Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 26: Tạm biệt




Nấu nướng xong xuôi, Tưởng Bách Xuyên múc sủi cảo vào trong mâm, bưng mâm cùng nước chấm lên bàn ăn, hướng về phòng khách gọi: “Đồng, ra ăn sủi cảo.”



“A, em ra ngay đây.”



Ba phút trôi qua, Tô Dương vẫn vùi đầu tẩy tẩy vẽ vẽ trên bàn trà.



Cô làm quá chuyên tâm, đã sớm vứt lời Tưởng Bách Xuyên vừa nói lên chín tầng mây.



Tưởng Bách Xuyên không gọi cô nữa, bưng nước chấm cùng sủi cảo đến bên bàn trà.



Tô Dương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, ngưng thần suy tư nhìn giấy vẽ.



Tưởng Bách Xuyên vào phòng bếp cầm một cái bát về, Tô Dương đang ngồi khoanh chân, anh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Em muốn ăn cay hay không cay?”



Tô Dương chẳng hề nghĩ ngợi: “Nửa cay, nửa không cay.”



Tưởng Bách Xuyên chia sủi cảo thành hai nửa, nhẹ nhàng thổi. Anh nhúng nửa miếng sủi cảo vào nước chấm cay, đỡ bát ở dưới, trực tiếp đưa tới bên cạnh miệng cô: “Há miệng ra, sẽ hơi cay đấy.”



Tô Dương giật mình, quay đầu nhìn anh.



Lúc này, cô mới nhận ra là sủi cảo đã được nấu xong, nhanh chóng mở miệng cắn một miếng nhỏ, Tưởng Bách Xuyên bỏ phần còn dư lại vào trong miệng mình.



Tô Dương nuốt xong, Tưởng Bách Xuyên lại nhúng một nửa miếng sủi cảo khác vào nước chấm không cay, đút cho cô ăn.



Tô Dương đặt bút xuống, nhai nuốt sủi cảo, đưa tay sờ yết hầu của anh.



Tưởng Bách Xuyên nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm nghị: “Em ăn cơm tử tế cho anh.”



Lúc này Tô Dương mới thành thật.



Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: “Lại chụp cho trang bìa tạp chí à?”



Tô Dương gật đầu: “Là bộ sưu tập mùa thu của L & D, thiết kế theo phong cách gợi cảm cuồng dã. Vừa nhìn hoa anh mua cho em, em liền đột nhiên nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ mặc quần áo mùa thu của L & D, ngắm nghía hoa hồng đỏ trong tay, ánh mắt mập mờ, khiêu khích, độc đoán, lại không chịu gò bó.”



Nói xong, Tô Dương còn tưởng tượng hình chụp ở trong đầu, xinh đẹp không sao tả xiết.



Hình tượng của An Ninh còn rất phù hợp với chủ đề của kỳ này.



Tô Dương ăn hết năm cái sủi cảo rồi lắc đầu nói không ăn được nữa.



“Không ăn thật sao?” Tưởng Bách Xuyên hỏi lại.



“Em no rồi, anh ăn đi.”



Tô Dương bắt đầu vẽ nốt bức hình còn dang dở.



Tưởng Bách Xuyên cho cô uống một chút nước, chính mình ăn sạch toàn bộ phần sủi cảo còn dư. Sau khi anh thu dọn bát đũa xong, Tô Dương cũng vừa vẽ xong. Cô tựa lên sô pha ở phía sau, nhắm mắt lại, ngoắc ngoắc tay với Tưởng Bách Xuyên.



Tưởng Bách Xuyên đi tới: “Em lại muốn ăn đòn à?”



Tô Dương cười: “Anh nỡ đánh em sao?”



Cô giơ một tay về phía anh: “Móng tay của em lại dài rồi.”



“Để anh cắt cho.” Tưởng Bách Xuyên kéo ngăn tủ bàn trà, lấy kéo cắt móng tay. Anh ngồi xuống cạnh cô, đặt thùng rác nhỏ xuống thảm trải sàn.



