Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát

Chương 12




Cuối cùng thì Bạc Lỵ cũng được ăn một bữa no nê.

Cơ thể này chưa từng ăn ớt, đến cuối bữa, cô gần như nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vừa xì mũi vừa ăn.

Nhưng Erik lại không có phản ứng gì, như thể cậu đã từng ăn những món cay hơn thế này nhiều.

Bạc Lỵ không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao ớt cũng có nguồn gốc từ châu Mỹ.

Trong nguyên tác, cậu đã đi khắp châu Âu, và cuối cùng học được kỹ thuật thắt dây đáng sợ ở Ấn Độ. Với những trải nghiệm như vậy, việc cậu đến châu Mỹ là điều bình thường — có lẽ, họ đang ở châu Mỹ ngay lúc này.

Mặc dù điểm Địa lý của Bạc Lỵ không xuất sắc, nhưng cô mơ hồ nhớ rằng ở Pháp không có cá sấu, cũng không có chó sói đồng cỏ.

Chó sói đồng cỏ chỉ phân bố ở Bắc Mỹ.

Trước đó khi nghe giọng Pháp của nhóm người quản lý, cô đã nghĩ mình đang ở Pháp, hoàn toàn quên mất rằng ở Mỹ thế kỷ XIX cũng có nhiều thành phố nói tiếng Pháp – ví dụ như New Orleans, vốn là thuộc địa của Pháp và Tây Ban Nha.

Điều này cũng giải thích được tại sao Richard không một mình chiếm đoạt ba lô leo núi.

New Orleans quá xa Paris, thay vì vất vả đi tìm Louis Vuitton để đòi tiền công, thì hợp tác với người quản lý còn tốt hơn.

Bạc Lỵ buộc mình phải nhớ bài học này.

Sau này làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Cô đã nghĩ rằng người ở đây thiếu hiểu biết, đầu óc đơn giản, chỉ cần thúc đẩy một chút là có thể khiến họ hành động theo ý mình.

Nhưng họ đều là những con người sống động, làm sao dễ dàng trở thành quân cờ của cô được?

Nếu không phải Erik có sức mạnh phi thường, có lẽ cô đã chết dưới tay người quản lý rồi.

Erik sẽ không giúp cô mãi, thậm chí chưa chắc sẽ giúp cô.

Muốn sống sót, cô phải thận trọng, thận trọng và thận trọng hơn nữa.

Hộp lẩu có quá nhiều đồ. Bạc Lỵ chỉ ăn được một phần ba là không thể ăn thêm được nữa.

Ngược lại, Erik có vẻ ngon miệng, đôi đũa gần như không ngừng nghỉ.

Ngón tay cậu rất dài, linh hoạt và mạnh mẽ, đến mức đáng kinh ngạc — nhiều người nước ngoài lần đầu dùng đũa ăn đồ Trung Quốc thường lóng ngóng, nhưng cậu lại tỏ ra thong dong, động tác giống hệt cô.

Bạc Lỵ mới nhớ ra, cậu không chỉ là bậc thầy ảo thuật hàng đầu, mà còn là thiên tài âm nhạc hiếm có, cả hai điều này đều đòi hỏi sự linh hoạt cao độ của ngón tay.

Nếu cậu không thể học cách dùng đũa thì mới là lạ.

Nhân tiện, đây là lần đầu tiên cậu ăn trước mặt cô — không tính lần ăn thanh protein.

Giống như lần trước, mặt nạ của cậu chỉ hơi nhấc lên, để lộ một phần nhỏ đường nét sắc sảo của cằm, động tác nhai không lớn, chậm rãi và thanh lịch, như thể đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nghĩ đến việc cậu từng làm việc cho vua chúa, thậm chí còn lên kế hoạch ám sát chính trị vài lần, điều đó cũng bình thường.

Bạc Lỵ không dám nhìn khuôn mặt cậu lâu, dời ánh mắt đi, tìm chuyện để nói: “… Cậu gầy quá, ăn nhiều vào.”

Không có phản hồi.

Cậu cũng không dừng động tác ăn uống.

Có lẽ đó là dấu hiệu cho phép cô tiếp tục nói.

Bạc Lỵ cảm thấy đây là cơ hội tốt để gần gũi với cậu hơn.

