Lâm Song Dạ Ngữ

Chương 7




« Thế nhân cầu kết lai sinh duyên, nông chích cầu kết kim sinh duyên. Nhất thập nhị thì bất tương li, lang hành lang tọa tổng tịnh kiên… » (Thế nhân chẳng cầu duyên kiếp sau, chỉ mong cầu kết duyên kiếp này. Mười hai tháng nguyện mong không tách rời, đi hay ở luôn được sóng vai cùng người…) – nhu thuận dựa vào bên cửa sổ Lạc Anh tiểu trúc, Tiêu Tịnh Thủy ôm đầu gối, khép nhẹ hàng mi, khe khẽ ngâm nga.

Tiếng ca u oán như khóc như than, y ngâm đi ngâm lại có một câu duy nhất đó, đến lần thứ mười bẩy người bị buộc phải nghe bên cạnh rút cục không kiềm chế hơn được.

Kiều Vũ cau có đập bàn đứng lên, trợn mắt nhìn cái tên vẫn đang ca xướng không ngừng trước mặt, lạnh lùng giễu : « Đủ rồi ! Ngươi muốn chỉ trích mắng chửi ta xin cứ việc, không cần ngồi đó rên ca một bài tra tấn tâm can người khác như thế có được không? » Ca từ gì mà khiến cho người khác lạnh cả hồn, cảm giác như mình vừa làm gì đó bội tình bạc nghĩa, đáng cho Thiên Lôi giáng mười đạo sấm sét xuống đầu vậy…

« Kiều Vũ… » – ngơ ngác quay lại, Tiêu Tịnh Thủy dừng ‘ngâm xướng’ ngỡ ngàng: « Ta hát bài hát của ta thôi, động chạm gì đến lòng ngươi? »

« Ngươi… » – chán nản.

« Cũng phải thôi… ngươi suốt ngày thích mắng ta, không có việc gì làm thì cười nhạo ta, lần trước bên ngoài trời mưa tầm tã, ta chẳng qua thuận miệng nói một câu rằng chúng ta thử đổi vị trí một lần, ngươi liền nổi giận đùng đùng quăng ta ra ngoài cửa đứng chịu mưa, mấy chuyện như thế nhiều thiệt là nhiều nha… như thế tính ra ngươi đối với ta thật sự không tốt… hu hu… », tựa như chạm nọc đến điều gì đó Tiêu Tịnh Thủy ngẩng đầu lên, bất mãn trừng mắt chu chu miệng nhả ra từng từng chữ oán giận : « Kiều Vũ, giờ ta mới phát hiện ra, thật là một người bạc tình bạc nghĩa a~ »

« Ngại quá cơ, trước giờ ta luôn luôn như vậy! Nếu ngươi thấy vậy là không tốt, vậy kính nhờ ngươi nên sớm tỉnh táo hiểu ra được không? » Nào có chuyện tự dưng có kẻ vô duyên vô cớ ba năm trước vọt tới đây buộc mình cùng hắn dây dưa cả đời, ba năm sau quay phắt lại trèo lên ghế khổ chủ, ngồi tố khổ, chỉ trích mình đối với y không tốt? Chình mình ngày xưa lòng dạ mềm yếu đàn bà, không giết y để lại hậu họa vô cùng…

Mắt thấy người kia dung nhan tuấn lãng trầm lạnh vài phần, Tiêu Tịnh Thủy kinh nghiệm đầy mình tính bài trống lảng sang chuyện khác. Niềm nở cười cười vài tiếng lấy lòng, y dằn cơn cảm thán trong lòng lục lọi tìm ra ánh mắt trong suốt, ăm ắp nước hướng về sắc mặt đen tối của người kia : « Bất quá… thiên định rằng ta đã là người của ngươi… thật là hữu hạnh đời ta mà… Kiều Vũ… »

«  … Ngươi giờ mới biết hả? », hừ, gặp ngươi cũng là lúc bất hạnh cũng tìm đến cửa nhà ta.

« Kiều Vũ… có ngày nào đó ngươi sẽ không cần ta nữa, chán ghét ta, bỏ rơi ta không? », Tiêu Tịnh Thủy thu người lại, cắn cắn môi dưới có vẻ như muốn nói gì đó lại thôi.

