Bạc Lỵ quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người phụ nữ với tướng mạo ung dung đứng ở cuối hành lang. Ngũ quan trên khuôn mặt cô ấy có ba phần giống với bức tranh, nhưng nhìn chung trông trẻ hơn, xinh đẹp hơn và cũng phóng túng hơn so với trong tranh.
Bạc Lỵ dò hỏi: “… Phu nhân Shirley?”
“Gọi tôi là Diana đi.” Cô ấy mỉm cười nói: “Tôi chưa kết hôn.”
Bạc Lỵ để ý thấy Diana mặc một chiếc váy kiểu dáng kỳ lạ — váy chỉ dài đến đầu gối, để lộ một phần quần và giày. Dù đã là kiểu trang phục dung hòa như vậy nhưng ở nơi này vẫn bị xem là không đúng mực.
Bạc Lỵ đi theo cô ấy vào phòng khách.
Diana mời cô ngồi xuống sofa, rồi đi đến bên lò sưởi, quỳ một chân xuống và cho thêm than vào.
Rõ ràng là tiểu thư khuê các nhưng cô làm việc này rất thành thạo, có vẻ như đã sống một mình trong thời gian dài.
Diana đón lấy ánh mắt đánh giá của Bạc Lỵ, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần kiêu hãnh: “Chắc cô nghĩ tôi nghèo đến nỗi không thuê nổi người hầu.”
“Không.” Bạc Lỵ lắc đầu: “Tôi thấy cô rất đặc biệt.”
Diana im lặng một lúc, phủi phủi tay dính than, rồi ngồi xuống: “Cô có biết tại sao tôi tìm cô không?”
“Trước đây tôi nghĩ cô muốn trả thù cho bà Merlin…” Bạc Lỵ ngập ngừng nói: “Bây giờ thì không biết nữa.”
“Merlin là một vú nuôi tốt, nhưng bà ấy quá bảo thủ, không chịu chấp nhận việc tôi và Jane là một đôi.”
Bạc Lỵ rất tò mò về “Jane” mà cô ấy nhắc đến, nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, không hỏi thêm.
Diana không có ý định úp mở, đưa cho cô một cuốn sổ tay: “Chắc cô rất tò mò tại sao tôi biết cô… Merlin đã viết về cô trong nhật ký.”
Bạc Lỵ khựng lại, cầm lấy và mở ra xem, quả nhiên là chữ viết của bà Merlin, ngô nghê, ngay ngắn như của trẻ con mới biết chữ.
Nói đúng ra đây không hẳn là nhật ký, trên đó không có ghi ngày tháng, có lúc cả trang giấy toàn là lời chửi rủa Diana, có lúc lại chỉ đơn giản ghi chép chi tiêu hàng ngày.
Bạc Lỵ lật thẳng đến mấy trang cuối—
“Con bé này giống J quá, mỗi lần nhìn thấy nó, tôi bực, bực, bực.”
“Nó lại đến hỏi chuyện về D, phiền quá.”
“Ricky và Boyd chết rồi, làm ăn khó khăn, Thorn lại bị trả về. Bực mình, muốn giết người.”
“Thật muốn giết chết con bé lắm mồm đó.”
“Không thể trách tôi được, tôi chưa bao giờ làm ăn với người lành lặn, cũng không động đến họ, muốn trách thì trách con bé quá giống J, giọng nói cũng giống. Tôi ghét cay ghét đắng J. Nó đã cướp đi báu vật của tôi, cướp đi ví tiền của tôi. Nếu không phải vì J, tôi đã không phải làm ăn với quỷ dữ, tất cả đều tại J, chúng nó đáng chết hết!”
Trang cuối cùng của cuốn nhật ký là những lời lảm nhảm điên loạn của bà Merlin:
“Diana bé bỏng, tôi biết cô sẽ đọc được. Cô tìm J lâu như vậy, gặp bao nhiêu nhà ngoại cảm, nhưng không ngờ phải không, tôi lại tìm được manh mối về J trước cô.”