Vì họ không ở Paris, cậu chưa gặp nữ chính, tính cách cũng chưa đến mức phát điên, lúc này nói chuyện với cậu một chút cũng không có hại gì.

Cô suy nghĩ một lúc, chọn một chủ đề dễ độc thoại: “Cậu có biết cách tổ chức gánh xiếc không?”

Không có phản hồi.

Cô cũng không kỳ vọng cậu trả lời, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, dù tổ chức gánh xiếc thế nào cũng không thể đối xử với diễn viên như tên quản lý — coi họ như món hàng dùng một lần, khán giả xem một lần là không muốn xem nữa. Điều này không có lợi cho sự phát triển của diễn viên, đối với gánh xiếc cũng là một gánh nặng.”

Erik không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.

“Vẻ ngoài dị dạng rồi sẽ khiến người ta chán.” Cô nói: “Nếu Emily là diễn viên của tôi, tôi sẽ không bán cô ấy, cũng không biến cô ấy thành tiêu bản — đây là tội ác, cũng là hành vi tát ao bắt cá. Tôi sẽ tạo cho cô ấy một câu chuyện đời đáng trân trọng, để khán giả nhận ra rằng, cô ấy không chỉ là ‘cô gái bốn chân’ dị dạng, mà còn là một con người sống động.”

Erik cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô.

Bạc Lỵ khẽ mỉm cười: “Có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng điều này là vô ích. Để khán giả hiểu về thân thế của cô ấy không thể thay đổi được ngoại hình của cô ấy, mọi người vẫn sẽ sợ hãi cô ấy, xa lánh cô ấy, coi cô ấy như một gã hề trong gánh xiếc.”

“Nhưng nếu mọi người phát hiện ra.” Cô nghiêng đầu: “Dưới vẻ ngoài khác biệt đó, thực ra cô ấy là một tín đồ Cơ đốc giáo ngoan đạo, cần tình yêu thương và cũng có thể yêu thương người khác thì sao?”

“Tôi sẽ viết một kịch bản riêng cho cô ấy, cố gắng khiến cô ấy trông thật đáng thương, tội nghiệp, đáng được cảm thông.”

“Mọi người sẽ đồng cảm với cô ấy. Ai cũng có lòng trắc ẩn ở đâu đó, người giàu thương hại người nghèo, người nghèo thương hại người ăn xin, người ăn xin lành lặn thương hại người ăn xin tật nguyền —”

“Lòng trắc ẩn không chỉ là một đức tính, mà còn là một đặc quyền.”

“Người may mắn nhìn thấy người bất hạnh, sẽ cảm thấy mình càng may mắn hơn; người lành lặn nhìn thấy người tật nguyền, sẽ cảm thấy mình càng lành lặn hơn. Họ sẽ bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian để có được trải nghiệm đó.”

“Quan trọng nhất là, Emily đang mang thai.” Bạc Lỵ nhăn mày: “Tên quản lý thật sự vừa ngu ngốc vừa độc ác, ông ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này, viết nên một câu chuyện hay hơn, đáng thương cảm hơn, nhưng ông ta lại chọn cách khiến Emily phá thai, biến thai nhi thành tiêu bản…”

Một giọng nói vang lên bên tai cô: “Câu chuyện gì.”

Bạc Lỵ giật mình.

Đây là lần thứ ba cô nghe cậu nói chuyện.

Có lẽ vì lần này, cậu ngồi ngay bên cạnh cô, cô nghe rất rõ ràng.

Như thể có một thứ gì đó lạnh và trong trẻo, chui vào tai cô, thấm vào từng dây thần kinh, tạo nên một sự cộng hưởng kỳ lạ với não bộ của cô.

Rất khó để miêu tả cảm giác đó.

Giống như ám thị, như thôi miên, như nửa mơ nửa tỉnh.

Nhịp tim Bạc Lỵ tăng nhanh, hơi thở gấp gáp, gần như hoảng hốt.

Thật hay.

Hay đến mức khiến người ta cảm thấy… sợ hãi.

Cô giật mình, bừng tỉnh.

Thật đáng sợ.

Cô lại đến mức mất tập trung vì giọng nói của một người.

Đây hoàn toàn không phải là giọng nói mà con người có thể phát ra, mà giống như một loại mồi nhử nào đó có thể khiến người ta mê muội rồi mất mạng.

