Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 52: Hai chương hợp một




Khi hai vợ chồng về đến nhà thì đã là mười hai rưỡi, cả hai tắm qua rồi lên giường nghỉ ngơi.



Tưởng Bách Xuyên nghĩ đến chuyện bọn họ phải tách ra vào ngày mai, tuy anh đã nói sẽ dành thời gian để đến gặp cô, nhưng chẳng may lúc đó có chuyện khẩn cấp, không thể phân thân thì sao?



Anh nghĩ đi nghĩ lại.



Đoạn hỏi một câu rất không có dinh dưỡng: “Chắc là em mang thai rồi đấy nhỉ?”



Tô Dương: “… Cái này thì anh phải hỏi con chứ? Em thực sự không biết con bé đã lên đường hay chưa đâu.”



Tưởng Bách Xuyên: “…”



Kỳ thực, sau khi hỏi xong, anh cũng cảm thấy đây là một câu hỏi rất ngốc nghếch.



Thật lâu sau, “Không phải kỳ rụng trứng của em còn mấy ngày sao?”



Sau đó, anh lẩm bẩm: “Hẳn là phải có rồi chứ.”



Tô Dương giội nước lã: “Khó nói lắm, trứng không nhất thiết phải rụng đúng kỳ, mà kỳ an toàn cũng chẳng an toàn 100%.”



Tưởng Bách Xuyên chợt mở đèn đầu giường.



“Tưởng Bách Xuyên, anh làm gì thế hả!”



“Để anh tìm xem có cách nào nắm rõ ngày rụng trứng cụ thể không.” Dứt lời, anh cầm di động trên tủ đầu giường, chăm chú lướt Baidu.



Tô Dương câm lặng hồi lâu.



Lại nói với anh: “Không cần đâu, chúng ta có thể siêu âm theo dõi trứng.”



Bởi vì khó mang thai, chị họ của trợ lý Tiểu Hạ cũng làm thế.



Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía cô: “Ngày mai mình đi làm nhé.”



Tô Dương: “…”



Lý do Tưởng Bách Xuyên đưa ra là: “Chẳng mấy khi chúng ta được ở cạnh nhau lúc em đang trong kỳ rụng trứng, gần đây lại không phải làm việc, tâm tình cũng thoải mái, không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.”



Tô Dương suy ngẫm, cảm thấy anh nói cũng có lý.



Ngày hôm sau.



Bọn họ dậy sớm đến bệnh viện, nhờ thím tư tìm người quen để siêu âm cho Tô Dương.



Bác sĩ thực hiện siêu âm B hỏi thăm một số vấn đề.



“Cháu hết kinh bao lâu rồi?”



Tô Dương: “Đã mười hai ngày rồi ạ.”



Bác sĩ: “Thế sao cháu không tới sớm hơn? Có khi đã rụng trứng rồi đấy. Nếu muốn theo dõi thì phải bắt đầu ngay sau khi kinh nguyệt kết thúc một tuần.”



Tô Dương: “Cháu chỉ muốn biết hiện tại trong buồng có nang noãn hay không thôi ạ, nếu trứng rụng thì lại vừa khéo, cháu và chồng sắp phải tách ra để làm việc rồi, nhưng chỉ sợ…”



Bác sĩ lập tức nắm rõ tình huống.



Sau khi theo dõi, trứng của Tô Dương còn chưa rụng, dựa theo kích thước của nang noãn, chỉ trong một, hai ngày nữa là trứng sẽ chín.



Khi trở về, Tưởng Bách Xuyên thấy mừng vì đã tới bệnh viện kiểm tra.



Anh nói với Tô Dương: “Chúng mình đẩy lịch làm việc xuống năm ngày đi.”



Tô Dương lo lắng: “Sẽ không làm chậm trễ dự án hợp tác của anh chứ?”



Tưởng Bách Xuyên: “Chẳng có gì quan trọng bằng chuyện này cả.”



Sinh một đứa trẻ cùng cô, cô là mẹ, còn anh là bố.



Khi anh bận rộn, sẽ có con ở bên cô.



Quả thực, không gì có thể khiến anh rung động bằng chuyện này.



Tô Dương nghĩ đến công việc của mình: “Em bàn giao thế nào với văn phòng chính của LACA bây giờ?”



Cô đã lỡ nói là sẽ qua bên đó sau ba ngày nữa.



Tưởng Bách Xuyên: “Anh sẽ dàn xếp giúp em.”



Tô Dương gật gật đầu, không quên dặn anh: “Anh đừng để lộ quan hệ của chúng ta vội nhé.”



Cô không muốn tầng cấp cao của LACA chấp nhận ý tưởng quảng cáo lần này vì thân phận đặc biệt của mình.



Tưởng Bách Xuyên: “Weibo chính thức của LACA châu Á theo dõi Weibo của anh từ lâu rồi.”



Thế nên, họ đã sớm biết quan hệ giữa hai người.



Tô Dương vỗ đầu một cái.



