*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhiên NhiênBeta: Wine"Là ngươi?"
Ban đầu Văn Nhân Ngữ không nhận ra, chỉ thấy quen mặt, sau khi nhớ ra, khuôn mặt lạnh như băng càng thêm âm u: "Ngươi khôi phục tu vi rồi?"
Đúng vậy, trong lòng Lâm Kỳ trợn trắng mắt, ngoài mặt lại làm ra vẻ hoảng hốt: "Có, có vấn đề gì sao?"
Văn Nhân Ngữ thẳng tắp nhìn chằm chằm y: "Ai giúp ngươi?"
Cấm chế mà hắn hạ, người có thể giải được trên đời này không nhiều.
Sau khi biết được thân phận của Ân Vấn Thủy, những lo lắng trước đây đều trở thành cứt chó. Tuy thà rằng bớt lại một việc, nhưng hôm nay gặp phải, thì chuyện này không thể tránh, thẳng thắn thừa nhận rõ ràng cũng tốt.
Lâm Kỳ nói: "Là sư đệ mà ta đến Ma Vực tìm."
Ánh mắt Văn Nhân Ngữ trầm xuống, chậm rãi nói: "Sư đệ của ngươi?"
Thú vị, nuốt chửng hỏa phách của hắn, còn giải trừ cấm chế của hắn.
Lâm Kỳ mỉm cười: "Đúng vậy."
Văn Nhân Ngữ nói: "Đến lúc đó dẫn ta đi gặp hắn."
Hắn thật sự càng ngày càng tò mò về người này.
Lâm Kỳ tiếp tục mỉm cười: "Vâng, tiền bối."
Chỉ hy vọng... lúc đó ngươi có thể hài lòng với những gì mình thấy.
Gác Lâm Kỳ sang một bên, người nọ tiếp tục công việc đêm nay. Ngón tay trắng bệch nâng sáo ngọc, đặt lên môi, trong chốc lát, tiếng sáo trầm lắng ai oán vang lên trong đêm đen.
Lửa xanh theo đó mà nhảy múa.
Ánh trăng vàng rực rỡ chiếu xuống thân hình cô bé ngã trên đất vẫn đang giữ nguyên tư thế bò về phía trước, nhưng hơi thở đã lạnh băng.
Cho đến khi theo tiếng sáo, ma trơi, một hồn phách yếu ớt của cô bé lặng lẽ chui ra từ giữa trán.
Trong ánh sao hóa hình, vẽ nên khuôn mặt gầy gò, tóc rối bù của thiếu nữ, dung mạo vốn rất xinh đẹp, lông mày lá liễu, mắt hạnh, chỉ là vẻ đẹp đã bị nghèo đói bào mòn.
Phàm nhân sau khi chết, ký ức sẽ tiêu tán, thần trí hoàn toàn biến mất.
Một ngọn lửa xanh lướt qua bên cạnh nàng, nàng cũng đờ đẫn đi theo.
Thủy Thiên Liên nâng tay áo che mặt, khóc không thành tiếng.
Lâm Kỳ ôm kiếm đứng một bên, trong lòng có chút thương cảm với Thủy Thiên Liên. Nỗ lực đến gặp người thân lần cuối cùng, không ngờ lại phải chứng kiến cái chết của người đó.
Đinh--
Một tiếng vang trong trẻo, như tiếng ngọc bích vỡ ra.
Phía sau cô bé theo ma trơi đi xa, xuất hiện một tấm gương ảo.
Nhân gian có một loại đèn gọi là đèn kéo quân, tương truyền khi người ta chết đi, những gì xảy ra trong đời sẽ trở thành hình ảnh, lướt qua trên đèn kéo quân.
*Đèn kéo quân:Suy cho cùng, đời người cũng như một cuộc cưỡi ngựa xem hoa.
Tấm gương ảo này giống như đèn kéo quân.
Từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, từng khoảnh khắc đều được ghi lại.
Trong đêm mưa sấm sét, tiếng khóc của đứa trẻ, là lúc sinh ra.