Trước đó cô còn hy vọng cậu nói nhiều hơn, dù sao trong nguyên tác giọng nói cũng rất hay, lúc trước cô quá căng thẳng, không nghe rõ nên thấy tiếc.

Ai ngờ giọng nói thật của cậu lại như vậy, khiến người ta liên tưởng đến những truyền thuyết xấu xa, ô uế và bất tường.

Tốt nhất là cậu nên nói ít đi.

Phải một lúc lâu, Bạc Lỵ mới gắng gượng lấy lại được giọng nói:

“Đương nhiên là phải tìm cách phóng đại chuyện cô ấy mang thai. Trong nhiều tôn giáo, việc nuôi dưỡng sự sống đều là điều thiêng liêng không thể xâm phạm. Nếu cô ấy thực sự là quái thai, làm sao Chúa lại cho phép cô ấy mang thai chứ?”

Vẫn không có phản hồi.

Bạc Lỵ tiếp tục: “Ở quê tôi — người ta sẽ tin vào đủ loại câu chuyện. Ví dụ như, con nhà giàu vì cờ bạc mà phá sản.”

“Mỗi người sẽ cảm nhận câu chuyện này theo cách khác nhau. Người giàu sẽ lấy đó làm bài học cảnh tỉnh, và cảm thấy may mắn vì mình chưa phá sản; người nghèo sẽ cảm thấy an ủi, cho rằng mọi người đều bình đẳng, dù xuất thân cao quý đến đâu cũng có thể vì ngu xuẩn mà mất hết tất cả; những con bạc may mắn sẽ cho rằng anh ta là kẻ ngốc; còn những con bạc không may mắn thì hy vọng dùng câu chuyện này để tự nhủ không đánh bạc nữa.”

Cô khẽ nói: “Việc Emily mang thai, tự nó không có ý nghĩa gì cả — cô ấy là con người, mang thai, chỉ đơn giản vậy thôi. Chính bản chất phức tạp của con người đã gán cho sự việc này những ý nghĩa phức tạp.”

Vẫn không có phản hồi.

“Không biết Emily đi đâu rồi.” Bạc Lỵ lẩm bẩm.

Cuộc đối thoại một chiều kết thúc tại đây.

Bạc Lỵ ngáp một cái, muốn đi ngủ.

Erik vẫn còn đang ăn. Khẩu phần ăn của cậu lớn một cách bất thường, sau khi ăn xong đồ hộp, lại còn ăn cả con thỏ.

Cũng bình thường thôi.

Nếu không ăn nhiều như vậy, khó có thể tưởng tượng được cái gì đang duy trì những hành động săn giết với cường độ cao như thế.

Bạc Lỵ chúc cậu ngủ ngon rồi quay vào lều.

Cô đắp chăn lên, vừa định nhắm mắt, nghĩ một lúc, rồi lại ngồi dậy, nói với Erik ở bên ngoài: “… Chăn rất rộng, nếu cậu buồn ngủ thì có thể ngủ cùng tôi.”

Nói câu này là để đề phòng nửa đêm, cậu muốn ngủ cùng cô, lại dùng dao găm đánh thức cô dậy.

Cô không muốn bị giật mình, rồi lại mất thêm một cái quần sạch nữa.

Erik không trả lời.

Bạc Lỵ không yên tâm, nói thêm lần nữa mới nằm xuống nhắm mắt.

Những gì cần làm cô đã làm hết, phần còn lại thì cứ mặc cho số phận an bài.

Nửa đêm, Bạc Lỵ cảm thấy trên mặt hơi lạnh, có thứ gì đó đang trượt nhẹ trên má cô.

Cô quá buồn ngủ, phải một lúc mới cố mở mắt ra, mơ màng nhìn.

Thứ đập vào mắt đầu tiên là một chiếc mặt nạ trắng, trống rỗng như tượng sáp, không mang bất kỳ cảm xúc nào.

Erik quỳ một chân bên cạnh cô, nhìn chằm chằm không rời.

Trong tay cậu cầm dao găm.

Lưỡi dao lạnh lẽo, đang áp vào mặt cô, di chuyển lên xuống.