Còn chưa mang thai mà đã bắt đầu choáng váng rồi.



Tưởng Bách Xuyên lại nói: “Cho dù biết em là ai, bọn họ cũng sẽ không ‘bật đèn xanh’ đâu, những cổ đông của LACA chưa bao giờ để tình cảm ảnh hưởng đến công việc, chuyện gì cũng phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.”



Tô Dương gật đầu.



Như vậy mới là tốt nhất, cô không hy vọng người khác có ấn tượng kém về Tưởng Bách Xuyên vì mình.



Sau khi sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, cô gửi tin nhắn cho Đinh Thiến, nhờ Đinh Thiến lùi chuyến bay sang năm ngày sau.



***



Khi Tô Dương nhận được tin nhắn của Hà Gia Dương, cô đang dùng bữa cùng tổng giám đốc Chu và ba người Cố, Chu, Lục. Cánh đàn ông bàn về chuyện buôn bán, vì cô không hiểu, lại càng không quan tâm, nên chỉ yên lặng ngồi ăn ở một bên.



Di động chợt rung lên.



Mở khóa màn hình ra, là một dãy số lạ, có sáu số 6 liên tiếp ở đuôi.



Tin nhắn viết như thế này: [Chào Tô đại mỹ nữ, tôi là Hà Gia Dương, đối với chuyện xảy ra ở trên mạng ảnh hưởng đến tâm tình của chị, tôi mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, chục vạn lần, trăm triệu lần, cả tỷ lần xin lỗi chị, tôi vừa nhìn đã biết chị chính là người có tấm lòng bao dung, là đại nhân rộng lượng rồi, chị đừng so đo với tên dân thường vô danh như tôi nhé, PS: Có người nói phụ nữ mà so đo thì sẽ chóng già đấy.]



Sau khi đọc xong, Tô Dương không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.



Tuy từng chữ trong đoạn tin nhắn này nhuốm vẻ vô lễ cùng chế giễu, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn.



Cô trả lời: [Hà Gia Dương sao? Thật ngại quá, tôi không biết anh.]



Hà Gia Dương: [Chị họ của tôi tên là Kiều Cẩn, tôi là con trai của dì chị ấy, công ty nhà chúng tôi làm ăn với nhà chồng của chị… Chị biết rồi đấy, thế nên… Chắc chị cũng thấu hiểu cảm giác của tôi nhỉ?]



Tô Dương: “…”



Hóa ra đây chính là cậu em họ không học vấn, không nghề nghiệp của Kiều Cẩn.



Hà Gia Dương, năm nay 25 tuổi, ngoài việc có hứng thú với xe đua, những thứ khác thực sự là một lời khó nói hết.



Ăn chơi trác táng, trụy lạc khó kiềm, dáng vẻ lưu manh.



Ngoài nghịch xe cùng phụ nữ ra, cả ngày đều không làm việc đàng hoàng.



Nhớ trước đó gã cùng Kiều Cẩn còn định hãm hại cô cùng Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương giận sôi gan, cái tin kia nào có chút ý xin lỗi thành tâm nào.



Cô trả lời: [ … Ngại quá, tôi không hiểu.]



Hà Gia Dương: [Không hiểu cũng không sao, bố tôi bảo tôi phải xin lỗi chị, chị xem, tôi cũng đã xin lỗi rồi, chúng ta xí xóa được chưa?]



Tô Dương: [Cậu gọi cái này là xin lỗi sao? Thứ lỗi cho người chưa thấu việc đời như tôi nhé, tôi chẳng thấy cậu xin lỗi ở chỗ nào hết! Tôi bận bịu lắm, không có việc gì thì đứng quấy rầy tôi!]



Hai phút sau, Hà Gia Dương gọi đến.



Cô tắt chuông đi.



Chu Minh Khiêm ngồi bên cạnh cô nghe thấy tiếng chuông di động.



Anh nói: “Cậu ra ngoài mà nghe.”



Tô Dương gật đầu với bọn họ, tỏ vẻ xin lỗi rồi cầm di động ra khỏi phòng.



Tới cửa thoát hiểm, cô mới bấm trả lời.



“Hà Gia Dương, cậu mấy tuổi rồi? Hiện tại tôi nói cho cậu biết, cậu đừng xin lỗi nữa, tôi sẽ không chấp nhận đâu, cậu có thể trả lời bố cậu rồi đấy!”





Tô Dương trực tiếp cúp điện thoại, sau đó, cô kéo số Hà Gia Dương vào sổ đen.



Nửa phút sau, Hà Gia Dương đổi số khác, gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Đừng làm như vậy chứ, phụ nữ hay giận sẽ chóng già đấy ~ Không chấp nhận lời xin lỗi của tôi phải không? Được thôi, thế thì tôi sẽ đến tìm chị, mặt đối mặt xin lỗi chị, đây là lần đầu tiên tôi chiều phụ nữ như vậy đấy.]



Tô Dương đáp: [Có bệnh à!]