“Con Claremont này chắc chắn có liên quan đến J. Chúng chắc chắn đến từ cùng một nơi. Có khi nó còn biết J của cô, nhưng cô sẽ không bao giờ gặp được nó nữa đâu.”
Bạc Lỵ đoán không sai, lý do bà Merlin ném cô xuống hầm là vì bà ấy trút giận lên cô và muốn trả thù Diana.
Chỉ là, “Jane” này, rốt cuộc là người xuyên không, hay chỉ là một phụ nữ quá khác người?
Nếu Jane là người xuyên không, vậy giờ cô ấy đã chết, hay là… đã trở về thời hiện đại?
Bạc Lỵ giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ngón tay hơi run rẩy.
Nếu gặp Diana một tháng trước, cô chắc chắn sẽ không do dự mà hỏi ngay về tung tích của Jane.
Nhưng lúc này, cô lại do dự, không dám hỏi tiếp.
Cô nhớ lại nỗi bất an khi mới xuyên không đến đây, nỗi sợ hãi khi không thể tự bảo vệ mình, phải vắt óc suy tính từng bước một để sống sót.
Cho đến bây giờ, cô vẫn phải không ngừng tính toán, không ngừng bày mưu tính kế mới có thể sống như đa số đàn ông.
Nếu cô trở về thời đại của mình—
Cuộc sống sẽ thuận tiện hơn một chút, những lời chỉ trích phụ nữ sẽ giảm đi nhiều, nhưng không phải hoàn toàn biến mất.
Ở thế kỷ XIX, khi một phụ nữ ra đường một mình bị cướp, hàng xóm láng giềng sẽ nói, tại vì cô ta ra đường quá muộn, lại không có đàn ông đi cùng, mới khiến bọn cướp để ý.
Còn ở thế kỷ XXI thì sao?
Người ta có thể không chỉ trích việc phụ nữ ra ngoài vào ban đêm, nhưng sẽ lén lút lan truyền ảnh của cô ấy, tưởng tượng về cuộc sống về đêm phong phú của cô ấy, và tung ra hàng vạn tin đồn thất thiệt…
Hai thời đại, cách nhau hơn trăm năm.
Khoảng cách tưởng như rất lớn, nhưng lại rất nhỏ.
Lò sưởi cháy quá mạnh, phòng khách trở nên hơi ngột ngạt.
Bạc Lỵ ngồi bên lò sưởi, nhưng lại bắt đầu run lên từng đợt.
Tim cô như rơi từ trên cao xuống, tạo cảm giác chao đảo mất trọng lực.
Cô nhớ lại thời thơ ấu, khi các bạn học khác đều nóng lòng chờ tan học, cô lại hy vọng có thể ở lại trường mãi.
Bởi vì về nhà, luôn chẳng có ai cả.
Từ rất nhỏ, cô đã học cách đeo tai nghe, dùng âm nhạc để cách ly với tất cả, giả vờ như mình đang ở một thế giới khác.
Khi lớn lên, cô vô tình đến được một thế giới khác, và giờ đã đến lúc phải về nhà sao?
Quan trọng nhất là, Bạc Lỵ không biết mình thật sự không muốn về, hay giống như hồi nhỏ đã quen ở trường, nên mới cảm thấy chống đối việc về nhà?
Cô chưa từng nghĩ đến Erik — Erik quá quan trọng, chỉ cần đặt quân cờ này lên, cô sẽ giành chiến thắng áp đảo.
Lúc này, giọng nói dịu dàng của Diana vang lên từ phía trước: “Tiểu thư Claremont, cô đang nghĩ gì vậy?”
Bạc Lỵ hoàn hồn.
“Có phải cô đang nghĩ Jane đang ở đâu, và đã về như thế nào không?”
Bạc Lỵ: “Tôi không có—”
Diana mỉm cười, như không tin lời cô: “Tôi cũng không biết Jane đi đâu, nhưng hài cốt của cô ấy vẫn được chôn ở sân sau.”
Bạc Lỵ sửng sốt: “Gì cơ, Jane đã chết?”
Tin này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.