Tô Dương quay người về phía anh, chìa tay phải ra, tay còn lại chống đầu, nhìn anh chăm chú.



Tưởng Bách Xuyên cẩn thận cắt móng tay cho cô, cùng cô tán gẫu: “Mấy tháng anh không ở nhà, là ai cắt cho em thế.



“Em tự cắt đấy, anh xem có khác gì chó gặm không.”



Trước đây, bố Tô luôn là người cắt móng tay cho cô, sau này, Tưởng Bách Xuyên đảm nhận nhiệm vụ ấy.



Khi hai người đàn ông đều vắng nhà, cô sẽ tự tay cắt, lần nào cũng khiến móng mình trở nên nham nhở, còn Tưởng Bách Xuyên thì cắt dũa móng cô đẹp như ngoài tiệm làm móng.



Cắt xong một cái, Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa lên móng tay cô, cảm thấy móng đã tròn trịa, anh bèn chuyển sang cái tiếp theo.



Hai chân đang cuộn tròn của Tô Dương có chút tê dại, cô duỗi thẳng chân, gác luôn lên đùi anh, chân phải còn xấu xa cọ đây cọ đó.



Tưởng Bách Xuyên chợt ngước mắt nhìn cô, cảnh cáo: “Đừng ghẹo c anh, em sẽ không chịu nổi đâu.”





Tô Dương lập tức rút cái chân đang ở dưới bụng anh về, cô đã bị anh trừng phạt không dưới một lần, bài học nhớ đời vẫn còn trong trí óc.



Tưởng Bách Xuyên chợt nhớ tới một sự kiện, “Anh đã chuẩn bị xong mặt tiền của cửa hàng cho bố mẹ rồi, vừa khai trương hôm qua đấy.”



Tô Dương sửng sốt, ngẩn ngơ một hồi mới hoàn hồn. Cô vội ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên: “Ý anh là cửa hàng khoai lang nướng đã được chuẩn bị xong xuôi, bố mẹ cũng bắt đầu bán khoai lang nướng rồi á?”



Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng, chăm chú cắt móng tay cho cô, “Ngồi yên nào, cắt vào thịt bây giờ.”



Tô Dương sao có thể còn nghe lọt, bỗng kích động ngồi quỳ. Cánh tay cô khẽ động, Tưởng Bách Xuyên còn chưa kịp nắm chặt tay cô, dao đã cắt sạch một nửa móng tay, may mà chưa cắt vào thịt.



Tưởng Bách Xuyên đang muốn dạy dỗ cô, Tô Dương đã trực tiếp xông vào lòng anh. Nếu nói những câu khách sáo sẽ khiến cô có vẻ quá khách khí, mà cô cũng chẳng nói nên lời.



Ôm anh một hồi lâu, hơi thở ấm áp của cô kề bên tai anh: “Em muốn anh ngay bây giờ.”



Tưởng Bách Xuyên buông dao cắt móng tay, cánh tay chống trên sô pha, dùng sức đứng dậy. Anh ôm cô lên ghế sô pha, phủ mình ở trên, hôn lên mắt cô: “Vào phòng tắm không?”



Tô Dương ôm cổ anh: “Tùy ý anh đi, nhưng em chẳng muốn nhấc chân chút nào.”



Tưởng Bách Xuyên cười cười, đứng dậy, ôm cô vào phòng tắm trong tư thế bế công chúa.



Mới đi vài bước, Tô Dương liền ôm chặt cổ anh, vội vã ngửa đầu hôn anh.



Hai người si mê quấn quýt một đường đến phòng tắm, áo quần rơi đầy đất.



***



Sáng sớm hôm sau.



Khi Tô Dương cùng Đinh Thiến tới studio, An Ninh đã có mặt. Nhân viên ở đó nói cô đang hóa trang ở trong phòng trang điểm số một, do dự một hồi mới bảo: “Lục tổng của truyền thông Phương Dịch cũng đang ở đây đấy ạ.”