Hà Gia Dương: [Đúng vậy, không có bệnh mà tôi còn đuổi theo chị để xin lỗi chắc? Không có bệnh mà tôi vẫn còn mặt dày mày dạn mặc chị giẫm đạp dù chị đã kéo tôi vào sổ đen sao? (Mỉm cười)]



Tô Dương không trả lời nữa, cô kéo luôn cả số này vào sổ đen.



Khi quay về phòng, cánh đàn ông đang trò chuyện về việc xem mắt hay không xem mắt.



Sau khi nghe ngóng hồi lâu, Tôi Dương mới hiểu Chu tổng đang giục cưới.



Kỳ thực, cô gần như không biết gì về chuyện riêng của Chu Minh Khiêm.



Tuy Chu Minh Khiêm đã quen đám Lục Duật Thành tám, chín năm, nhưng lại chưa biết Tô Dương lâu như vậy. Hai năm trước, vì chụp áp phích tuyên truyền phim thay anh nên hai người mới từ từ quen biết.



Trên phương diện công việc, cô cùng Chu Minh Khiêm vô cùng hợp ý, sau này, vì quan hệ với Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, trong lúc vô hình, khoảng cách giữa hai người cũng giảm đi.



Nhưng bình thường đều ai bận việc nấy, hiếm khi nào gặp mặt.



Đây vẫn là lần đầu tiên họ có dịp ăn chung một bữa cơm.



Thế nên, lúc ở nhà Chu tổng, nghe nói anh là con trai của ông, cô mới kinh ngạc đến vậy.



Chợt, Chu tổng bảo Tô Dương: “Tiểu Tô à, nếu bên cạnh cháu có cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho Minh Khiêm nhé.”



Con người được chia theo nhóm, ông cảm thấy cô gái nào có thể chơi cùng Tô Dương thì chắc cũng không tệ lắm.



Tô Dương vội vàng đáp: “Yes sir, cháu sẽ lưu ý việc này ạ.”



Chu Minh Khiêm: “…”



Anh hung tợn trừng cô một cái.



Tô Dương chỉ coi như không thấy.



Chu tổng tiếp tục thoải mái trò chuyện cùng đám Lục Duật Thành.



Mặt Chu Minh Khiêm vẫn đen như mực. Anh cúi đầu, yên lặng ăn đồ ở trên bàn.



Tô Dương thụi anh một cái, nom có chút hả hê, nhỏ giọng bảo: “Ôi chao, sau này cậu mà kết hôn thì tôi sẽ chụp ảnh cưới miễn phí cho.”



Chu Minh Khiêm: “Tôi bảo tôi muốn cậu chụp bao giờ? Nhỡ tôi chướng mắt cậu thì sao?”



Tô Dương: “… Cái đồ không biết tốt xấu!”




Ăn cơm xong, Tô Dương chơi với Anh Bố trong sân của câu lạc bộ tư nhân một hồi.



Khi cánh đàn ông hút thuốc xong rồi ra khỏi phòng, cô cùng Anh Bố đang vui đùa đến quên trời quên đất.



Chu Minh Khiêm rất hào phóng nói: “Nếu cậu thích thì cho cậu đấy.”



Khóe miệng Chu tổng giật giật, thầm mắng Chu Minh Khiêm ở trong lòng.



Tô Dương cười: “Cẩn thận chú Chu cầm dao rượt cậu bây giờ.”



Chu Minh Khiêm cười ha hả.



Chu tổng chỉ chỉ bọn họ: “…Mấy đứa này… Đúng là tức chết người không đền mạng.” Sau đó đổi giọng: “Nếu cháu thích thì chú sẽ để Anh Bố ở bên chỗ cháu mấy ngày.”



Tô Dương: “Cháu sắp phải qua Berlin mất rồi, hôm nào cháu rảnh sẽ qua Hồng Kông gặp nó sau ạ.”



Cô vừa nói vừa xoa đầu Anh Bố, Anh Bố cọ lên đùi cô, tựa như đang làm nũng.



Lục Duật Thành nhìn Anh Bố thế nào cũng không thấy thoải mái.



Cố Hằng nhỏ giọng bảo: “Kiếp sau nhớ đầu thai làm một con béc giê Đức nhé.”



Lục Duật Thành: “…”



Đến giờ chia tay, đoàn người rảo bước về phía cửa sân, Tô Dương chạy đằng trước, Anh Bố đuổi theo sau.



Tại cửa nhà hàng, Chu tổng tạm biệt từng người, chiều nay ông còn phải bay đến Thượng Hải.



Ông quay đầu nói với Tô Dương: “Hôm nay vội vàng quá, khi nào chú rảnh thì sẽ mời hai vợ chồng nhà cháu một bữa cơm.”



Sau đó, ông chỉ chỉ nhóm Lục Duật Thành: “Chú không mang đứa nào trong đám này đi đâu, chỉ toàn những thứ không lên được mặt bàn.”



Nhóm Lục Duật Thành: “…”



Tô Dương cười, quay đầu nhìn vẻ mặt của bọn họ, quả nhiên mặt cả đám tái như màu gan heo.