Bạc Lỵ suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Rõ ràng cô đã báo trước với cậu rồi, tại sao vẫn xảy ra cảnh này!!!

Cô cứng đờ tại chỗ, tim đập thình thịch, máu dồn lên màng nhĩ từng đợt — không biết cậu cuối cùng định ra tay với cô, hay chỉ là đang nhàm chán trêu đùa cô.

… Chắc là trường hợp sau.

Bởi vì trước khi ngủ cô không nói sai điều gì.

Những suy nghĩ của cô đều là thật. Cô thực sự tin rằng, Emily không khác gì người bình thường, chính ánh mắt của mọi người đã gán cho “Cô gái bốn chân” những màu sắc khác nhau.

Nhưng cô không phải nói suông.

Mỗi chữ cô nói ra, đều tính toán phản ứng của cậu trong lòng — là tức giận, ngạc nhiên, hay đồng tình, hay là cho rằng cô tự cho mình là đúng, tùy tiện đánh giá cảm xúc của người khác.

Cô đã dùng hết khả năng diễn xuất cả đời mình, chỉ để truyền tải một thông điệp.

Cậu không cần phải nhận được sự thông cảm từ người khác, đó chỉ là một dạng đặc quyền khác mà thôi.

Nếu cậu cảm thấy bị xúc phạm, khi cô nói những lời đó, hẳn cậu đã giết cô rồi.

Không cần thiết phải đợi cô ngủ, rồi dùng dao đánh thức cô dậy, thẩm vấn những lời cô nói trước khi ngủ.

… Vậy cậu có ý gì?

Bạc Lỵ cố gắng suy nghĩ, đầu óc quay cuồng, tim đập như muốn vỡ tung, adrenaline lúc này tăng vọt đến đỉnh điểm.

Kiểm tra phản ứng của cô?

Xem cô có đáng để hợp tác không, có phải là một con mồi có sức chịu đựng không?

Hay là, cậu đang… đòi hỏi điều gì đó từ cô?

Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một tia sáng, hiểu ra ý của cậu, liền đưa tay ôm lấy cậu, vùi đầu vào lòng cậu.

Đúng như dự đoán, ngay khi bị ôm, cậu thu dao găm lại.

Bạc Lỵ không khỏi đổ một giọt mồ hôi lạnh.

Trước đây mỗi lần cô ôm cậu, đều là vì lưỡi dao đe dọa, đe dọa đến tính mạng của cô.

Điều này có thể đã cho cậu một thông tin sai lầm, muốn được ôm thì phải dọa cô trước.

Không, không thể để thành thói quen như vậy.

Phải xây dựng cho cậu một cơ chế thưởng phạt đúng đắn.

Nghĩ vậy, nhưng Bạc Lỵ vẫn ôm chặt hơn, gần như cả người treo lên người cậu.

Erik nằm xuống trong vòng tay của cô.

Không chỉ cậu bị thiết lập cơ chế thưởng sai, mà cô cũng hình thành phản xạ có điều kiện sai, luôn cảm thấy chỉ có trong vòng tay cậu mới an toàn.

Hơi méo mó.

Nhưng có vẻ là cần thiết trong lúc này.

Cô cần cảm giác an toàn mà cậu mang lại.

Còn cậu cần…

Cậu cần gì?

Cô không biết.

Bạc Lỵ muốn tiếp tục suy nghĩ, nhưng không gian chật hẹp, ánh lửa bên ngoài lều cháy bùng bùng, cùng với sự mệt mỏi sau cơn sợ hãi, như một tấm lưới dày đặc bao phủ lấy cô.

Thân nhiệt của Erik rất cao.

Có lẽ vì vận động mạnh, lại bổ sung một lượng lớn thức ăn nhiệt lượng cao, cậu giống như một cỗ máy công suất lớn mạnh mẽ, không ngừng tỏa ra hơi nóng.

Nóng bỏng, an toàn.

Đây là ảo giác.

Cô tự nhắc nhở mình, dù cậu có nóng bỏng đến đâu, cũng chỉ là một cỗ máy giết người nóng bỏng.

Nhưng cô quá mệt mỏi, không còn sức để suy nghĩ tiếp.

Bạc Lỵ nhắm mắt lại, hơi thở dần dần chậm lại, yếu đi, và chìm vào giấc ngủ sâu.