Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 2: Giành chiến thắng trên Weibo




Nghe tin Tưởng Bách Xuyên muốn tới đón Tô Dương, Đinh Thiến im lặng một hồi rồi sâu kín nói: “Dưng đâu lại tốt đột xuất, không phải kẻ gian cũng là trộm[1].”

[1] Chỉ người đột nhiên làm việc tốt, không biết có phải vì có ý đồ gì hay không.

Tô Dương cười: “Mình còn tưởng cậu sẽ bảo anh ấy làm chuyện trái với lương tâm cơ.”

“Cũng không đến mức ấy. Bao cô tuyên bố muốn lên giường với anh ấy như vậy nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa lên được kìa.” Đinh Thiến nghiêm túc đáp, thoáng đăm chiêu: “Mình lúc nào cũng tò mò liệu Tưởng Bách Xuyên có bao giờ ngoại tình không, nếu có thì sẽ là với kiểu phụ nữ gì.”

Ngày nào cũng đối mặt với cám dỗ từ đủ mọi loại mỹ nữ nhưng đến nay vẫn chưa ngoại tình, sự tự chủ của anh không vừa đâu.

Nếu cô là Tưởng Bách Xuyên, có lẽ đã phải có dăm ba vị tình nhân rồi.

Tô Dương chớp chớp mắt: “Mình cũng muốn biết lắm.”

Đinh Thiến câm nín nhìn Tô Dương.

Có tin nhắn được gửi tới di động của Đinh Thiến. Cô mở ra xem, khóe miệng giần giật, ngẩng đầu nói với Tô Dương: “Người đại diện của An Ninh nói muốn nhận được thành quả sau ba tiếng nữa.”

“Ba tiếng nữa?” Tô Dương cười lạnh, “Sao phải vội thế? Muốn lấy ảnh đã qua chỉnh sửa để đổi gấp kim chủ cho An Ninh à?”

Đinh Thiến đã quen với cái miệng độc của Tô Dương, cũng biết cô nhất định sẽ sửa ảnh một lần nữa. Hiện tại An Ninh đang ở bên Lục Duật Thành, chuyện thị phi giữa Lục Duật Thành cùng Tô Dương một lời khó nói hết, mà Tô Dương lại không muốn phát sinh thêm phiền phức.

Tô Dương vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống, bật máy tính lên.

Đinh Thiến: “Có tổng cộng bốn chùm ảnh, nếu ba tiếng nữa mà không xong được thì phân hai chùm ra, mình sẽ bảo cấp dưới sửa cho.”

Tô Dương không lên tiếng, chỉ đưa ly nước cho cô: “Rót thêm nước ấm giúp mình với.”

Sau đó, trong phòng làm việc rộng lớn chỉ có âm thanh bấm chuột, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gõ phím lạch cạch.

Đinh Thiến im lặng ngồi cạnh Tô Dương, cảm giác tồn tại chẳng khác gì hoa cỏ để trang trí ở trong phòng.

Sau tính độc mồm độc miệng, thứ cô thưởng thức nhất ở Tô Dương chính là sự nghiêm túc. Người ta vẫn thường nói cánh đàn ông cuốn hút nhất khi làm việc nghiêm túc, kỳ thực phụ nữ lại càng như vậy.

Giờ phút này, cho dù Tưởng Bách Xuyên có đứng cạnh thì chưa chắc Tô Dương đã rảnh để liếc mắt. Mãi cho tới một giờ mười lăm phút chiều, Tô Dương mới sửa xong bốn chùm ảnh. Nhìn thông báo thư đã được gửi đi trên màn hình máy tính, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mất gần ba tiếng để sửa hết.

Đinh Thiến cũng căn chuẩn thời gian, xách theo thức ăn mua ở ngoài vào.

Tô Dương xoa bóp xương cổ, khẽ hỏi: “Món gì thế?”

“Cơm hộp, nửa thịt nửa rau. Cậu đang bị bệnh, phải cân đối dinh dưỡng, mau rửa tay rồi qua ăn đi.” Đinh Thiến giục.