Tô Dương thoáng ngẩn người, rồi gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”



Cô toan bước về phía bên kia thì Đinh Thiến cản lại: “Cậu qua đấy làm gì? Đang yên đang lành lại muốn để người khác tỏ thái độ với cậu à?”



Đinh Thiên rất hiểu An Ninh, cô nàng vốn không dễ tính, nay ỷ có Lục Duật Thành, không biết cô ta sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Dương tới mức nào.



Tô Dương nhẹ nhàng lắc lư bó hoa hồng Louis XIV[1] mà cô mua được từ cửa hàng ở trong tay, cười nói: “Mình qua đó để rèn giũa tính tình của An Ninh, tránh cho cô nàng mất nhiều hơn được.”



[1] Hoa hồng Louis XIV được Guillot giới thiệu năm 1859, đây là giống hồng mọc theo bụi, có đường kính một bông trung bình từ 6 – 8 xen-ti-mét, với màu sắc thay đổi theo thời tiết và hương thơm nồng nàn.



Đinh Thiến ngẩn tò te: “Cậu muốn rèn nhưng người ta có để cậu rèn không? Gì mà mất nhiều hơn được?”



Tô Dương khẽ cắn môi, đáy mắt mang vẻ rối rắm, nhưng nhiều hơn cả là vẻ đồng tình cùng bất đắc dĩ.



“Thực ra điều kiện cá nhân của An Ninh không tệ, biểu cảm cũng tốt, ánh mắt có thần, đương nhiên… Nhược điểm là ngực hơi nhỏ, tính hơi nóng.”



“Dựa vào hiểu biết của mình với An Ninh, lúc này cô ta nhất định sẽ ỷ thế hiếp người, nói không chừng còn gây phiền toái cho mình ở khắp nơi, nhưng…”



Cô hơi ngừng rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng, Lục Duật Thành sẽ không để cô ta bắt nạt mình, thế nên cô nàng sẽ phải lo lắng cho tiền đồ của bản thân. Mình với cô ta vốn không thù không oán nên cũng không muốn hại một cô gái nhỏ đánh mất chén cơm.”



Đinh Thiến vẫn có chút mơ màng, nhưng trải qua những lời nhắc nhở của Tô Dương, cô chợt nhớ lại những chuyện năm xưa. Khi ấy cô còn chưa phải người đại diện của Tô Dương, chỉ nghe được lời đồn đại.



Trước đây, có một vị người mẫu rất danh tiếng từng có quan hệ với Lục Duật Thành, mà Tô Dương của thời ấy cũng chưa nổi tiếng như hiện tại. Khi cô chụp ảnh cho vị người mẫu kia, cô ta được sủng mà kiêu, cho Tô Dương xem sắc mặt. Sau này, nghe nói từ đó vị người mẫu kia dần dần trở nên mờ nhạt trong giới thời trang.



Đinh Thiến không tiếp tục ngăn cản Tô Dương, nhưng lại dặn dò cô: “Cậu đừng hạ thấp phong thái quá mức, có một số người sẽ nhớ nhung rất lâu đấy.”



Tô Dương vỗ vai Đinh Thiến: “Yên tâm, mình tự có cách.” Rồi đi về phía phòng trang điểm số một.



Kỳ thực cô chẳng muốn thấy Lục Duật Thành chút nào, bởi mỗi lần gặp nhau, cô đều bị hắn bới móc đủ kiểu.



Trong lòng hắn còn cực kỳ biến thái, chỉ cho phép chính mình bắt nạt cô, không cho phép người khác làm điều tương tự.



Sau khi gõ cửa tiến vào, thợ trang điểm cùng trợ thủ vẫn đang hóa trang cho An Ninh.



Mà Lục Duật Thành đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, cúi đầu xem di động, nghe thấy tiếng người gõ cửa cũng không ngẩng đầu, tựa như thế giới bên ngoài chẳng có chút quan hệ nào cùng hắn.



Người chào hỏi trước là thợ trang điểm có quen biết với Tô Dương.