Bọn họ cũng chẳng hòa nhã với cô, xoay người đi về phía ô tô ở bên kia.



Tô Dương: “…”



Bản thân không được ưa thích mà còn trách cô sao.



Đương lúc lơ đãng, cô thoáng trông thấy một chiếc xe gắn máy đang đi về phía này, chỉ cách bọn họ khoảng hai mươi mét. Người lái mặc quần áo đua xe, đầu đội mũ, không nhìn rõ mặt, tốc độ của xe rất chậm.



Tô Dương còn chưa kịp nghĩ nhiều, Chu tổng đã bắt đầu trò chuyện cùng cô, khiến cô phải quay đầu.



Lúc này, tiếng động cơ gầm rú truyền đến từ sau lưng. Đợi đến khi Tô Dương ngoái lại, xe gắn máy tăng tốc, lao thẳng về phía cô.



Đợi đến khi Tô Dương phản ứng lại, vệ sĩ đã kéo cô cùng Chu tổng về. Sau khi đưa hai người đến vị trí an toàn ở giữa hai bồn hoa, vệ sĩ nhanh chóng lao sang bên phải.



Tô Dương vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô nhìn về phía vệ sĩ của mình.



Xe gắn máy ngã sõng soài, người điều khiển đang quỳ rạp trên đất, cách xe khoảng bốn, năm mét.



Anh Bố đứng ở ngay bên cạnh người nọ, hung ác nhìn gã chằm chằm.



Vệ sĩ của Tô Dương giẫm lên xương bả vai của gã, khiến gã không thể động đậy.



Chuyện xảy ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, không ai ngoài vệ sĩ cùng Anh Bố phản ứng kịp.



Lục Duật Thành chạy đến trước mặt Tô Dương, “Có sao không?”



Tô Dương lắc đầu, “Tôi không sao.”



Giọng cô khàn đi, chuyện khi nãy tựa như một giấc mơ, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.



Hiện tại, Chu tổng mới tỉnh táo lại, ông vẫn còn chưa hết hoảng hồn.



Vừa rồi, vì tưởng Hà Gia Dương muốn tấn công ông nên Anh Bố đã xô ngã gã ta.



Chu Minh Khiêm dìu ông: “Bố không sao chứ ạ?”



Chu tổng xua tay, vỗ vỗ ngực: “Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.”



Chu Minh Khiêm xoay người định tẩn Hà Gia Dương, không ngờ vệ sĩ của Tô Dương đã bắt đầu đánh người.



Anh bèn quay đi lấy ly nước của bố ở trong xe, để ông uống chút nước ấm cho đỡ sợ.



Hà Gia Dương vốn đã ngã đau, bây giờ nào chịu nổi bị đánh.



Gã chẳng màng mặt mũi, hô to: “Tô Dương, tôi là Hà Gia Dương đây, tôi chỉ đùa với chị thôi. Tôi tới đây để xin lỗi chứ không thực sự muốn đâm chị, chỉ muốn hù chị chơi thôi!”



Vì gã gọi một tiếng Tô Dương, vệ sĩ ngừng tay, nhìn về phía cô.



Lục Duật Thành chợt nhớ ra Hà Gia Dương là ai, hắn sải bước về phía trước, đẩy vệ sĩ ra, đạp thẳng lên vai Hà Gia Dương.



Mà vệ sĩ gọi cho Tưởng Bách Xuyên, hỏi Tưởng Bách Xuyên xem phải xử lý việc này như thế nào.



Khi Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại, anh đang uống trà chiều cùng mẹ Tưởng và Tưởng Mộ Tranh.



Lúc cúp máy, mẹ Tưởng hỏi: “Làm sao thế?”



Tưởng Bách Xuyên: “Là chuyện của Đồng Đồng, Hà Gia Dương cưỡi xe lao về phía cô ấy, nói là muốn dọa cô ấy, xem ra bị dọa không nhẹ.”



Mẹ Tưởng cầm túi, vội vàng xuống tầng cùng Tưởng Bách Xuyên.



Thanh toán hóa đơn xong, Tưởng Mộ Tranh cũng sang câu lạc bộ tư nhân.




Mà tại cửa ra vào của câu lạc bộ.



Lục Duật Thành vừa định đạp Hà Gia Dương, Cố Hằng lại cản hắn, bảo: “Đừng đánh nữa, để Tưởng Bách Xuyên đánh đi, bây giờ cậu mà đánh thằng này gần phế thì Tưởng Bách Xuyên xả giận thế nào, cậu muốn anh ta đánh chết người à?”



Bằng sự hiểu biết của anh đối với Tưởng Bách Xuyên, nếu không đánh Hà Gia Dương thì anh ta sẽ không mang họ Tưởng.



Lục Duật Thành dừng tay, lại đi xem Tô Dương.



Tô Dương đã bình ổn tâm trạng, cô hỏi han tình huống của Chu tổng, còn xin lỗi một phen.