Tô Dương vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, Đinh Thiến đã mở nắp đậy cơm canh, tách đũa như một vị bảo mẫu. Tô Dương nhấp thử vài ngụm canh, không khỏi cau mày.

“Không ngon hả?” Đinh Thiến ngồi xuống cạnh cô.

Tô Dương gật đầu: “Kém hơn Tưởng Bách Xuyên nhiều.”

Lúc này trợ lý gõ cửa tiến vào, “Chị Tô ơi, Weibo của chị tan hoang rồi.”

Đinh Thiến cùng Tô Dương đồng thanh hỏi: “Sao lại thế?”

Trợ lý nhún vai: “Chuyện phức tạp lắm, một hai câu cũng không nói hết được. Chị với chị Đinh từ từ xem đi, em phải ra ngoài gỡ mấy bình luận thiểu năng của đám xấu xa kia cùng các chị em đây.”

Đinh Thiến cầm iPad, đăng nhập vào Weibo của Tô Dương, “Dương Dương, lượng bình luận trong trạng thái cậu đăng hôm qua đã vượt quá mười ngàn rồi.”

Trạng thái kia chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tin tức về hoạt động của một tạp chí mới, nhưng bạn trên mạng đều bình luận ở đây.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Tô Dương đặt đũa xuống rồi lại gần Đinh Thiến.

Đinh Thiến lục lọi bình luận: “Fan của cậu cãi nhau với fan của Kiều Cẩn.”

Tô Dương “Ồ” một tiếng, cô còn tưởng có việc gì nghiêm trọng, phát sinh chuyện đấu đá thì cũng chẳng có gì lạ, thế là cô tiếp tục chuyên tâm ăn cơm của mình. Cô và Kiều Cẩn đã sớm ngầm biết nhau, nhưng bởi vì Tưởng Bách Xuyên, bao nhiêu năm qua hai người đều không qua lại, người ngoài không biết việc ấy.

Nguyên nhân khiến fan hai nhà đánh nhau là, hợp đồng làm người phát ngôn cho một hãng máy ảnh lớn của Kiều Cẩn đã hết hạn, sau này chức vụ đó được cô đảm nhận.

Fan của Kiều Cẩn nói cô là bạch liên hoa, có quan hệ với nhà sản xuất máy ảnh, âm thầm bắt chẹt Kiều Cẩn nên mới có được quyền phát ngôn này.

Vì thế, cuộc chiến nước miếng càng không thể cứu vãn. Cho tới hiện tại, fan của hai nhà không còn nhắc lại chuyện cũ nữa.

Đinh Thiến tiếp tục xem lướt qua bình luận, quả thực có vài bình luận thảm tới mức không nỡ nhìn. Xem đến vài trang sau, cuối cùng cô cũng hiểu, thì ra thứ gây họa là video về Tưởng Bách Xuyên được đăng vào tối ngày hôm qua.

Fan của Tưởng Bách Xuyên phóng lớn từng cảnh trong video, không ngờ lại phát hiện một chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh. Tập thể fan tuyên bố thất tình, lòng hiếu kỳ khiến các chị em bắt đầu lùng sục ‘tình địch’.

Kết quả là hơn mười phút trước, fan của Tưởng Bách Xuyên phát hiện, trong tấm ảnh mà người mẫu Kiều Cẩn vừa đăng tải nửa tiếng trước, cô ta đang đeo một chiếc nhẫn mang viên kim cương lớn cỡ trứng bồ câu trên ngón áp út.

Mọi người đều biết Tưởng Bách Xuyên cùng Kiều Cẩn là thanh mai trúc mã, gia thế của họ lại ngang hàng. Lúc trước, khi Kiều Cẩn tiến quân vào vòng giải trí từ giới người mẫu, thực hiện tác phẩm đầu tay, Tưởng Bách Xuyên cũng trình diện để cổ vũ cho cô ta trong lần đầu chiếu phim.