Cô cười nhìn về phía Tô Dương, lại quét mắt qua đóa hoa trong tay cô: “Chậc… Mới sáng sớm đã có người thổ lộ với cậu rồi à? Còn đang là mùa đông mà hoa đào đã nở đầy sân rồi.”




An Ninh mở mắt ra, nhờ gương mà thấy Tô Dương tiến vào, nhưng cô không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại.



Không đến nửa giây, cô lập tức mở mắt nhìn về phía Lục Duật Thành từ trong gương, xem phản ứng của hắn khi thấy Tô Dương.



Lúc còn đang ở New York, cô rõ ràng cảm thấy Lục Duật Thành cùng Tô Dương không hợp nhau, nhưng tầm mắt của hắn lại luôn vô thức nhìn về phía Tô Dương. Cô vẫn chưa bao giờ làm rõ mối quan hệ giữa Tô Dương cùng Lục Duật Thành trong quá khứ.



Tô Dương cười: “Ngược lại thì đúng hơn, tôi cũng nghĩ sẽ có tiểu thịt tươi[1] chạy tới thổ lộ cùng mình, nhưng cũng chỉ có thể suy tư ở trong mơ mà thôi.”



[1] Tiểu thịt tươi: Một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt.



Cô đặt hoa dưới chóp mũi, hít sâu một hơi: “Bó hoa này là do tôi đặc biệt tới mua ở cửa hàng hoa vào sáng sớm nay, có câu nói người đẹp xứng danh hoa.”



Cô nói xong, liền đưa hoa hồng Louis XIV tới trước mặt An Ninh: “Đóa hoa này phối hợp với cô là thích hợp nhất.”



An Ninh sững sờ. Rốt cuộc, bản thân cô vẫn còn trẻ tuổi, bầu không khí vốn nên giương cung bạt kiếm lại đột nhiên thay đổi, cô lập tức không biết phải đối đáp với Tô Dương thế nào, choáng váng mấy giây.



Tô Dương đang chủ động lấy lòng cô sao?



Cũng không đúng, đây không phải lần đầu tiên cô hợp tác cùng Tô Dương, từ lúc nào thì Tô Dương trở nên dễ nói chuyện như vậy rồi?



Người phản ứng đầu tiên là người đại diện của An Ninh, cô bước tới nhận hoa thay An Ninh: “Cảm ơn người đẹp Tô, An Ninh đang trang điểm nên không thể di chuyển, mong cô thông cảm.”



Người đại diện cảm thấy nếu Tô Dương có thể đoạt quyền phát ngôn cho nữ trang KING từ tay An Ninh, hậu trường của cô nhất định cứng cáp hơn hẳn so với Lục Duật Thành. Trong cái vòng này, có nhiều bạn bè đương nhiên tốt hơn việc có nhiều kẻ địch.



An Ninh không cần phải đứng ở phía đối lập với Tô Dương.



An Ninh thấy ngay cả người đại diện của mình cũng nhiệt tình như vậy, sau khi tỉnh táo liền cười nhẹ nói: “Cảm ơn cô.”



Tô Dương cũng cười nhạt một tiếng: “Trang phục mùa thu của L & D trong năm nay đặc biệt biểu lộ rõ cá tính của cô, phối hợp với đóa hoa hồng Louis XIV này, có lẽ không ai có thể vượt qua hiệu quả mà cô mang lại cho trang bìa.”



Đối với lời khen ngợi, chẳng ai chê nhiều bao giờ. An Ninh nở ruột nở gan trong chốc lát, nhưng cũng không biểu hiện ở trên mặt.



Thời gian cô ở trong cái vòng này cũng không ngắn. Cô biết, đôi khi, chỉ bằng một tấm hình của một nhà nhiếp ảnh cũng có thể tạo nên sự nghiệp của một người mẫu.



Nếu Tô Dương đã nói vậy, cũng đồng nghĩa với việc Tô Dương thành tâm thành ý muốn chụp ảnh bìa album lần này thật tốt.