Thấy vậy Kiều Vũ bước tới đan cánh tay ôm lấy thắt lưng, tiện tay nhéo nhéo mũi y, hỏi: « Nói xem nào, lại có chuyện gì? Suy nghĩ miên man điều gì…? »

« … » – tựa hồ là do dự, Tiêu Tịnh Thủy trầm mặc một lúc mới hít sâu một hơi, chậm rãi hồi tưởng: « Trước đây … ta có lần đi qua thôn Lâm Gia gặp một thiếu phụ đang giặt đồ bên bờ sông, dựa vào tu vi của mình ta liếc mắt cũng biết nàng không phải người. Khi đó nàng đang say sưa hát khúc ca ta vừa mới ngâm đó, nhưng là, tiếng ca khi đó của nàng say đắm tràn đầy hạnh phúc… »

« Sau đó làm sao? Người trở về ngẫm ra mình không bằng được nàng ta, bắt đầu bất mãn? »

« Đương nhiên không phải đâu! Kiều Vũ là Kiều Vũ, người khác cho dù dâng cho ta ta cũng không cần! » – chém đinh chặt sắt khẳng định, Tiêu Tịnh Thủy kéo tay áo Kiều Vũ xuống, thuận thế dựa sát vào bờ vai hắn: « Thiếu phụ kia nhìn thấy ta cũng không giật mình, vui vẻ hướng về ta thi lễ và thừa nhận nàng kỳ thật là một con sói. Chỉ vì bảy năm trước trong núi nàng gặp một thư sinh đang mắc nạn, người này phong thái đường hoàng, ăn nói gãy gọn, dung mạo tuấn tú mới có tình cảm. Vì thế nàng hóa thân thành một cô gái, tìm đến nơi sơn tặc giam giữ thư sinh đó, yêu cầu hắn thú nàng về làm điều kiện cứu thoát… Thư sinh nhìn thấy thiếu nữ tựa tiên tử bàn nhân xuất hiện lại nói có thể cứu mình liền lập tức đồng ý. Sau khi lang nữ thi triển thuật pháp cứu người, hai người tìm đến Lâm Gia kết nghĩa vợ chồng, dựng nhà sinh sống. Cái tên thư sinh đó không đường sinh cơ nên toàn bộ gia sự lớn nhỏ đều đặt vào tay lang nữ. May mắn sơn dã chẳng thiếu các tài sản vô chủ, lang nữ lại thông thuộc địa hình nên thường thường dễ dàng lấy về các tài bảo, cuộc sống coi như cũng phong lưu nhàn nhã… »

« Vậy không phải chuyện tốt sao? » – Kiều Vũ khó hiểu hỏi dò, nghĩ không ra Tiêu Tịnh Thủy vì lẽ gì lại ai oán.

«  Lẽ ra cũng là tốt lắm… trong bảy năm đó hai người cử án tề mi, tương kính như thân cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cũng sinh hạ được một hài tử mập mạp, cả vùng đề ca ngợi là đôi thần tiên quyến lữ… lần đó ta gặp nàng cũng là thời điểm tràn ngập hạnh phúc. Nàng rạng rỡ nói với ta mới tìm được trong núi một cái tráp, đoán chừng của sơn tặc tàng trữ, bên trong chứa đầy vàng bạc châu bảo khiến người ta hoa mắt… Nàng nói có tráp này có thể khiến thư sinh kia lấy được cái danh cống sinh, từ đây về sau cuộc sống càng trở lên tốt đẹp… » – lắc lắc đầu Tiêu Tịnh Thủy chua xót cười: «  Ta khi đó cũng thật tâm chúc phúc cho nàng… Ai ngờ đâu khi ta hoàn thành xong nhiệm vụ sư phụ giao, trên đường trở về lại đi ngang qua Lâm Gia thôn, lại nghe nói… Thư sinh kia có tiền có của trở nên kênh kiệu không coi ai ra gì, mua được cống sinh xong trở mặt cho rằng người vợ đồng cam cộng khổ của mình khi xưa lai lịch không rõ không xứng làm chính thất, vì thế bỏ vợ, cưới về nhi nữ một thân hào phú nô trong vùng. Lang nữ vì thương con, trong lòng cũng không dứt được đoạn tình cảm bảy năm đầu gối tay ấp bên nhau mới lần lữa ở lại Lâm Gia thôn mãi không rời đi…