Khi ấy, đề tài kia chiếm vị trí đầu bảng từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trong hơn hai tuần lễ.

Hiện tại hai người đều đeo nhẫn, có người đã nhận ra quán cà phê trong ảnh kia nằm trên Đại Lộ Thứ 5 ở New York, mà Tưởng Bách Xuyên cũng đang ở New York.

Bạn tốt của Kiều Cẩn tag tên cô ta, hỏi chiếc nhẫn này có phải do nam thần trúc mã đưa hay không, đằng sau còn kèm theo rất nhiều biểu cảm cười trộm. Kiều Cẩn trả lời rất nhanh, cô ta không đáp lại vấn đề này mà chỉ hỏi: [Đẹp không?], kèm theo biểu cảm nghịch ngợm.

Kiểu nói chuyện nửa thật nửa giả mà lại ngầm thừa nhận của cô ta lập tức khiến Weibo bùng nổ.

“Tưởng Bách Xuyên đeo nhẫn ở sở giao dịch chứng khoán New York ngày hôm qua đấy.” Đinh Thiến phóng lớn ảnh chụp màn hình cho Tô Dương nhìn, “Ngắm một cái xem có phải nhẫn cưới của các cậu không?”

Tô Dương: “Nhẫn gì cơ?”

Không phải nhẫn cưới kim cương của bọn họ đang nằm trong hộp trang sức của cô sao? Mấy hôm trước cô vẫn còn thấy nó, từ lúc nào thì nhẫn cũng không chịu nổi cô đơn mà vượt biển đi tìm Tưởng Bách Xuyên rồi?

Tô Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh vài giây, “Đây không phải nhẫn cưới của bọn mình.”

Trong lòng Đinh Thiến chao đảo, nhìn Tô Dương không nói gì.



Tô Dương cầm đũa, tiếp tục gắp thức ăn.

Đinh Thiến đau lòng: “Chị hai à, chị vẫn còn nuốt được sao?”

Ba tháng không gặp mặt, chồng của cậu sắp bị người khác nạy đi rồi, chẳng trách lại nói là sẽ đón cậu khi tan tầm, rõ ràng là muốn đàm phán việc ly hôn còn gì?

Tô Dương ăn bông cải xanh, gật gật đầu: “Hơi có vị giống đồ Tưởng Bách Xuyên làm này.”

“Tô Dương!” Đinh Thiến hoài nghi cô bị kích thích, không muốn đối mặt với sự thật.

Tô Dương liếc xéo cô, “Cậu muốn hù chết người à!” Cô nuốt miếng bông cải xanh rồi mới nói: “Kia là chiếc nhẫn mình mua cho Tưởng Bách Xuyên bằng khoản tiền làm thêm đầu tiên mà mình kiếm được hồi nghỉ hè cấp ba.”

Đinh Thiến vỗ ngực, cuối cùng cũng có thể hít thở thông thuận. Cô thầm mắng mình, thật đúng là hoàng đế chưa gấp, thái giám đã vội!

Tô Dương lại hỏi: “Tưởng cậu đang xem fan của mình đánh nhau với fan của Kiều Cẩn cơ mà? Sao lại chạy đi nghiên cứu Tưởng Bách Xuyên đeo nhẫn gì rồi.”

“Còn không phải do chiếc nhẫn này gây họa sao.” Đinh Thiến kể sơ sơ cho cô nghe từ đầu tới cuối sự việc.

Tô Dương cười trừ, fan của Kiều Cẩn thật thú vị. Khi công việc của Kiều Cẩn không thuận buồm xuôi gió, những người đó muốn đến mắng cô, nói cô âm thầm ngáng chân cô ta đã đành, ngay cả chuyện tốt như ‘được kết hôn’ cùng Tưởng Bách Xuyên mà cũng muốn tính trên đầu cô là sao?

