Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 83: Thị tật




(Hầu bệnh)



Phi tần nhận được tin Hoàng thượng bị bệnh không ít, đợi đến khi a Uyển cùng Thái hậu bước vào Khôn Ninh cung thì nơi này oanh oanh yến yến chen lấn khắp phòng, mà Hoàng hậu không có mặt, trong phòng ầm ĩ được ngay, âm thanh xì xào bàn tán, yên lặng nức nở hỗn tạp ở một nơi. Thái hậu thấy thế không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì, ồn ào ầm ĩ như vậy còn ra cái dạng gì, là ước Hoàng thượng bệnh sao! Xúi quẩy!”



Một câu nói này của Thái hậu âm thanh không lớn, nhưng uy nghiêm uy nghiêm, vừa ra khỏi miệng toàn bộ oanh oanh yến yến trong phòng yên tĩnh lại, lập tức cúi người xin lỗi Thái hậu, đúng lúc này Hoàng hậu chạy tới. Trong ngực Thái hậu đã có lửa, thấy Hoàng hậu lúc này mới đến, thêm nữa vừa chứng kiến cục diện hỗn loạn lúc trước, trong lúc nhất thời âm thanh càng nghiêm khắc: “Hoàng hậu thân là đứng đầu hậu cung sao bây giờ mới đến! Mặc cho chúng phi tần ở đây ồn ào ầm ĩ, Hoàng thượng sao có thể nghỉ ngơi cho tốt?”



Hoàng hậu vội vàng hành lễ xin lỗi: “Là thần thiếp tới trễ, xin mẫu hậu hãy bớt giận, chớ để tổn thương thân thể.” Kỳ thực vào đông chí Hoàng hậu cũng phải xử lí đủ loại lễ cúng bái, tuy được tin Hoàng thượng bị bệnh rất muốn đến Chính Kiền cung xem tình hình ra sao, nhưng vẫn cần phải hoàn thành cúng bái mới có thể đến. lễ nghi thờ cúng rườm rà, do đó Hoàng hậu mới tới chậm, nhưng Hoàng hậu cũng không vì mình mà chối bỏ trách nhiệm, vừa lên tiếng liền trực tiếp nhận sai, thái độ này khiến cho sắc mặt Thái hậu bớt giận.



“Thôi, đứng lên đi, trước tiên xem Hoàng thượng thế nào mới là quan trọng.” Thái hậu nói rồi dẫn A Uyển, Hoàng hậu, Hiền phi và phi tần phân vị cao vào trong nội điện, các phi tần còn lại đều bị đuổi ra ngoài, theo lời của Thái hậu là đỡ cho những phi tần này ở đây la hét ầm ĩ vướng bận.



Hiện giờ thái y đang bắt mạch cho Hoàng thượng, mọi người không thể ngồi vây quanh giường nhìn sắc mặt Hoàng thượng rốt cuộc thế nào, chỉ có thể ngồi trên ghế cách đó không xa chờ thái y hồi bẩm kết quả chẩn đoán bệnh.



A Uyển có thể vào nội điện, hoàn toàn là dựa vào quan hệ với Thái hậu, tuy nóng lòng muốn biết tình trạng của Hoàng thượng, nhưng A Uyển không rối loạn, chỉ nhu thuận đứng bên người Thái hậu, không ngồi xuống.



Thái hậu mặc dù lo lắng cho thân thể của Hoàng thượng, nhưng dù sao cũng đã nhìn quen sóng gió, vẻ mặt trấn tĩnh ngồi ở vị trí đầu, hạt châu trong tay xoay tròn không lên tiếng, vì thế mọi người ở đây cũng không dám nói lời nào, cả phòng vắng vẻ. Dẫu không thể nhìn gần, nhưng ánh mắt của mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng đang nằm không nhúc nhích trên giường, thần sắc trên mặt hoặc ít hoặc nhiều lo lắng.



Hoàng thượng hôn mê không phải là chuyện nhỏ, để cho cẩn thận, do mấy thái y cùng bắt mạch chẩn đoán bệnh, một lúc lâu sau, mấy vị thái y nói nhỏ một hồi cho ra kết luận xong, viện trưởng đứng đầu mới tiến lên trả lời.



“Hồi Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương và các vị chủ tử nương nương, lần này Hoàng thượng đột nhiên ngất, là bởi vì huyết khí yếu ớt…” Viện trưởng một hồi thuật ngữ chuyên nghiệp lòng vòng nên A Uyển không hiểu rõ, nhưng ước chừng cũng biết thái y nói lần này Hoàng thượng bị bệnh là bởi vì mệt nhọc quá độ tổn hao tinh thần dẫn đến bệnh cũ tái phát nhanh, việc cấp bách là cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được lo nghĩ phiền muộn, khiến cho bệnh tình thêm nặng.