Trùng hợp thay, mấy tên sơn tặc nọ phát hiện kho tàng bị mất mới nghi ngờ kẻ thư sinh qua một đêm phất lên thành phú hộ nọ, quyết định nhân lúc đêm tối cướp của giết người. Thư sinh trói gà không chặt dĩ nhiên không phải đối thủ của đám sơn tặc sống đời đầu trộm đuôi cướp, nếu không nhờ người vợ cũ phát hiện đúng lúc xông vào liều chết cứu người thì hắn đã sớm táng thân dưới một nhát đao! Đương nhiên vì được nàng cứu, hắn cũng không thể để mặc thể diện bất nghĩa bất nhân đuổi đánh ân nhân ra khỏi cửa, đành phải đem nàng an bài tại một gian hẻo lánh tại hậu viện chữa thương.

Có một hôm, hắn đột nhiên tưởng niệm những ngày ân ái mặn nồng cũ, sinh ra hối hận mới tìm đến gian phòng nàng đang dưỡng thương nọ. Bất ngờ nghe được thanh âm của dã thú liền lén đâm thủng cửa sổ nhìn vào, nào có thấy kiều thê mĩ quyến, chỉ thấy một con sói mẹ đang tru những tiếng bi ai liếm láp vết thương sâu trên thân thể!!! Thư sinh giờ mới hiểu ra cố thê hóa ra là ngoại tộc, lòng tràn đầy sợ hãi sẽ bị trả thù. Hắn lập tức quyết định phải thừa dịp sói đang bị thương không có sức chống trả giết ngay diệt trừ hậu họa!

Nghĩ là làm hắn tập trung thợ săn trong thôn kéo tới gian phòng nhỏ, sói mẹ không có ý định phản kháng. Từ đầu tới cuối nàng chỉ chăm chăm nhìn thẳng thư sinh, nhìn thẳng vào người đã từng là trượng phu của mình. Thân thể liên tiếp bị những mũi tên mà nhóm thợ săn bắn tới găm vào nàng cũng không hề động, cuối cùng trụ không nổi nàng ngã xuống giường, tru lên một tiếng thê thiết…

Đứa con nhỏ năm tuổi nghe tiếng tru thảm của mẫu thân đột nhiên xoay người biến thành một con sói lục lam cường tráng, xông lên một bước cắn đứt cổ phụ thân rồi cúi người cõng thi thể mẫu thân chạy lẫn vào đêm đen, biến mất tại núi rừng…

Tận bây giờ mỗi khi tới đêm trăng tròn, từ ngọn núi đó lại vọng ra tiếng sói tru thê lương, tựa như dao đâm muối xát vào lòng người nghe… »

Truyện xưa bi thảm chấm dứt, cả hai người đều lâm vào trầm mặc hồi lâu sau người đứng trước mới cẩn thận ngước lên nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm, kiễng chân rụt rè dò hỏi: « Kiều Vũ… vì lẽ gì con sói lại tình thâm, mà con người lại bạc tình đến vậy? Ngươi a~ Ngươi có ngày nào đó không còn cần ta nữa… »

« … Ta nhớ rõ, ngay từ đầu ta vốn không muốn ngươi a!.. » – bất đắc dĩ thở dài, Kiều Vũ đăm chiêu vỗ vỗ Tiêu tịnh Thủy: « Là ngươi vô duyên vô cớ cuốn lấy ta, ta trốn không nổi, chạy không xong mới đành phải đồng ý ở lại cùng ngươi a… »

« Ngươi đồng ý rồi sẽ không đổi ý…? »

« … Vậy ngươi có thể một ngày nào đó đại phát lương tâm buông tha cho ta không? »

« Làm gì có khả năng! Ngươi là tình lữ cả đời này của ta! Nhất định, ngươi trốn không được… »

« Nếu là cả đời trốn không xong… Ngươi cần gì hỏi nhiều vậy? » – dịu dàng cười, Kiều Vũ đóng cửa sổ ôm lấy Tiêu Tịnh Thủy đã bị sương đêm ướt lạnh vào lòng, thản nhiên đáp.

Phía sau hai người ánh nến đỏ chập chờn phủ ánh sáng ấm áp xua bóng tối trong phòng…

Đêm ấy, Hằng Nga bắt gặp trên cửa sổ nọ có bóng hai người tựa sát vào nhau, đan cài thành một, thủy chung như nhất…