Đinh Thiến rời khỏi Weibo, “Fan của Kiều Cẩn nói nữ thần của họ rất đơn thuần, vậy nên Tưởng Bách Xuyên mới cưới cô ta, không giống một đóa bạch liên hoa như cậu, nhất định sẽ không chiếm được hạnh phúc. Sau đó fan của cậu nhìn không nổi, thế là đánh nhau.”

Tô Dương chìa tay: “Cho mình xem Weibo của Kiều Cẩn một chút.”

Đinh Thiến lại đăng nhập Weibo, ấn vào trang cá nhân của Kiều Cẩn, đưa iPad cho Tô Dương, “Xem đi, cô ta hiện tại suốt ngày nhớ thương chồng cậu, chỉ cần có tin tức gì liên quan tới Tưởng Bách Xuyên là cô ta lại la liếm, khiến người ta tưởng bở.”

Tô Dương lật tới trạng thái mới nhất kia, hình ảnh mà Kiều Cẩn đăng tải là một tấm chụp cảnh cô ta đang vịn tay lên gò má, uống cà phê tại một quán nào đó, vừa thanh thuần mà lại không mất đi sự gợi cảm.

Phong cách của bức ảnh xinh đẹp này không khác những tấm ảnh mà cô ta từng đăng trước đó là bao, thứ gây nên sóng to gió lớn chính là chiếc nhẫn kim cương lớn cỡ trứng bồ câu mà cô ta đang đeo trên ngón áp út bên tay phải.

Chú thích của bức hình là: [Hạnh phúc là khi dù anh ở nơi nào, trong lòng anh cũng chỉ có mình em, cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em suốt nhiều năm qua.]

Câu nói mập mờ cùng ảnh chụp thể hiện tình cảm trắng trợn, cô ta đang công khai tình cảm sao?

Khó trách Weibo bị oanh tạc tới mức không còn một ngọn cỏ.

Vị Kiều Cẩn này cố ý chạy đến để khiến cô ghê tởm đây mà. Cô ta muốn nói cho cô biết, cô ta đang ở New York, có lẽ còn từng gặp mặt và ăn cơm cùng Tưởng Bách Xuyên.

Tô Dương không có hứng thú xem bình luận của cô ta, cô đặt iPad qua một bên rồi tiếp tục ăn cơm, vẫn cảm thấy phần cơm này còn thiếu gì đó.

Đinh Thiến an ủi: “Cậu cứ coi như cô ta không tồn tại đi, nếu cậu so đo quá trớn, bên nhà chồng sẽ lại nói cậu không hiểu chuyện. Dù sao Tưởng Bách Xuyên cũng không có tình cảm nam nữ với cô ta, chúng ta sẽ khiến cho cô ta ước ao ghen tị, chỉ có thể la liếm gây chú ý.”

Tô Dương cười nhẹ, không đáp lời, gắp tiếp một miếng bông cải xanh bỏ vào miệng.

Tất cả người nhà họ Tưởng đều cho rằng những lần tùy hứng cùng làm nũng của Kiều Cẩn với Tưởng Bách Xuyên chỉ là một loại tình cảm ỷ lại của em gái dành cho anh trai, dù gì bọn họ cũng đã chơi chung với nhau từ hồi nhỏ.

Nhưng bằng trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy Kiều Cẩn không chỉ mang tình cảm đơn thuần như vậy.

Nhà họ Tưởng cùng nhà họ Kiều là thế giao, cô hy vọng một ngày nào đó trưởng bối nhà họ Tưởng có thể chấp nhận cô. Trong khoảng thời gian này, do không muốn Tưởng Bách Xuyên phải khó xử vì kẹp giữa cô và người nhà, mấy năm gần đây, đối với sự khiêu khích cùng trào phúng ngoài sáng trong tối của Kiều Cẩn, cô chưa từng so đo, cũng lười đi so đo.

Nhưng hiện tại, hành vi của Kiều Cẩn không thể chỉ dùng hai chữ “quá phận” để hình dung.

Nửa tiếng sau, trong phòng chờ máy bay VIP của sân bay quốc tế Phố Đông.