Cô cứ tưởng Jane đã trở về thời hiện đại.
Diana mỉm cười, giọng điệu bình thản: “Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không chết.”
Bạc Lỵ vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ.
“Sáng hôm cô ấy rời đi, giống như bao buổi sáng khác.” Diana cụp mi mắt xuống: “Chỉ là ngủ một giấc, rồi không bao giờ mở mắt nữa. Tôi đã tìm nhiều nhà ngoại cảm, cố gắng nói chuyện với cô ấy, nhưng không ai nói được nguồn gốc thực sự của cô ấy. Tôi thử thông linh, bày trận, nhưng đều vô ích. Những năm qua, tôi đi khắp nước Mỹ, thậm chí đến cả trại người da đỏ, gặp thủ lĩnh của họ… Vì chuyện này, tôi còn lên báo, họ nói tôi là nữ kỵ sĩ điên rồ, nhưng vẫn không có tác dụng.”
“Điều đáng sợ nhất là, những thứ cô ấy để lại cho tôi đang dần dần biến mất, như thể thế giới này đang xóa đi dấu vết của cô ấy.”
Cô ấy giơ tay lên, trên cổ tay rõ ràng là “đồng hồ thông minh” trong bức tranh, nhưng có chút khác biệt, giờ đây thứ cô ấy đeo trên cổ tay rõ ràng là một viên đá obsidian đã được mài vuông vắn.
“Đôi khi, tôi thậm chí nghĩ mình đã phát điên, Jane chỉ là người bạn do tôi tưởng tượng ra, chưa từng tồn tại.” Diana nói: “Nhưng nếu Jane không tồn tại, làm sao tôi biết được rằng phụ nữ có thể mặc quần, có thể cưỡi ngựa, có thể đi khắp nơi như đàn ông?”
“Tôi đọc về câu chuyện của cô trên báo, ngay lập tức nhớ đến Jane.” Cô ấy ngẩng đầu, nhìn Bạc Lỵ bằng ánh mắt sáng rực: “Phong cách hành động của hai người gần như giống hệt nhau. Tuy nhiên, Jane là người lai đen trắng, cô ấy không thể phô trương như cô, hôn nhân giữa người da đen và da trắng ở miền Nam là phạm pháp.”
Mãi một lúc sau, Bạc Lỵ mới tìm lại được giọng nói của mình: “Trước khi Jane rời đi, cô ấy có biết mình sẽ ra đi không?”
Diana suy nghĩ nghiêm túc, lắc đầu: “Tôi không biết.”
Bạc Lỵ im lặng.
“Nhưng cô ấy từng nói, thân thể này không phải của cô ấy.” Diana nói: “Tôi luôn không hiểu câu nói này có nghĩa gì, có lẽ cô hiểu được?”
Bạc Lỵ quả thật đã hiểu.
— Jane giống như cô, đều là linh hồn nhập vào thân thể này, nhưng cũng mang theo đồ vật hiện đại qua đây.
Trong lòng cô lập tức nổi lên một phỏng đoán đáng sợ.
Cũng có nghĩa là, cô sẽ giống như Jane, một sáng nào đó đột ngột ra đi mà không có dấu hiệu gì, những thứ mang theo cũng sẽ biến mất từng cái một?
Hơn nữa, không ai biết, sau khi cô qua đời ở đây, là sẽ trở về hiện đại, hay thực sự chết đi.
Đã lâu rồi Bạc Lỵ không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này, tim cô đập điên cuồng, lưng lạnh toát, tay chân bủn rủn.
Cô không dám tưởng tượng, sau khi biến mất, mình sẽ đi đâu.
Càng không dám tưởng tượng, sau khi cô biến mất, Erik sẽ ra sao.
Nếu biết trước mình sẽ biến mất, Bạc Lỵ đã không ở bên Erik.
Cô không phải là người có đạo đức cao thượng gì.
Thậm chí khi nhận ra mình có thể quay về, cô còn có thể bình tĩnh gạt Erik sang một bên để suy nghĩ về sự khác biệt giữa hai thời đại mà không bị phân tâm.