Sự phối hợp của cô sẽ chỉ có lợi cho chính mình chứ không có hại.



Cuối cùng, An Ninh thành kính nói với Tô Dương một câu: “Cảm ơn người đẹp Tô, lát nữa phải để cô vất vả rồi.”



Tô Dương: “Đó là vinh hạnh của tôi.”



Ngừng một chút, cô nói lời ngụ ý: “Trạng thái đẹp nhất của một người phụ nữ chính là khi cô ấy chăm chỉ làm việc, có thể phô bày sự tự tin cùng vẻ gợi cảm bị ẩn giấu của cô trong ngày thường, ảnh chụp cũng sẽ hấp dẫn hơn người.”



Khóe mắt cùng chân mày của An Ninh đều nhộn nhạo ý cười, hơi hơi nắm tay thành quyền, tỏ vẻ nhất định sẽ tìm được trạng thái tốt nhất của chính mình khi chụp ảnh.




Cô nói xong, lại vô ý nhìn về phía Lục Duật Thành từ trong gương.



Hôm nay, khó có được khi hắn ngồi ở đây một hồi, cô phải biểu hiện thật tốt một phen.



Tô Dương nói đến đây thì dừng, lại hàn huyên đôi câu cùng thợ trang điểm, liền mượn cớ muốn đi bố trí hiện trường chụp ảnh, ra khỏi phòng trang điểm.



Từ đầu đến cuối, Tô Dương chưa từng nhìn Lục Duật Thành một lần.



Mà Lục Duật Thành cũng vậy, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, chỉ lo nhìn màn hình di động. Về phần hắn có xem vào đầu hay không lại không ai biết được.



Hắn đã sớm biết là cô bước vào. Khi cô còn chưa lên tiếng, chính bản thân hắn đã có thể cảm nhận được.



Tiếng bước chân của cô, mùi hương thoang thoảng đặc biệt trên người cô, hắn có thể cảm nhận được tất cả.



Tô Dương vừa ra khỏi phòng trang điểm liền nhận được tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên: [Anh đã tới cửa hàng rồi.]



Sáng nay cô không để Tưởng Bách Xuyên đưa cô đi, anh nói mình nhàn rỗi ở nhà không có việc gì, liền tới cửa hàng khoai lang nướng của bố mẹ Tô để hỗ trợ.



Tiếp theo, Tưởng Bách Xuyên gửi cho cô một tấm hình, là bảng hiệu của cửa hàng: “Ông nội khoai lang”.



Sau khi xem xong, Tô Dương cười không khép miệng lại được.



Cô hỏi Tưởng Bách Xuyên: [Là ai lấy cái tên tài năng này vậy?]




Tưởng Bách Xuyên: [Chồng của em đấy.]



Tô Dương gửi rất nhiều biểu cảm cười ra nước mắt.



Bên này, Tưởng Bách Xuyên còn chưa kịp trả lời Tô Dương, tin nhắn của mẹ Tưởng lại đến: [Con trai, ông nội của con đã ra ngoài cùng ông cụ Kiều rồi.] Đằng sau là biểu cảm òa khóc.



Tưởng Bách Xuyên có dự cảm xấu: [Sao lại thế ạ?]



Mẹ Tưởng: [Ông nội con nói không cần mẹ đi cùng, ông còn chưa tới tuổi bảy tám chục tuổi, chưa tới mức đi không nổi (Nhưng ông đã tám mươi hai rồi còn gì) ╮ ( ╯ ▽ ╰) ╭. Ông còn hẹn đi ngâm suối nước nóng ở làng du lịch cùng ông cụ Kiều, nếu đã như vậy thì mẹ cũng không thể đi theo đúng không? Vậy nên… Con không thể trách mẹ được ╭ ( ╯ ^ ╰) ╮.]



Tưởng Bách Xuyên đọc xong, hoàn toàn câm nín.



Anh đáp: [Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã quên mẹ là thần tượng mà con sùng bái sao? Việc gì cũng đều cần động não cả. Mà hình như mẹ đã quên rồi thì phải, fan cũng có thể đổi thần tượng, thậm chí trở thành anti-fan đấy.]