Sau khi uống nước xong, Chu tổng đã thấy đỡ hơn nhiều. Ông nói: “Không sao đâu, chỉ là không kịp phản ứng lúc xe lao đến thôi, sao có thể trách cháu được.”



Dứt lời, ông lắc đầu thở dài: “Thanh niên bây giờ thích đùa kiểu không muốn sống như vậy sao? Tăng ga lao về phía người khác, đây là coi mạng sống như trò đùa!”



Vì phải tới sân bay gấp nên Chu tổng không nán lại quá lâu.



Sợ Tô Dương áy náy, trước khi lên xe, ông nửa đùa nửa thật an ủi Tô Dương đôi câu, còn nói nếu cô tới Hồng Kông thì hãy mua món ngon để khao Anh Bố.



Sau đó, ông và Chu Minh Khiêm rời đi.



Lúc này, Tô Dương mới có thời gian để nhìn Hà Gia Dương. Vệ sĩ kéo Hà Gia Dương lên, cởi chiếc mũ bảo hiểm đã nứt toác vì ngã xe của gã, túm tóc, lôi gã đến bên cạnh.



Hà Gia Dương bị túm tóc: “…”



Đời này, gã chưa từng uất ức đến vậy.



Từ nhỏ, gã luôn là người hô mưa gọi gió trong đám bạn, không ngờ bây giờ lại suy bại tới mức tùy tiện ăn đòn.



Nghĩ đến đây, gã không khỏi rớt nước mắt xót xa.



Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hà Gia Dương,Tô Dương giật mình, không ngờ gã chính là người thanh niên đã kéo cô tránh đèn đỏ ở Thượng Hải ngày đó.



Hóa ra, tốt hay xấu cũng chỉ là do suy nghĩ của con người mà thôi[1].



[1] Thiện ác chỉ là nhất niệm chi gian: “Nhất niệm chi gian” ám chỉ cách nghĩ của một người, đứng trước muôn vàn luồng tư tưởng khác, chỉ cần một suy nghĩ quyết định cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục.



Tâm trạng cô phức tạp, nhưng vẫn không nhịn được mà mắng: “Hà Gia Dương, đã lớn lên con mẹ nó giống mặt người thân chó[2] rồi mà sao lại làm chút chuyện không phải người thế!”



[2] Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm chỉnh nhưng thực chất lại là kẻ hèn nhát, mưu mô tính toán, chẳng ra gì.



Khóe miệng Hà Gia Dương giật giật, yếu ớt giải thích: “Tôi không cố ý muốn đâm chị.”



Ngoài lời này ra, gã không tìm thấy lý do có lợi nào khác, những gì nên nói cũng đã nói hết. Gã thực sự chỉ muốn tìm cô để xin lỗi, tiện thể hù cô một chút để giải tỏa nỗi uất ức mà thôi, nào biết sự việc lại mất kiểm soát thành như vậy.



Hà Gia Dương vốn chỉ định nhắn tin xin lỗi, sau Tô Dương lại kéo gã vào sổ đen, gã định mặc kệ chuyện này, nhưng nghĩ đến lúc về nhà không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ được giao, gã mới kiên trì xin lỗi đến cùng.



Sau khi xác định vị trí của Tô Dương, gã vẫn luôn chờ ở gần đó, rồi đột nhiên nghĩ đến việc tăng tốc để dọa cô.



Ai ngờ con chó kia lại xô ngã gã.



Khiến gã mất đi cơ hội phanh lại đúng lúc để chứng minh mình sẽ không đâm phải cô.



Tô Dương có phần kích động, không khỏi cao giọng: “Hà Gia Dương, cậu có nghĩ nếu cậu lao tới trước mặt tôi nhưng không kịp phanh thì sẽ đâm chết tôi không, cậu có nghĩ đến điều đó không!”



Hiện giờ nhớ lại, cô vẫn còn thấy sợ.



Hà Gia Dương không yên lòng, “Làm gì có chuyện đó!”



Gã đã chơi xe nhiều năm như vậy, nào có khả năng phạm phải một sai lầm đơn giản đến thế!



Quả là vũ nhục đời sống đua xe của gã!



Tô Dương ấn huyệt thái dương, vẫn còn thấy nặng nề, không có sức lực để lớn tiếng cãi nhau với gã.



Cô lạnh lùng nhìn gã chằm chằm, thong thả nói: “Hà Gia Dương, hầu hết những chuyện ngoài ý muốn xảy ra chính là bởi vì những người ôm tâm lý may mắn như cậu. Cho dù tỷ lệ sơ xuất của cậu chỉ là một phần vạn, điều đó cũng đủ để khiến tôi mất mạng rồi!”



Cô thở dài: “Lúc đó còn có một người chú lớn tuổi đang đứng cạnh tôi, nếu ông ấy yếu tim, bị cậu dọa như vậy thì sẽ mang đến hậu quả gì, cậu có nghĩ đến điều đó không?”