Nhưng việc thức dậy và phát hiện người yêu đã chết bên cạnh mình, vẫn là quá… đột ngột.
Bạc Lỵ không dám tưởng tượng, nếu một ngày cô thức dậy và phát hiện Erik đã chết, cảm giác sẽ như thế nào.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Diana chẳng cho cô biết thông tin gì hữu ích cả.
Chẳng hạn như việc Jane có muốn quay về không, có bí mật tìm cách quay về không.
Cũng có thể Jane không hề quay về thời hiện đại, mà chỉ đơn giản là bị bệnh nặng rồi đột ngột qua đời, chỉ là Diana không chấp nhận được sự thật mà thôi.
Hơn nữa, cho dù cuối cùng thật sự quay về, miễn là cô muốn quay lại đây, chắc chắn sẽ có cách.
Bạc Lỵ tin chắc điều đó.
Vài chục giây trôi qua, cô cuối cùng cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại, ngẩng mắt nhìn Diana: “Vậy, hôm nay cô tìm tôi, chỉ để kể cho tôi nghe về chuyện của Jane sao?”
“Đương nhiên không phải.” Giọng Diana từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản, nhưng ẩn chứa một chút điên loạn: “Tôi chỉ muốn xem cô và cô ấy giống nhau đến đâu. Tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ hoàn toàn quên mất cô ấy, giống như đã quên mất công dụng của thứ trong tay tôi vậy.”
Bạc Lỵ không lên tiếng.
“Đáng tiếc.” Diana thở dài, nói nhẹ nhàng: “Jane của tôi là duy nhất. Các cô chẳng giống nhau chút nào.”
Bạc Lỵ đột nhiên lên tiếng: “Thứ trong tay cô gọi là ‘đồng hồ thông minh’. Ở thời đại của chúng tôi, nó thường dùng để nghe điện thoại hoặc theo dõi nhịp tim.”
Diana sững người.
Đôi mắt cô ấy mơ hồ, dường như đang chìm trong hồi ức, một lúc sau mới gật đầu: “… Cảm ơn cô, tôi đã nhớ ra rồi.”
Cuối cùng cô ấy đã nhớ ra lần đầu tiên đeo chiếc đồng hồ này là khi nào.
Lúc đó, Jane đứng trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, chúng ta hãy chơi một trò chơi nhé. Nếu cô thực sự không thích tôi, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.”
Rồi Jane đeo chiếc đồng hồ cho cô ấy, nắm chặt cổ tay cô ấy, vừa nghiêng người lại gần, vừa lãnh đạm nói: “Nhìn xem, nhịp tim của cô còn thành thật hơn cả lời nói của cô.”
Đó là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng Jane bật chiếc đồng hồ này lên.
Cô ấy suýt quên mất chuyện này.
Vẻ mặt Diana có chút hoảng hốt.
Jane đã mang đến cho cô ấy tự do, rồi lại đẩy cô ấy vào một nhà tù khác.
Khi Bạc Lỵ rời phòng khách, cô nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào.
Cô do dự một chút, rồi quay lại phòng khách.
Diana thấy cô quay lại, liền ngồi thẳng dậy, lau vết nước mắt trên mặt, dáng vẻ vẫn ưu nhã, cổ vẫn không cúi xuống: “Tiểu thư Claremont, còn chuyện gì không?”
Bạc Lỵ nói thẳng: “Tôi sợ cô tự tử, nên quay lại xem sao.”
Diana mỉm cười nhẹ, vẻ mặt lại toát lên vài phần kiêu hãnh: “Cô yên tâm, tôi sẽ không tự tử đâu. Sắp tới tôi sẽ đi du lịch nữa, lần này tôi định đến dãy núi Rocky. Cô sẽ sớm đọc được bài du ký của tôi trên báo thôi. Dù cô ấy có quay lại hay không, tôi vẫn sẽ sống thật tốt.”
Bạc Lỵ gần như nảy sinh một chút kính phục với cô ấy.