Tưởng Bách Xuyên đang tựa lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, giữa hai đầu lông mày nhuốm vẻ mệt mỏi, thư ký cùng trợ lý đều yên lặng ngồi xử lý công việc.

Tiếng chuông di động phá vỡ sự im ắng trong phòng chờ, Tưởng Bách Xuyên mở mắt, tìm di động trên người, là Kiều Cẩn gọi đến.

“Có chuyện gì không?” Giọng Tưởng Bách Xuyên lờ mờ lộ vẻ mệt mỏi.

Giọng của Kiều Cẩn lại hơi lộ vẻ bất mãn, nhưng càng nhiều hơn là sự sốt ruột: “Tưởng Bách Xuyên, sao anh lại bỏ theo dõi em?”

Tưởng Bách Xuyên xoa bóp ấn đường, nhất thời không hiểu điều cô ta đang nói, “Bỏ theo dõi cái gì?”

“Là trên Weibo ấy. Nửa tiếng trước anh vừa bỏ theo dõi em xong, chắc chắn bây giờ em đã trở thành trò cười lớn nhất vòng giải trí rồi. Trước khi đăng trạng thái kia lên, em cũng đã nói qua với bố mẹ anh. Chiếc nhẫn đó là sản phẩm mới do em làm người phát ngôn, em chỉ muốn mượn danh tiếng của anh một lần thôi, sau khi quảng cáo chính thức xuất hiện thì em sẽ giải thích rõ ràng, nhưng kết quả thì sao? Anh lại lập tức ngừng theo dõi em! Anh muốn mạng xã hội phải nhìn nhận việc này thế nào? Bọn họ thực sự cho rằng em yêu anh, lại còn là yêu đơn phương nữa đấy!”

Trong lời Kiều Cẩn còn kèm theo sự tủi thân ẩn nhẫn.

Tưởng Bách Xuyên: “Mượn danh tiếng của tôi? Ai cho phép cô làm việc này?”

Kiều Cẩn nghe ra sự không vui trong giọng của anh, cô ta lập tức làm nũng: “Thực xin lỗi, em sai rồi. Còn không phải là do anh quá bận rộn sao, em sợ quấy rầy anh nên chỉ nói báo với mình dì chú thôi. Nói với ai mà chẳng như nhau đúng không, người lớn trong nhà không hiểu lầm là được rồi! Sao anh chưa hỏi em câu nào mà đã ngừng theo dõi!”

Tưởng Bách Xuyên biết Tô Dương đã đăng nhập Weibo của anh để làm việc này, nhưng lại bảo cô ta rằng: “Có lẽ Weibo của tôi bị hack rồi.” Anh ngừng một chút, đoạn lạnh giọng: “Kiều Cẩn, dù tôi bận đến mấy cũng có thể dành ra hai phút để quyết định xem có nên cho cô mượn danh tiếng của tôi hay không!”

“…” Kiều Cẩn: “Được rồi, em không dám làm thế nữa, sau này em sẽ xin phép anh trước được chưa! Anh mau theo dõi em lại đi, cũng nhớ công khai giải thích một chút về chuyện đã xảy ra nhé, việc này sắp thành đầu đề trên trang giải trí rồi!”

Tưởng Bách Xuyên không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh không có thời gian dùng Weibo, thi thoảng mới xem một chút, bình thường đều là thư ký xử lý thay anh. Phần lớn các bài viết đều là chia sẻ một số sản phẩm mới của những tập đoàn tài chính hợp tác cùng anh để mở rộng thị trường.

Nghe được phần nào cuộc trò chuyện, thư ký lập tức đăng nhập vào tài khoản, phát hiện mật mã cũ vẫn có thể dùng, lại nhìn trang web, cuối cùng đi xem danh sách theo dõi. Tưởng Bách Xuyên theo dõi tổng cộng 52 người, hiện tại chỉ còn 51, chị chỉ cần quét mắt qua là biết đang thiếu ai.