Lúc này Thái hậu mới liếc mắt nhìn Lý Đắc Nhàn: “Lý Đắc Nhàn, ngươi quả là nô tài lớn mật, sao dám hầu hạ Hoàng thượng như thế?!”



Suy cho cùng Lý Đắc Nhàn là Đại thái giám bên người Hoàng thượng, ăn uống nghỉ ngơi của Hoàng thượng đều cho Lý Đắc Nhàn quản lí, chủ tử nhất thời không chú ý tới thời gian làm việc và nghỉ ngơi ăn uống thì làm nô tài nên nhắc nhở khuyên nhủ, bây giờ Hoàng thượng bởi mệt nhọc quá độ bị bệnh, Thái hậu hiển nhiên phải hỏi tội Lý Đắc Nhàn. Lý Đắc Nhàn nghe Thái hậu hỏi tội, “ba” một tiếng quỳ xuống, không dám kêu oan.



“Hồi Thái hậu nương nương, là nô tài vô năng, không cố làm hết bổn phận của nô tài, thỉnh Thái hậu nương nương trách phạt.”



Hoàng hậu lên tiếng cầu tình: “Mẫu hậu, Hoàng thượng luôn cần mẫn chính sự, bận rộn đến mất ăn mất ngủ, có lúc thần thiếp khuyên Hoàng thượng cũng không nghe, huống chi Lý Đắc Nhàn chỉ là một nô tài?” Lý Đắc Nhàn là tâm phúc bên người Hoàng thượng, ngày thường ít có cơ hội, lúc này là thời cơ tốt ban ơn lấy lòng Lý Đắc Nhàn.



Ba phi cũng phụ hạo, Thái hậu liền không thoải mái: “Không được, hôm nay chi bằng để cho hắn nhớ kĩ, nếu thật sự không thể hầu hạ tốt Hoàng thượng, liền đổi đi!”




Có thể thấy được Thái hậu rất tức giận, sau khi giúp Thái hậu thở thông suốt, A Uyển mới mở miệng: “Thái hậu, Lý tỏng quản hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, nếu ngài phạt hắn, đợi Hoàng thượng tỉnh lại bên người không có ai để dùng sẽ bất tiện, Thái hậu nương nương trước tiên cứ nhớ kĩ lần này, nếu còn có lần tới, phạt nặng hơn cũng không muộn.”



Thái hậu nghe vậy suy tư một hồi, gật đầu, không truy cứu chuyện của Lý Đắc Nhàn nữa: “Nể tình ngươi lúc trước coi như tận tâm, lúc này nhớ kĩ!” Lý Đắc Nhàn tạ ơn xong cũng đưa mắt cảm kích A Uyển, mấy người Hoàng hậu nói chuyện còn không hiệu quả bằng A Uyển mở miệng.



Sau đó liền để cho Lý Đắc Nhàn theo thái y mau chóng phối thuốc, sau khi phân phó một phen thái hậu mới đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường, thấy vậy, mọi người cũng đi theo sau Thái hậu, ngồi vây quanh giường. A Uyển đi đến gần rốt cuộc cũng nhìn rõ sắc mặt tiều tụy của Hoàng thượng đang nằm trên giường lúc này, vẻ mặt ảm đạm trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm, có thể thấy được bệnh của Hoàng thượng quả thực không nhẹ. Trong ngực A Uyển co rút một trận, nhưng cuối cùng vẫn tận lực khống chế được tâm tình.



Thái y nói Hoàng thượng chư có dấu hiệu muốn tỉnh, do đó Thái hậu chỉ cầm tay Hoàng thượng, không nói gì, nhưng A Uyển có thẩ cảm nhận được Thái hậu ngấm ngầm chịu đựng không tỏ vẻ lo lắng, mọi người xung quanh ai cũng nhìn rõ sắc mặt Hoàng thượng, vẻ lo lắng càng đậm, mà Trầm phi lúc này viền mắt nóng lên, không để ý tình hình liền bắt đầu khóc thút thít.



Thái hậu còn chưa lên tiếng, Hoàng hậu đã quay đầu lại liếc mắt nhìn Trầm phi, giọng nói tuy nhẹ nhưng nghiêm khắc: “Trầm phi muội muội khóc cái gì! Hoàng thượng chẳng phải vẫn tốt sao? Đừng quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi.”