Thuở nhỏ cùng chị gái thân thiết, vui vẻ đùa giỡn, dù thấp hèn nghèo khó bị ức hiếp, nhưng cha mẹ hiền từ, chị em thân thiết, cũng không có âu lo.
Chỉ là trong đêm mưa sấm sét tương tự, cha bị tu sĩ giết hại để lấy hồn, mẹ nghe tin dữ bệnh nặng không dậy nổi, ba ngày sau chị gái mang hành lý đến phòng, từ biệt nàng.
Nàng hỏi chị đi đâu, chị cười, đi hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, không lâu sẽ đến đón muội.
Nàng nắm chặt tay áo chị, hoảng hốt bất an.
Không lâu là bao lâu?
Tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu nàng, đừng sợ, Tiểu Ly, lát nữa sẽ có người đến đón muội, muội theo họ đi, đến lúc đó tỷ sẽ đến đón muội.
Nàng nuốt nước mắt, từng ngón từng ngón buông tay.
Khi chị quay lưng đi, nàng đóng cửa, quay lưng khóc không thành tiếng, sợ mình quay lại sẽ muốn chạy ra ngoài.
Đúng như chị nói, không lâu sau, có người bước vào.
Họ lơ lửng trên không, áo đỏ rực, trên áo thêu hoa văn đen.
Nàng rất sợ, nhưng nàng tin chị mình.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của người áo đỏ, nàng rụt rè bước tới.
Họ đưa nàng từ ngôi làng nhỏ xa xôi toàn người phàm đến thành chính - Lạc Xuyên thành của đại vực thứ bảy, cho nàng một căn nhà sang trọng và vô số vàng bạc.
Nhưng... có ích gì chứ? Nàng hoàn toàn không giữ nổi.
Bọn cướp đến đây cướp sạch mọi thứ.
Nàng thập tử nhất sinh, toàn thân đẫm máu thoát khỏi lưỡi dao của chúng.
Dù phải lang thang trên đường phố, nàng cũng không dám rời xa ngôi nhà bị cướp chiếm. Vì tỷ tỷ đã nói, sẽ đến tìm nàng, nàng sợ tỷ ấy không tìm thấy nơi này.
Tại đây, nàng bị chó dữ đuổi, bị kẻ ăn mày ức hiếp, mỗi ngày lại thêm nhiều vết thương, đói rét khổ sở, nhưng chưa bao giờ đi xa.
Cảnh cuối cùng của ảo cảnh, là hình ảnh cô bé thấy trước khi chết.
Dưới bầu trời đêm yên bình, chị đưa tay về phía cô, nụ cười dịu dàng, như thuở ban đầu.
Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, một đời nhìn lại, chẳng qua chỉ là chuyện vài phút ngắn ngủi.
Nước mắt lưng tròng, Thuỷ Thiên Liên cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta muốn giết bọn chúng."
Nàng lặp lại lần nữa, giọng đầy thê lương: "Ta muốn giết bọn chúng!"
Cảm giác hối hận, đau khổ, tuyệt vọng trong lòng như núi đổ, hòa lẫn vào nhau, mắt đỏ đến mức như sắp chảy máu, rơi vào trạng thái cuồng loạn!
"Ta muốn giết bọn chúng--!"
Sóng năng lượng dữ dội làm mặt đất rung chuyển.
Trước ngực Thuỷ Thiên Liên là một khối sáng trắng rực rỡ, chiếu sáng cả màn đêm.
Lâm Kỳ kinh ngạc, Thuỷ Thiên Liên đang tự bạo!
Căn nhà bị bọn cướp chiếm đóng ngay ở con phố bên cạnh, thù hận của Thuỷ Thiên Liên gần như hóa thành thực thể.
Nàng phá vỡ vòng vây của ma trơi, lao thẳng về phía căn nhà đó, như thiên thạch rơi, quyết tâm đồng quy vu tận.
Văn Nhân Ngữ đầy chán ghét: "Toàn là phiền phức!"
Những linh hồn phiền phức như thế này đáng lẽ phải bị thiêu chết ngay từ đầu, vừa nãy hắn đã quá nhân nhượng.