Chị ngẩng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, “Tưởng tổng, chỉ có Kiều Cẩn bị ngừng theo dõi thôi, hiện tại tôi sẽ điều tra một chút xem tài khoản đã từng bị đăng nhập ở nơi nào.”

Tưởng Bách Xuyên lấy lại di động: “Không cần đâu, là Đồng Đồng đăng nhập đấy.”

Thư ký giật mình, chị vốn định vào trang cá nhân của Kiều Cẩn để theo dõi cô ta một lần nữa, lúc này lại không thể tự chủ trương, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của Tưởng Bách Xuyên: “Cậu có muốn tiếp tục theo dõi cô ấy không?”

Tưởng Bách Xuyên đăm chiêu nhìn di động, hai giây sau, anh ngước mắt nói với chị: “Không cần đâu, trong khoảng thời gian này chị đừng đăng nhập Weibo nhé.”

“Tôi biết rồi.” Thư ký không hỏi nhiều, rời khỏi Weibo.

Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, trực tiếp tắt di động rồi cầm trong lòng bàn tay. Anh tựa lên sofa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phòng chờ VIP lại yên tĩnh như trước, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gõ phim lách cách.

Một tiếng trôi qua, Kiều Cẩn không đợi được tới lúc Tưởng Bách Xuyên theo dõi lại.



Cô ta mất kiên nhẫn, cầm di động muốn gọi vào số của Tưởng Bách Xuyên nhưng lại bị người đại diện Lisa ngăn cản, “Nếu em gọi nữa thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì đâu, đừng để lúc cậu ta còn chưa ly hôn với Tô Dương thì đã chán ngán em, mất nhiều hơn được đấy em ạ. Em đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, nhịn thêm mấy ngày nữa thì có sao đâu?”

Kiều Cẩn không phản bác, phiền não đặt di động lên bàn. Cô ta tìm bao thuốc, châm lửa, rít mạnh một hơi rồi nhả khói, muốn phát tiết toàn bộ sự oán giận ở trong lòng.

Cô ta đăng tấm ảnh chụp kia lên Weibo đương nhiên không phải để mượn danh tiếng của Tưởng Bách Xuyên nhằm tăng sự chú ý cho chiếc nhẫn kia, mà là để khiến Tô Dương khó chịu trong lòng, ai ngờ Tô Dương lại ngừng theo dõi cô ta.

Tưởng Bách Xuyên nói tài khoản của anh bị hack, song đây rõ ràng là lý do thoái thác để bảo vệ Tô Dương, cô ta tin mới là lạ.

Nhưng Tưởng Bách Xuyên vẫn chưa theo dõi lại tài khoản của cô ta.

Cô ta lại nhả khói, nhìn về phía người đại diện: “Lisa, em luôn cảm thấy bọn họ sẽ không ly hôn. Tuy trưởng bối nhà họ Tưởng chưa từng đồng ý cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng với tính cách của Tưởng Bách Xuyên, anh ấy sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu.”

Lisa mở cửa sổ để xua tan khói thuốc, tựa lên cửa sổ: “Hiện tại không thể kết luận sớm như vậy được.”

Kiều Cẩn giũ tàn thuốc: “Sao chị lại nói thế?”

Lisa: “Chị nghe đồn Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương đã không gặp nhau ba tháng rồi. Em có biết ba tháng có ý nghĩa gì không?”

Kiều Cẩn khựng lại, đưa điếu thuốc tới bên môi. Cô ta hiểu, dù tình cảm sâu đậm đến mức nào cũng không chịu nổi sự giày vò của thời gian cùng hiểu lầm, mỗi người một ngả chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Không quá hai phút sau, di động của Lisa rung lên, khóe miệng cô ta vương ý cười nhạt: “May mà em không gọi đấy nhé, Tưởng Bách Xuyên đã bay từ Thượng Hải về rồi, cậu ta sẽ đến sân bay thủ đô lúc 4 giờ chiều.”