Trầm phi dùng khắn tay lau khóe mắt, âm thanh ủy ủy khuất khuất: “Thần thiếp…thần thiếp cũng lo lắng cho Hoàng thượng, nhìn Hoàng thượng hiện giờ tiều tụy như vậy, trong lòng thần thiếp…thật khó chịu.”



Một bên Hiền phi cùng Đức phi mặc dù cũng là vẻ mặt lo lắng, nhưng không như Trầm phi. Hiền phi nhìn dáng vẻ của Trầm phi hiện giờ, Hoàng thượng còn chưa tỉnh đâu, nữ nở như vậy chẳng lẽ không xui? Quên cả Thái hậu nương nương sao? Thầm nghĩ Trầm nghi rốt cuộc là tuổi trẻ không lịch sự: “Trầm phi muội muội đừng để dáng vẻ như vậy, nếu như người ngoài nhìn vào không chừng còn tưởng Hoàng thượng bị làm sao đấy.”




Trầm phi nghe vậy liền ngừng nức nở, mới vừa rồi xúc động nhất thời, Trầm phi cũng không phải người không có đầu óc đến vậy, chỉ thỉnh thaongr dùng khăn chấm khóe mắt thôi, lúc này A Uyển cũng khó mà nói.



Thái hậu buông tay Hoàng thượng, còn gấp áo gấm lại, không để ý tới Trầm phi, chỉ nói với Hoàng hậu: “Bệnh của Hoàng thượng tới bất ngờ, việc thị tật liền do Hoàng hậu sắp xếp, đợi Hoàng thượng tỉnh lại sẽ tính toán tiếp.”



Hoàng hậu sau khi đồng ý, lại khuyên nhủ Thái hậu: “Bao giờ Hoàng thượng tỉnh lại còn chưa biết được, mẫu hậu không thể mệt nhọc quá mức, bằng không Hoàng thượng tỉnh lại trong lòng chắc chắn sẽ áy náy, chi bằng mẫu hậu hồi cung trước nghỉ ngơi, đợi Hoàng thượng tỉnh, thần thiếp lập tức cho người nói với ngài, ngài xem có được không?”



Thái hậu nghe vậy gật đầu: “Cũng được, bộ xương già của ai gia ở chỗ này càng thêm phiền, không bằng hồi cung niệm mấy quyền kinh văn cầu phúc cho Hoàng thượng thật tốt.” Nói rồi, đứng lên chuẩn bị muốn lên đường quay về Từ Ninh cung, A Uyển cũng vội vã theo sau lưng.



Mấy người Hoàng hậu cũng theo sát ra cung tiễn Thái hậu: “Mẫu hậu đâu thể vướng víu, chỉ là lo lắng mẫu hậu mệt nhọc mà thôi, Hoàng thượng chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, việc thị tật thần thiếp sẽ sắp xếp thỏa đáng, xin mẫu hậu hãy yên tâm.”



Thái hậu nghe vậy gật đầu, liền lên kiệu, A Uyển mặc dù cũng muốn ở đây chờ Hoàng thượng tỉnh lại, nhưng dù sao cũng là theo Thái hậu mà đến, ở lại nơi này thật sự không thích hợp, liền cung ngồi kiệu theo sau Thái hậu, trở về Từ Ninh cung.



Niệm kinh văn trong lòng A Uyển vừa run rẩy, nhất thời phải niệm lại cả tờ kinh văn một lần nữa, A Uyển khẽ thờ dài, nhưng không ngờ Thái hậu đang quỳ ở đằng trước niệm kinh cũng quay đầu: “Nếu quá lo lắng, hãy đi Chính Kiền cung bồi Hoàng thượng thôi.”




Trong lòng A Uyển cả kinh, theo bản năng lắc đầu: “Thần thiếp đã nói sẽ cùng Thái hậu niệm kinh cầu phúc, sao có thể bỏ dở giữa chừng được?” Mặc dù nói là nói như thế, nhưng từ khi trở lại Từ Ninh cung mấy canh giờ này A Uyển khó có thể tĩnh tâm, thỉnh thoảng lại nghĩ tới Hoàng thượng đang bệnh.



Thái hậu gióng như nhìn thấu lòng A Uyển, nói thẳng: “Ai gia còn không rõ sao? Ngươi niệm kinh mỗi chút mà sai đến mấy lần rồi? Khó có thể tĩnh tâm, niệm kinh cầu phúc như vậy Phật tổ nhất định không nhận, ngươi cứ đi Chính Kiền cung xem Hoàng thượng đi, cũng đỡ để phân tâm, còn e ngại ai gia.”



Ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng A Uyển không thể không thừa nhận Thái hậu nói rất đúng, lập tức không kiên trì nữa, đứng dậy xin cáo lui với Thái hậu, ngồi lên kiệu vội vàng tới Chính Kiền cung. A Uyển không lo lắng mình không được vào Chính Kiền cung, mặc dù phân vị của mình chưa đủ, nhưng có sủng ái của Hoàng thượng trong người, có lẽ Hoàng hậu cũng sẽ cho mình trông coi, nghĩ như vậy, liền giục thái giám khiêng kiệu bước nhanh chân.



Vừa đến trước cửa Chính Kiền cung, còn chưa bước vào trong điện đã nhìn thấy Lý Đắc Nhàn cước bộ vội vã đi ra, thấy A Uyển trên mặt liền tràn ra ý cười: “Uyển chiêu nghi tới thật đúng lúc, Hoàng thượng vừa tỉnh, đang lệnh nô tài đi mời ngài, ngài đã tới rồi.”



Hoàng thượng tỉnh? Được tin này bước chân A Uyển càng vội vã hơn, vào nội điện rốt cuộc đã nhìn thấy Hoàng thượng đang mở mắt nhìn mình, tuy dáng vẻ vẫn hư nhược, nhưng tốt xấu gì cũng đã tỉnh lại.



Nhìn thấy vẻ mặt vật nhỏ dùng biểu tình phức tạp vừa lo lắng vừa vui sướng nhìn mình, bên miệng Hoàng thượng cười nhạt, mệt mỏi vẫy tay với A Uyển, ý bảo A Uyển đến bên giường.



Đến tận lúc này A Uyển cuối cùng không khống chế được tâm tình rơi lệ, vọt đến bên giường nắm tay Hoàng thượng, mắt chứa lệ nói: “Bệnh của Hoàng thượng tới bất chợt, dọa sợ thần thiếp!” Vừa nói, nước mắt ào ào rơi xuống.



Nhìn A Uyển chưa cởi áo choàng dày, một vòng lông hồ ly tuyết trắng trên mũ áo choàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ nổi bật lên điềm đạm đáng yêu, chan chứa trong mắt đều là ý lo lắng quan tâm. Vỗ tay A Uyển tỏ vẻ thoải mái, Hoàng thượng lúc này vừa tỉnh lại, âm thanh cũng khàn khàn: “Trẫm, không đáng ngại, đừng khóc nữa.”



Nghe Hoàng thượng nói an ủi mình trong dáng vẻ yếu ớt, có lẽ bệnh này so với tưởng tượng của mình nặng hơn rất nhiều, A Uyển không chỉ không ngừng khóc, ngược lại còn khóc mạnh mẽ hơn.



Nhất thời không nói gì, Hoàng thượng chỉ dùng sức nắm chặt tay nhỏ nhắn của A Uyển và không nói. Đợi A Uyển rốt cuộc thu xếp xong tâm tình, liền gọi Lý Đắc Nhàn tới hỏi tỉ mỉ tình huống. Thì ra Hoàng thượng tỉnh lại, thấy mấy người Hoàng hậu đều ở đây, nhưng Hoàng thượng không muốn Hoàng hậu sắp xếp phi tần thị tật, liền để cho các nàng về trước, sau đó sai Lý Đắc Nhàn mời A Uyển tới, lúc này Hoàng thượng vẫn chưa uống thuốc.



Nói xong, A Uyển liền sai Lý Đắc Nhàn đi lấy chút cháo trắng, sau khi cởi áo choàng liền để cho cung nhân đốt hỏa long trong điện, nghiêm túc chuẩn bị hầu hạ Hoàng thượng. Tề Diễn Chi nằm ở trên giường tuy yếu, nhưng nhìn vật nhỏ trước mắt vì mình mà vội vàng vòng tới vòng lui, trong ngực nóng lên. Lúc trước luôn cho là nàng có tính nết tiểu cô nương, nhưng hiện giờ xem ra, càng ngày càng thêm trưởng thành.



Đợi sắp cếp tất cả xong, A Uyển mới đỡ Hoàng thượng ngồi dậy, cầm đệm mềm đặt phía sau Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng dựa vào thoải mái hơn. Khi đút cháo trắng, Hoàng thượng trái lại phối hợp, nhìn dáng vẻ vật nhỏ trước mắt dốc lòng chăm sóc mình, không nề hà gì, Hoàng thượng không che giấu được nụ cười.



A Uyển tưởng rằng Hoàng thượng rất dễ hầu hạ, không ngờ tới khi đút thuốc thì biểu tình Hoàng thượng kiêu ngạo, cực kỳ không phối hợp.



“Trẫm không muốn uống, quá đắng.”