Hà Gia Dương há hốc mồm, nhưng gã lại không thể phản bác.



Gã không dám đối mặt với cô, quay đầu sang hướng khác, ảo não gãi đầu.



Kỳ thực, gã vốn không ghét Tô Dương, thậm chí còn cảm thấy cô rất xinh đẹp, mang phong cách có một không hai, còn từng nghĩ nếu gã sinh sớm mấy năm thì tốt.



Tuy nhiên, vì cô là tình địch của chị họ Kiều Cẩn, đương nhiên gã phải giúp chị mình vô điều kiện.



Vậy nên, gã đã nghĩ ra chủ ý xấu vào mấy ngày trước, tìm phóng viên để hãm hại Tưởng Bách Xuyên, lại thuê thủy quân[3] để khiến các loại tin xấu quấn lấy Tô Dương…



[3] Thủy quân: Dân mạng được trả tiền thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội.



Con đường từ quán cà phê tới câu lạc bộ tư nhân bị tắc, Tưởng Bách Xuyên chẳng còn kiên nhẫn để ngồi xe, trực tiếp xuống xe chạy đến câu lạc bộ.



Đến cửa câu lạc bộ, anh thở hồng hộc, trán toát mồ hôi.



Tô Dương đón anh, nhanh chóng nói: “Em không có vấn đề gì.”



Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng ôm cô.



Ánh mắt anh lướt qua cô, nhìn về phía sau.



Khi trông thấy Hà Gia Dương, Tưởng Bách Xuyên không kìm nổi lửa giận ở trong lòng.



Mấy năm lăn lộn trong giới kinh doanh, cái gì anh cũng có thể nhẫn nhịn, hiếm khi nào xúc động, càng không có chuyện gì có thể khiến anh đánh mất lý trí.



Duy chỉ có việc người khác xem sinh mệnh của Tô Dương như một trò đùa… Anh không thể nhịn, mà cũng chẳng nhịn nổi.




Tưởng Bách Xuyên mím chặt môi, ánh mắt lạnh thấu xương. Anh buông Tô Dương ra, trực tiếp cởi áo khoác ném cho vệ sĩ, nới lỏng mấy cúc áo sơ mi, xắn tay áo tới khuỷu.



Vừa nhìn tư thế này, Hà Gia Dương chỉ biết là xong đời.



Thù cũ hận mới chồng chất, nếu Tưởng Bách Xuyên không đánh gã thì anh không phải là đàn ông. Gã chớp chớp mắt, lúc này, cho dù gã không chết thì cũng sẽ bị lột da.



“Anh Bách Xuyên…” Anh nghe em nói đã…



Tưởng Bách Xuyên túm cổ áo Hà Gia Dương, giáng thẳng một cú lên mặt gã, máu tuôn ra từ lỗ mũi cùng khóe miệng.



Hà Gia Dương bị đấm đến mơ hồ.



Còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Bách Xuyên đã ghìm chặt vai gã, xoay người gã lại rồi đạp mạnh lên lưng đầu gối.



Hà Gia Dương thét lên, trực tiếp quỳ trên mặt đất.



Tưởng Mộ Tranh cũng chạy đến bên này. Anh quá hiểu cháu mình, Tưởng Bách Xuyên rất ít khi so đo với người khác, nhưng một khi đã chọc giận Tưởng Bách Xuyên, khiến cháu anh không nhịn được mà bắt đầu so đo thì không phải ai cũng có thể thuyết phục và ngăn cản được.



Sợ Tưởng Bách Xuyên đánh mất lý trí, tẩn Hà Gia Dương thành người tàn phế, anh lên tiếng nhắc nhở: “Chắc cháu không quên chú đã từng dạy cháu đánh nhau như thế nào đâu nhỉ!”



Hà Gia Dương: “…”



Còn mang cả cố vấn đánh nhau đến cơ à?



Lục Duật Thành cùng Cố Hằng ăn ý liếc nhau một cái, sau đó lập tức rời tầm mắt.



Bởi vì bọn họ rất không thoải mái khi nghĩ đến cảnh đánh nhau với Tưởng Bách Xuyên trong quá khứ, hai người bọn họ thế mà không địch nổi một mình Tưởng Bách Xuyên.



Lục Duật Thành hỏi Cố Hằng: “Đi không?”



Cố Hằng: “Đi.”



Đứng đây xem Tưởng Bách Xuyên đánh Hà Gia Dương cứ như đang đánh chính bọn họ, cực kỳ khó chịu.



Nhìn vẻ mặt của họ, Tưởng Mộ Tranh chợt bật cười.



Sau đó, anh bị mỗi người đạp một cước.



Tưởng Mộ Tranh: “…”



Thấy Tưởng Bách Xuyên thực sự động chân động tay, Tô Dương sợ anh xuống tay quá nặng, nhanh chóng tiến tới can ngăn.



“Tưởng Bách Xuyên, được rồi được rồi, mau dừng tay!”