Cô ta nhìn đồng hồ: “Còn chưa đầy hai tiếng nữa, chúng ta vẫn kịp ra sân bay đấy.”

Kiều Cẩn không hiểu, “Chúng ta ra sân bay làm gì?”

Lisa cất di động: “Đương nhiên là để cùng xuất hiện với Tưởng Bách Xuyên trong ống kính truyền thông rồi. Không phải trên mạng đang suy đoán lý do Tưởng Bách Xuyên ngừng theo dõi em sao? Em tới sân bay tìm Tưởng Bách Xuyên để giả bộ đáng thương, để cậu ta tạo cơ hội tuyên truyền cho em, giới truyền thông thì nghĩ em đang đi đón máy bay. Lời đồn về sự bất hòa giữa em và Tưởng Bách Xuyên đương nhiên sẽ tự sụp đổ, còn có thể giữ vững vụ tai tiếng hiện tại giữa hai người”

Kiều Cẩn trực tiếp ném tàn thuốc vào trong cốc trà, “Em đi thay đồ rồi trang điểm lại một chút đây. Chúng ta có nên báo cho bên truyền thông trước một tiếng để bọn họ ra sân bay chờ không?”

Lisa thúc giục cô: “Mau đi thay đồ đi, chuyện còn lại cứ giao cho chị.”

***

Tại sân bay thành phố.

Tưởng Bách Xuyên xuống máy bay, không ngồi xe để đến cửa sân bay mà rẽ đám đông, mở di động tìm một số điện thoại.

Sau khi bên kia bắt máy, giọng của Tưởng Bách Xuyên mang vẻ ôn hòa chưa từng có: “Chú Triệu, chú đang bận ạ? … Sao lại thế? Từ trước tới nay cháu vẫn đi qua cửa kiểm tra an ninh, chưa từng xin mở cửa khoang đã đóng bao giờ… Còn không phải là do chú dạy giỏi sao…”

“Đúng là cháu muốn nhờ chú đánh tiếng với nhân viên ở sân bay để bọn họ hỗ trợ một chút, trực tiếp đưa cháu tới cửa ra ở khu vận chuyển hàng hóa bằng xe công vụ… Vâng, phải, cháu muốn đi vòng qua sảnh đến… Thông đạo VIP cũng không đi… Đúng, cháu bị phóng viên theo dõi… Vâng, đông lắm chú ạ, cháu thật sự chẳng còn cách nào khác… Chú mắng xong chưa? Mắng xong rồi thì mau cho người tới đón cháu nhé.”

Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Bách Xuyên đi tới hỏi thư ký: “Xe đã tới chưa?”

Chị thư ký đáp: “Tôi vừa gọi cho tài xế, anh ta đang chờ chúng ta tại cửa sảnh đến rồi.”

Di động của Tưởng Bách Xuyên reo lên, là một dãy số lạ, hẳn là nhân viên sân bay. Anh nói với thư ký: “Chị bảo tài xế trực tiếp chạy đến cửa ra khu vận chuyển hàng hóa nhé.”

Sau đó, anh mở di động tiếp nhận cuộc gọi.

Thư ký giật mình vì Tưởng Bách Xuyên chưa từng làm chuyện đặc thù như vậy, nhưng nghĩ tới chuyện Weibo của Kiều Cẩn hôm nay, trong lòng chị thoáng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng lấy di động gọi cho tài xế.

Trên sảnh đến.

Kiều Cẩn đeo khẩu trang và kính râm, võ trang đầy đủ; trước khi nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên, cô ta vẫn phải giả bộ giữ bí mật. Thế nhưng, đợi nửa tiếng cũng không thấy Tưởng Bách Xuyên đâu, cô ta hỏi Lisa: “Tin tức của chị có sai không thế?”

“Sai thế nào được, bọn họ đã kiểm tra tin tức của chuyến bay, Tưởng Bách Xuyên, thư ký cùng trợ lý đều trở về Bắc Kinh, hơn nữa một người bạn làm ở cửa an ninh của chị cũng nói đã tận mắt thấy Tưởng Bách Xuyên vào cửa an ninh, không sai được đâu.”