Văn Nhân Ngữ tung mình lên cao, từ trên không, tháo một chiếc vòng vàng trên cổ tay, ném về phía Thuỷ Thiên Liên.
Đó là Phược Linh Hoàn, có thể khóa chặt linh hồn không nghe lời, trong ba khắc, sẽ khiến hồn phi phách tán.
Thuỷ Thiên Liên hoàn toàn không để ý đến Phược Linh Hoàn đang truy đuổi phía sau, mất hết thần trí, mắt đầy máu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đưa bọn cầm thú đó xuống địa ngục!
Ngay khi Phược Linh Hoàn sắp trói chặt Thuỷ Thiên Liên, Lâm Kỳ rút Lăng Vân kiếm, kiếm sáng lóe lên, mũi kiếm xuyên qua Phược Linh Hoàn, sượt qua tóc của Thuỷ Thiên Liên. Nghìn cân treo sợi tóc.
Văn Nhân Ngữ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ đứng ngây người, hối hận tự trách, ấp úng: "Tiền, tiền bối, ta chỉ muốn giúp người ngăn nàng làm việc xấu."
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Cát bụi bay mù, ánh sáng trắng rực rỡ như ban ngày, chói đến mức khiến người khác phải nheo mắt, sóng năng lượng khổng lồ cuốn ngói trên mái nhà đi, rơi vỡ tan tành, vương vãi khắp nơi, mặt đất nứt toác, tiếng hét thảm chỉ vang lên một khắc, xương cốt bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Văn Nhân Ngữ vung tay áo che mắt!
Lâm Kỳ nhân cơ hội này nhanh chóng thu Lăng Vân kiếm về.
Thủy Thiên Liên tự bạo tạo động tĩnh quá lớn, nhiều nơi trong thành Lạc Xuyên có tu sĩ mở mắt ra, nháy mắt vùng vừa nổ lập tức bị vô số thần thức bao phủ.
Tâm trạng Văn Nhân Ngữ cực kỳ tệ, ngước mắt, lạnh lùng nhìn lên không trung.
Lập tức tất cả tu sĩ thả thần thức ra đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu lại- lửa xanh, áo đỏ, sáo ngọc! Còn có thể là ai khác ngoài Diêm Vương của Ma Vực chứ!
Văn Nhân Ngữ không phải là Vực Chủ, nhưng thân phận tại Ma Vực cũng vô cùng tôn quý, hắn quản lý công việc của Vong Linh cốc.
Vong Linh cốc nằm ở tận cùng của Ma Vực.
Ma Vực có hai đầu tận cùng. Cực điểm chiều dọc là Quy Khư chi cảnh, cực điểm chiều ngang chính là Vong Linh cốc, linh hồn của người chết ở đại lục Thương Trạch hay Ma Vực đều phải đi đến Vong Linh cốc, nhập vào luân hồi.
Gọi hắn là Diêm Vương cũng không sai chút nào.
Gió cát tan đi, sau khi Thuỷ Thiên Liên tự bạo trên không, trong vòng mấy chục dặm không còn gì, chỉ còn lại một đống đổ nát. May là khu vực này đều là nơi tạm trú của các môn phái gia tộc trong thành Lạc Xuyên, ngoại trừ gia đình bọn cướp, không còn ai khác.
Oan có đầu nợ có chủ, hồn phi phách tán là lựa chọn của Thuỷ Thiên Liên, y giúp một tay cũng có sao đâu? Lâm Kỳ âm thầm tự trách mình, cái tính hay lo chuyện bao đồng này khi nào mới sửa được.
Nhưng nếu có lần nữa, y vẫn sẽ làm như vậy. Lời dạy của sư tôn y đều nhớ rõ, nhưng có những điều không thể chỉ nghe theo một cách mù quáng, dù sao thì Vô Tình Đạo và Hữu Tình Đạo ở nhiều khía cạnh vẫn có sự khác biệt.
Văn Nhân Ngữ tìm Lâm Kỳ tính sổ: "Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?"
Ta nào dám nghĩ như vậy!
Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu: "Tiền bối, ta thật lòng muốn giúp người, mong tiền bối bớt giận."