Hà Gia Dương không đánh trả mà cũng chẳng hé răng, chỉ nằm chịu đòn.



Tưởng Bách Xuyên bị Tô Dương ôm lạnh giọng nói: “Em buông ra!”



Tô Dương không chịu, xoay tới trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn anh. Hai tay vẫn ôm chặt vòng eo, cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn anh như thế.




Sợ làm Tô Dương bị thương, Tưởng Bách Xuyên không tiếp tục đánh.



Lúc này, di động của Tưởng Mộ Tranh reo chuông, là tin nhắn từ Lục Duật Thành: [Chúng tôi chuẩn bị tới Tinh Lan đây, nếu anh rảnh thì cùng qua chơi đi.]



Tưởng Mộ Tranh cười, trong lòng mắng bọn họ mấy câu, xem ra vẫn còn uất ức ở trong lòng, muốn kiếm chuyện đây mà.



Anh cất di động, nói một tiếng với Tưởng Bách Xuyên rồi đi hội quán Tinh Lan.



Sau trận đòn, Hà Gia Dương nằm ngay đơ trên mặt đất, đưa tay sờ mặt, đau thấu tim gan.



Gã nghiêng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, nhỏ giọng nói: “Anh à, anh đánh thì cũng đánh rồi, cũng hả giận phần nào, xem như… Hết chuyện nhé? Anh đừng nói cho bố em…” Được không?



Nói xong, chính gã cũng mất hết sức lực.



Tưởng Bách Xuyên nhìn gã: “Sao không nói tiếp đi!”



Hà Gia Dương: “…”



Vì sợ bị đánh chứ sao.



Tưởng Bách Xuyên lạnh lùng bảo: “Hà Gia Dương, tôi sẽ không để cậu yên đâu.”



Hà Gia Dương: “…” Khóc không ra nước mắt.



Thế này còn chưa đủ sao?



Tưởng Bách Xuyên lại liếc Hà Gia Dương, ánh mắt kia đủ để tùng xẻo gã.



May mà Tô Dương chưa mang thai, nếu chuyện này xảy ra khi cô có bầu, Hà Gia Dương không chết cũng tàn.



Tưởng Bách Xuyên ra hiệu cho vệ sĩ đưa Hà Gia Dương tới bệnh viện để bôi thuốc, song đương sự lại xua tay: “Không cần, chút thương tích mà thôi, em không chết được đâu.”



Gã thường xuyên đánh nhau, đầu rơi máu chảy là chuyện bình thường.



Chỉ là lần này bị đánh thành bộ dạng chó Chowder ở trước mặt Tô Dương, tôn nghiêm đàn ông mất sạch sành sanh, càng nghĩ càng thấy sầu.



Hà Gia Dương mặt dày hỏi Tưởng Bách Xuyên: “Anh à, em phải làm gì thì anh mới không nói cho bố em biết?”



Dứt lời, gã không ngừng cam đoan: “Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ làm những chuyện tào lao kia nữa, cũng sẽ khuyên nhủ chị em. Chị ấy nghe lời em lắm.”



Tưởng Bách Xuyên cười lạnh một tiếng: “Cậu không biết rõ phẩm hạnh của chính mình chắc!”



Hà Gia Dương: “… Em thay đổi rồi mà.” Nghe lời mình nói mà cũng phải thấy chột dạ, tuy rằng gã quả thực đã hoàn lương.



Nếu gã không hoàn lương, bố sẽ cắt nguồn kinh tế của gã.



Gã không cần phải làm khó bản thân vì tiền.



Tưởng Bách Xuyên mất kiên nhẫn phất phất tay: “Mau mau cút đi! Còn về chuyện này… Bảo bố cậu tới mà gặp tôi!”



Hà Gia Dương: “…” Gã lập tức héo rũ, nâng chiếc xe yêu dậy rồi hậm hực rời đi.



Trước khi đi, gã còn quay lại nhìn Tô Dương.



Tô Dương chẳng thèm quan tâm tới gã, cô ôm eo Tưởng Bách Xuyên, “Anh đừng mất hứng nữa được không? Em thực sự không sao mà.”



Lúc này, mẹ Tưởng chạy đến, người còn chưa tới mà đã hô lên: “Bách Xuyên.”



Tô Dương buông Tưởng Bách Xuyên ra, kinh ngạc nói: “Mẹ à, mẹ cũng tới ạ?”



Mẹ Tưởng: “Con không sao chứ? Lúc đấy mẹ đang uống trà chiều với Bách Xuyên cùng Tiểu Ngũ, hai đứa nó chạy trước, mẹ đi giày cao gót nên không chạy được, đành phải ngồi xe đến.”



Tô Dương cười nói: “Con không sao mẹ ạ, chỉ là lúc ấy có chút mê man thôi.”



Mẹ Tưởng yên lòng: “Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta về nhà đi, mẹ sẽ bảo người cô việc nấu canh cho con.”