Diana chưa từng được giáo dục hiện đại, nhưng ở miền Nam bảo thủ này, đã yêu một người phụ nữ lai, thậm chí sau khi người đó “qua đời”, vẫn một mình đi du lịch, leo núi vượt biển.
Cô ấy mạnh mẽ, kiêu hãnh, bình thản, ngược lại làm cho sự quan tâm của Bạc Lỵ có vẻ thừa thãi.
Bạc Lỵ gật đầu với cô ấy, rồi quay người rời đi.
Cho đến khi ra khỏi biệt thự, cô mới giật mình nhận ra.
Chết rồi, trước đó cô sợ Diana trả thù vì chuyện bà Merlin nên đặc biệt bảo Erik đợi trong biệt thự.
Ai ngờ được Diana lại có một quá khứ éo le như vậy.
Không biết Erik đã nghe được bao nhiêu, và hiểu được bao nhiêu trong số đó.
Bạc Lỵ cảm thấy hơi lo lắng.
Rõ ràng cô không có ý định quay về hiện đại, cũng không định chia tay với Erik, vậy mà không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác phụ bạc.
Cô hơi ghét cái suy nghĩ lan man của mình.
Vào lúc này, phản ứng đầu tiên của cô lại là tự hỏi, nếu anh biết cô có thể quay về hiện đại bất cứ lúc nào, anh sẽ phản ứng thế nào?
Liệu anh có lo lắng bất an và hành xử thái quá không?
Nghĩ đến việc anh có thể nổi giận, để lộ một mặt mà cô chưa từng thấy, thậm chí lạnh lùng trừng phạt cô, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với vẻ phụ thuộc vào cô trước đây.
Cô cảm thấy rất… phấn khích.
Bạc Lỵ chỉ cần nghĩ đến thôi, cái cảm giác nóng nảy chiều nay lại dâng lên trong lòng.
Cô lập tức hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Thôi, cảm giác như vậy sẽ vượt tầm kiểm soát mất.
Hay là giải thích rõ với anh rằng cô không định quay về nhỉ.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn muốn có một thế giới không liên quan đến thực tại để làm nơi trú ẩn.
Bây giờ, cô đã tìm thấy nó.
Vậy không cần thiết phải quay về thực tại bẩn thỉu nữa.
Bạc Lỵ thở ra một hơi, bước ra khỏi biệt thự, nhưng không thấy Erik đâu.
Cô hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh không đi theo cô sao?
Lúc này, một bàn tay đeo găng đen đặt lên vai cô.
Bạc Lỵ chớp mắt: “Erik?”
Không có tiếng trả lời.
Anh ôm cô từ phía sau, cúi đầu, sống mũi nhẹ nhàng cọ xát vào cổ cô, hơi thở nặng nề và nóng bỏng.
“Anh đã nghe thấy hết rồi?” cô hỏi.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Anh dường như không quan tâm đến cuộc nói chuyện của cô với Diana, sống mũi cứ liên tục cọ xát từ cổ đến vai cô.
Không biết có phải say mê quá không, hơi thở anh càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng nóng.
Bạc Lỵ suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây em thật sự muốn quay về. Nhưng nghĩ lại, bên đó em cũng chẳng có gì vướng bận… ở lại đây cũng rất tốt.”
Cô mỉm cười: “Tất nhiên, ngoài lý do vì anh, em còn có một suy nghĩ khá tiêu cực — Sau khi quay về, em sẽ lại trở thành Bạc Lỵ tầm thường, ở lại đây, dù mỗi lời nói hành động đều bị nhiều người chỉ trích, nhưng em sẽ là người đặc biệt nhất.”
Nhưng anh vẫn không nói gì.
Bạc Lỵ hơi nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều.
Dù sao, cô đã nói hết với anh rồi, ngay cả những suy nghĩ sâu kín nhất cũng không giấu giếm.
Nếu lúc này, cô quay đầu lại sẽ phát hiện, ánh mắt vốn luôn bình tĩnh của Erik đã hoàn toàn mất kiểm soát, gần như điên loạn.