Mẹ Tưởng: [Con trai à, cơ trí cùng ra sức không thể nào chiến thắng loại tuồng có tính chất bi kịch này, mẹ của con đã hết sức rồi! P/s: Bà mẹ già này chẳng hiếm lạ ông fan như con đâu! Tạm biệt!]



Tưởng Bách Xuyên không trả lời mẹ Tưởng, trực tiếp đăng nhập vào Weibo và ngừng theo dõi bà. Sau đó, anh gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Anh đang qua studio, khoảng một tiếng nữa là đến.]



Năm mươi phút sau, Tô Dương lại nhận được tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên, nói đã ở ngoài cửa, bảo cô ra ngoài.



An Ninh vẫn còn đang hóa trang, Tô Dương thầm thì báo cho Đinh Thiến biết rồi lén chạy ra.



Vào đến xe của Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương thở phào nhẹ nhõm.



“Cứ như phường trộm cướp ấy.”



Tưởng Bách Xuyên mở bình giữ nhiệt, đưa cho cô: “Ai bảo em không chịu công khai.”



Tô Dương nhận bình giữ nhiệt, cười nói: “Có phải anh nói thiếu hai chữ rồi không?”



Tưởng Bách Xuyên không hiểu: “Hả?”



Tô Dương bắt chước giọng anh: “Ai bảo em không công khai! Đáng đời!”



Tưởng Bách Xuyên giơ tay véo tai cô.



Lại hàn huyên tình huống chụp ảnh cùng cô, sau đó hỏi: “An Ninh có làm phiền em không?”



Tô Dương lắc đầu: “Em đoán trong tương lai không lâu, cô ấy sẽ yêu vợ anh chết đi được.”



Nói xong, chính cô cũng phải bật cười. Cô hất cằm về phía anh, chế nhạo: “Anh qua đây chỉ để cho em uống nước thôi à? Sức hấp dẫn của em đúng là vô biên.”



Tưởng Bách Xuyên yên lặng nhìn cô, lấy một vật từ trong túi áo khoác.



Tô Dương rướn cổ qua xem, thấy vật nọ được bọc trong khăn trắng, “Có món gì hay ho đấy?”



Sau khi Tưởng Bách Xuyên mở khăn ra, hương thơm ngọt ngào tức khắc lan tỏa.



Tô Dương đột nhiên nghiêng người, hôn mấy cái trên môi anh, trong lòng kích động, lại hôn lên yết hầu anh: “Tưởng Bách Xuyên, em thấy mình như trở lại mười một năm trước ấy.”



Trở lại khoảnh khắc bọn họ vừa yêu nhau.



Tưởng Bách Xuyên bắt đầu lột vỏ khoai lang, ngước mắt nhìn cô. Ngày kỷ niệm kết hôn anh còn chẳng ở cạnh cô, khi ấy, cô cũng chẳng gây gổ với anh. Giờ anh chỉ tới đưa một củ khoai lang nướng cho cô thôi mà cô đã cực kì thỏa mãn.



Có lẽ mấy năm nay, anh làm được quá ít chuyện, mà cô lại rất dễ thỏa mãn.



Lột xong vỏ, anh đưa khoai cho cô: “Em ăn nhanh đi, kẻo trì hoãn việc chụp hình.”



Củ khoai không lớn, Tô Dương ăn mấy miếng là hết.



Sau khi uống chút nước, Tưởng Bách Xuyên giục cô nhanh chóng vào studio.



Tô Dương dành vài phút ôm cổ anh. Trước khi xuống xe, cô cười bảo: “Anh về đến cửa hàng thì bảo ông Tô làm một bắp ngô nướng cho em nhé.”



Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ cười, gật đầu nói được.



Đợi Tô Dương rời đi, anh gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Chú mau chóng sắp xếp cho thỏa đáng, đừng để xảy ra sơ xuất gì nhé.]