Đoạn, bà nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên: “Vừa rồi bố con gọi cho mẹ, bảo về nhà để ăn tối. Hai đứa sắp đi Đức rồi, chắc phải đến Tết âm lịch mới về. Thừa dịp này, cả nhà ta cùng ăn một bữa đi.”



Sau đó, bà bảo Tô Dương: “Tối nay sẽ làm món cá xào giấm con thích đấy.”



Vừa nghe mẹ Tưởng bảo phải về nhà, còn phải ăn cơm với bố Tưởng, Tưởng Bách Xuyên không khỏi nhớ tới việc bố anh muốn tặng album ảnh thay lễ gặp mặt cho Tô Dương. Anh nhanh chóng cắt ngang: “Mẹ à, ăn cơm thì để sau đi, bọn con bận chuyện khác rồi, tối nay Đồng Đồng còn phải tham dự một buổi tiệc nữa.”



Dứt lời, anh nắm tay Tô Dương: “Bọn con đi trước nhé.”



Tô Dương có phần mờ mịt, chớp mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên, cô làm gì có bữa tiệc nào nhỉ.



Mẹ Tưởng chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra tâm tư nhỏ của con trai, nhưng vì có Tô Dương ở đây nên bà không vạch trần anh.



Cho dù ngứa mắt với anh, bà vẫn phải giữ phần thể diện này cho con trai mình, song bà sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội trêu cợt nào: “Phải đến tối mới cần đi dự tiệc, giờ hẵng còn sớm, vẫn có thời gian để qua chơi mà.”



Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, bọn con sắp đi Đức đến nơi rồi, phải dọn dẹp nhà cửa, quét tước vệ sinh, giặt giũ quần áo nữa, thực sự không có thời gian đâu.”



Tô Dương: “…”



Mẹ Tưởng: “…”



Dọn dẹp nhà cửa?



Quét tước vệ sinh?



Giặt giũ quần áo?



Nếu không phải chính tai, hai người thực sự sẽ không tin Tưởng Bách Xuyên nói ra được những lời này.



Sau đó, Tô Dương và mẹ Tưởng không hẹn mà cùng nín cười, nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên.



Tưởng Bách Xuyên: “…”



Anh ho nhẹ hai tiếng, đánh mắt sang chỗ khác.



Tác giả:



PS: Bởi vì hôm qua có một vị thiên sứ nhỏ nào đó nói đoạn miêu tả phần đánh nhau khá gượng gạo, khi ấy tôi lại không thấy vậy (Dù sao cũng là truyện tôi viết với nguyên tắc đối xử tốt với tất cả những đứa con tinh thần của mình mà (Ý là Hà Gia Dương sẽ không ăn đòn) (Vừa cười vừa khóc)).



Sau đó, tôi nghiền ngẫm hồi lâu, viết một phiên bản tẩn người khác.



Nhưng sau khi xem phiên bản sửa rồi đọc lại phiên bản cũ, tôi thấy đúng là không đành lòng nhìn thẳng…



Bên dưới có đính kèm phiên bản cũ, mọi người có thể tự so sánh xem cái nào hợp lý hơn nhé ~~



Rầu gì, tác phẩm này cũng chỉ là một ý tưởng của tôi mà thôi, có đôi khi tình tiết trong truyện không phù hợp với thị hiếu của mọi người lắm ~ Mong mọi người có thể bao dung một chút ~



Phiên bản gốc: Phiên bản không đánh Hà Gia Dương



Tô Dương thấy Tưởng Bách Xuyên thực sự muốn đánh người, tuy bên này khá yên tĩnh nhưng cũng có không ít người qua đường.



Nếu ai đó tung video đánh người lên mạng thì hình tượng của anh sẽ bị hủy hoại.



Cô nhanh chóng tiến tới, ôm chặt Tưởng Bách Xuyên.



Tưởng Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Em buông ra!”



Tô Dương không chịu, xoay tới trước mặt Tưởng Bách Xuyên, ngẩng đầu nhìn anh, hai tay vẫn ôm chặt eo anh.



Cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn anh như vậy.



Thấy anh thờ ơ, ánh mắt vẫn lãnh đạm, Tô Dương chợt nhón chân hôn lên môi anh một cái.



Tưởng Bách Xuyên: “…”



Lửa giận trong lòng tắt hơn phân nửa.



Anh bất đắc dĩ rời tầm mắt, lại nhìn về phía Hà Gia Dương.



Nhân cơ hội này, Hà Gia Dương chịu thua, giả bộ đáng thương nhìn Tưởng Bách Xuyên: “Anh ơi, em sai rồi.”



Tưởng Mộ Tranh bước tới, ném chai nước cho Tưởng Bách Xuyên: “Hạ nhiệt đi!”



Tô Dương lại trả nước cho Tưởng Mộ Tranh: “Dạ dày Bách Xuyên không tốt, không thể uống nước lạnh đâu chú.”



Trong lòng Tưởng Bách Xuyên mềm nhũn.



Anh sờ đầu cô, xoa tới xoa lui, quyết định không xử lý Hà Gia Dương nữa.