Kiều Cẩn vẫn lo lắng: “Nhưng máy bay đã hạ cánh được nửa tiếng rồi, sao anh ấy vẫn còn chưa ra?”

“Mình chờ thêm chút nưa xem, có lẽ cậu ta đang bận gọi điện thoại.”

Mà lúc này, trong ô tô của Tưởng Bách Xuyên.

Sau khi thư ký Giang Phàm xem lướt qua tin tức, chị ngoái lại nhìn Tưởng Bách Xuyên ở ghế sau, “Sếp Tưởng, tin tức kết hôn của cậu đã lan truyền rồi, giờ chẳng những được đề cập ở đầu trang giải trí với trang tài chính và kinh tế, trên mạng còn đoán Kiều Cẩn là vợ mới cưới của cậu. Fan của Kiều Cẩn đang cãi nhau với fan của Tô Dương rất ác liệt, cậu có muốn xử lý không?”

Tưởng Bách Xuyên ngừng hai giây: “Bảo phòng PR loại bỏ toàn bộ những tin tức liên quan trong vòng một tiếng. Về sau, chỉ cần là tin tức liên quan tới em thì không được phép xuất hiện trên mạng.”

Giang Phàm gật đầu: “Bọn chị sẽ lập tức xử lý ngay.” Chị gọi điện thoại, bắt đầu phân công bộ phận PR xử lý tin đồn.

Lúc này, di động của Tưởng Bách Xuyên reo chuông, người gọi vẫn là Kiều Cẩn.

“Tưởng Bách Xuyên, chừng nào thì anh mới về tới Bắc Kinh?” Không đợi được anh ở sân bay, Kiều Cẩn đành phải gọi điện, uyển chuyển hỏi anh.

Tưởng Bách Xuyên cũng chẳng giấu giếm: “Tôi đã về rồi.”

Lòng Kiều Cẩn chợt lạnh xuống. Cô ta đoán xe riêng của anh đã đến sân bay, nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà nói lảng sang chuyện khác vì sợ Tưởng Bách Xuyên nghi ngờ: “Đúng rồi, cuối tuần sau anh còn ở Bắc Kinh không?”

Tưởng Bách Xuyên lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Kiều Cẩn giật mình, điều chỉnh cảm xúc thật tốt rồi mới lên án công khai: “Sếp Tưởng à, cuối tuần sau là sinh nhật của em đấy! Đã cùng em trải qua hơn mười lần sinh nhật mà anh vẫn không nhớ là ngày nào sao!”

“Tôi không rảnh rỗi như cô, cả ngày không có gì làm là nghĩ tới chuyện sinh nhật.”

Kiều Cẩn ngừng một lát, lập tức vừa cười vừa nói: “Nể tình anh bận bù cả đầu, lần này em tha cho anh đấy. Hiện tại em nói cho anh biết, anh nhất định phải tới đấy nhé!”

“Cuối tuần sau tôi bận rồi.”

Tuy Kiều Cẩn biết anh luôn ăn nói lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.

Cô ta vẫn luôn cho rằng, trong lòng Tưởng Bách Xuyên, mình không giống những người khác; ít nhất cô ta còn dám làm nũng với anh, mà anh thường sẽ thuận theo những lần làm nũng ấy, tuy rằng anh chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với cô ta.

Cô ta rất tò mò, có phải anh cũng lạnh lùng như vậy khi lén sống chung với Tô Dương không.

Tưởng Bách Xuyên kết thúc cuộc gọi, phát hiện di động nhận được một tin nhắn mới từ WeChat. Anh mở ra, là Tô Dương gửi đến: [Em còn phải sửa ảnh, sẽ mất khoảng ba tiếng, tám giờ tối nay mới xong việc, hay anh về nhà trước đi.]

Anh trả lời: [Anh sẽ tới đón em.]