyện về một người giả vờ uống rượu để che giấu mục đích thật sự của mình. Trong ngữ cảnh chung, câu này thường được dùng để chỉ rằng ai đó có động cơ ẩn giấu hoặc ý đồ khác so với những gì họ biểu hiện công khai.Văn Nhân Ngữ tức đến bật cười: "Ngươi không nhận ra ta nhưng ta lại nhận ra ngươi, Ân Vấn Thủy."
Ân Vấn Thủy.
Khi đọc ba chữ này lên không có cảm giác gì, nhưng đối diện với khuôn mặt đó, lại có một cảm giác rung động kì lạ, là kiểu mà khi nghĩ lại chỉ khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Sự sắp đặt này không khiến hắn ta vui vẻ gì, ngược lại chỉ có sự lo lắng bệnh hoạn.
Ân Vấn Thủy nói: "Ồ, sau đó thì sao."
Văn Nhân Ngữ sắp tức phát điên: "Ngươi sao có thể! Ngươi sao dám! Ngươi sao có thể! Sao có thể!"
Lâm Kỳ:...Có bệnh không vậy.
Cái cảm giác như thê tử bị bỏ rơi chất vấn kẻ bạc tình này là sao vậy.
Ân Vấn Thủy không để lời của Văn Nhân Ngữ vào tai.
Một nam nhân thích nam nhân cứ quấn quýt sư huynh, có thể giấu diếm ý đồ tốt gì chứ.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Hắn nói: "Nếu tiền bối tìm ta không có việc, vậy ta tìm tiền bối có chút việc."
Hắn vừa dứt lời.
Lâm Kỳ đột nhiên cảm nhận được bên eo mình trống rỗng.
Tiếng kêu vang lên rõ ràng.
Hóa ra là Lăng Vân kiếm bị Ân Vấn Thủy rút ra nắm trong tay!
Biểu cảm của Lâm Kỳ cũng vỡ nát.
Trời ơi...
Chết tiệt!!!
Lăng Vân của ta!!!
Tay Ân Vấn Thủy cầm Lăng Vân kiếm, khí thế đàn áp, mỉm cười nói: "Ngươi cứ dây dưa không dứt với sư huynh của ta, đến tìm ta gây sự, ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ thật sự nghĩ ta không thể giết được ngươi? Tiền bối, ngươi nên biết, ta cũng từng gọi vị vực chủ trước đây của đại vực thứ ba là tiền bối."
Sát ý tràn ngập, Ân Vấn Thủy ngước mắt lên, ánh mắt đen láy như đêm tối.
Toàn thân Văn Nhân Ngữ cứng đờ, ngón tay siết chặt, nghiến răng ken két.
Thật là tội nghiệt!
Trốn không thoát tội nghiệt!
Định mệnh đã an bài, sự bồn chồn vô cớ này, Văn Nhân Ngữ đã hỏi rất nhiều người xem lý do là gì?
Họ đều nói, đó là biểu hiện của việc yêu một người.
Bị ép buộc, bị cưỡng chế, bị ràng buộc vô hình, đó mà gọi là tình yêu sao? Thật giống như tra tấn vậy!
Nhưng tu sĩ luôn kính sợ Thiên đạo, nên khi mọi dấu hiệu cho thấy hắn yêu Ân Vấn Thủy là do ý trời, Văn Nhân Ngữ đã lựa chọn từ bỏ chống cự.
Tự thôi miên mình, đó là thật, hắn thật sự đang yêu.
Thôi miên suốt bảy năm.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên vốn chẳng hề tốt đẹp.
Ân Vấn Thủy tay cầm một thanh kiếm gỗ, đứng dậy từ vũng máu, một lọn tóc dính trên mặt hắn, máu chảy trên tóc, ánh mắt lạnh nhạt, động tác ung dung. Khi dùng ngón tay lau máu trên kiếm gỗ, hắn khẽ cười, khép mắt, hôn lên mũi kiếm.
Hắn như đang hôn một đóa hoa.
Hoa nở lộng lẫy nơi khóe môi, mê hoặc như máu.
Dưới tấm áo đen của hắn là thi thể của vị vực chủ đời trước tự bạo mà chết, máu thịt bầy nhầy, não vỡ tung, một con mắt bay lên tóc, trắng bệch, ẩn trong tóc, như lời nguyền của ác quỷ. Từ đầu trở xuống, toàn thân đều đầy máu, không rõ hình hài nguyên bản.
Văn Nhân Ngữ chán ghét cảnh tượng quái dị này.
Ấn tượng đầu tiên về Ân Vấn Thủy của hắn là sự sợ hãi thấu xương và nỗi kinh tởm tột cùng.
Nhưng kể từ khi nhận ra đó là ý trời.
Hắn đã ép bản thân phải yêu.
Nếu đã yêu, thì phải làm đẹp từng chi tiết.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên không đẹp sao? Trên thi thể tự bạo mà chết phủ đầy cỏ xanh, lọn tóc dính máu trên mặt Ân Vấn Thủy được gió nâng lên, đôi môi đỏ thẫm hôn lên mũi kiếm, như đóa hoa đỏ nở rộ trên cây đại thụ.
Đối với hắn, yêu là một việc khiến người ta buồn nôn, hắn dựa vào tâm cầu đạo mà kiên trì, đáng mừng thay, cảm động cả Ma Vực.
Kết quả...
Hắn nhịn ghê tởm ép mình yêu, Ân Vấn Thủy lại mập mờ với người khác? Còn coi hắn như người dưng nước lã!
Sao hắn dám!
Sao có thể!
Sao lại dám!