Làm Sao Để Có Được Tình Yêu Của Thần Minh

Chương 19: Đi vào giấc mộng




Thú thật Tống Diệu hơi buồn ngủ, nhưng anh tò mò Thẩm Mộ Hàn sẽ mơ giấc mộng như thế nào. Anh dứt khoát đi vào xem sao. Nói thật lòng, khi bước vào giấc mộng anh nghĩ kỹ năng này không có đạo đức, xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Nhưng mà toàn bộ thế giới này đều do Nhậm Tây Minh dựng nên, dĩ nhiên kỹ năng cũng là do hắn đưa cho anh, là hắn hi vọng anh tự mình chứng kiến. Anh nghĩ như vậy thì yên lòng hơn.

Là một buổi chiều nhá nhem tối, những rặng mây đỏ bị mây đen dày đặc truy đuổi bỏ trốn ra một góc bầu trời. Trong khu công viên nhỏ màu da cam, đám trẻ cầm máy bay giấy đuổi bắt lẫn nhau, cách đó không xa cạnh hố cát có một đứa bé ngồi xổm lẻ loi một mình. Mái tóc đen xõa ra, đôi mắt to tròn màu vàng sậm đang nghiêm túc xây lâu đài.

Đó chẳng phải là Nhậm Tây Minh cỡ 9 tuổi sao? Đừng thấy hắn nhỏ, hắn xây rất ra dáng ra hình, tường thành nhấp nhô trùng điệp, tòa tháp chồng chất cao cao nhìn rất tinh xảo, hoàn toàn không giống sản phẩm của một đứa trẻ làm ra.

Một cô bé xinh xắn bị nó thu hút, chạy lại hào hứng khen "Đẹp quá" xong muốn lại gần lâu đài, Nhậm Tây Minh không cảm xúc đẩy cô bé ra. Bé gái xinh xắn quen được nuông chiều, chưa từng bị từ chối nên òa khóc làm người lớn đứng bên cạnh luống cuống theo. Người nhà vừa dỗ cô bé vừa nhỏ giọng: "Điềm Điềm, con đừng chơi với anh này, anh ấy không thể chơi với các bạn nhỏ, vì đầu óc của anh ấy khác với Điềm Điềm của chúng ta, khác với đứa trẻ bình thường, có chút vấn..." Còn chưa nói xong thì liếc sang vệ sĩ hầm hố bên cạnh, ngậm miệng lại.

Bé gái thương hại nhìn Nhậm Tây Minh, được người lớn dắt đi. Nhậm Tây Minh thờ ơ giống như mình chỉ là một người máy nhỏ, chuyện bên ngoài không liên can gì đến hắn, điều duy nhất hắn biết là không ngừng đắp dựng lâu đài.

Trong cơ thể hắn như được cài sẵn một chiếc đồng hồ, mỗi tối thứ bảy từ 7 giờ đến 7 giờ 30 hắn phải xây lâu đài của riêng mình, Tống Diệu phải ở cách hắn không xa. Khi nào xây xong hắn nằng nặc phải cho Tống Diệu xem.

Tất nhiên Tống Diệu có ấn tượng với những chuyện này, khi ấy anh cũng chỉ 15 tuổi, là độ tuổi học cấp hai, mỗi lần Nhậm Tây Minh nghịch cát anh sẽ ngồi ở gần đó trò chuyện với bạn hoặc tìm bàn đá để làm bàn tập. Nhậm Tây Minh nghịch bùn trong nửa tiếng là lúc không thể dắt hắn về nhà, nếu mà miễn cưỡng kéo về thì tiếng khóc có thể vang vọng cả khu công viên, anh không muốn bị xấu hổ trước mặt đám đông.

Quả nhiên "Tống Diệu" trong giấc mộng đang ngồi bên suối phun gần đó gọi điện thoại, vừa nói chuyện vừa nhìn đồng hồ tức là đang có việc gấp. Anh đi đến bên Nhậm Tây Minh nói gì đó với hắn. Nhậm Tây Minh liên tục nói "Không được, không được, không được, không được", "Tống Diệu" lắc đầu rảo bước rời đi. Vệ sĩ gác bên cạnh cậu chủ nhỏ theo mệnh lệnh của "Tống Diệu".

Nhậm Tây Minh nhìn bóng lưng "Tống Diệu" rời đi, mặt bí xị, nước mắt ứa ra quanh vành mắt, chẳng mấy chốc từ khóc rấm rứt thành gào khóc làm mọi người đứng vây xem, vệ sĩ dỗ cách mấy cũng vô ích.

Trời bắt đầu mưa, mưa lâm râm. Công viên càng lúc càng thưa người.

Nhậm Tây Minh rưng rưng nước mắt nhìn lâu đài mình dựng dần sụp đổ, hắn phát âm lắp bắp, không rõ chữ hỏi: "Sao, anh hai, còn, còn chưa, quay lại?"

"Cậu cả sẽ về ngay thôi." Thật ra vệ sĩ cũng chẳng biết bao giờ Tống Diệu mới về.

Vệ sĩ chống ô đen cho cậu chủ nhỏ nhưng không ngăn được mưa bụi, lâu đài sụp đổ hoàn toàn.

Nhậm Tây Minh nhỏ rất muốn cho Tống Diệu xem lâu đài, tuần nào cũng thế, cuối cùng còn khăng khăng được Tống Diệu khen thì hắn mới hài lòng đi về.

Nhưng lâu đài sụp mất rồi.

Hắn lại òa khóc, khóc đau thắt lòng, trên khuôn mặt trắng nõn toàn bùn đất, nhếch nhác lem luốc.

Hắn vừa khóc vừa tìm người, chạy xuống dưới cầu thang trượt, dưới gốc cổ thụ, ven bờ sông để tìm, giống một em bé còn hôi sữa xa mẹ nửa tiếng.

Mãi không thấy người đâu, hắn đi vào nhà nấm to ú u, ngày càng khóc thở không nổi, có dấu hiệu phát tác hen suyễn. Vệ sĩ vội vã lấy thuốc dự phòng ra. Lát sau, rốt cuộc đứa nhỏ cũng đỡ hơn, chỉ thấy sắc mặt đỏ hây hây do dấu hiệu của bị bệnh, nó yếu ớt hỏi: "Không phải là do tôi... phiền phức... nên anh hai... mới không cần tôi nữa chứ?"

(*) Nhà nấm chắc nhìn như thế này:



Tống Diệu đứng bên cạnh từ nãy giờ nghe thấy câu ấy tim như bị kiến cắn, sau cơn đau nhói thoáng qua thì thắt chặt lại. Anh không cầm lòng được bước lên nhưng khung cảnh trước mắt thay đổi.

Đứa nhỏ ốm yếu trước mặt đã biến thành thiếu niên cao gầy nổi loạn. Hắn khoảng 18 tuổi nhuộm đầu tóc bạc trắng, trên vành tai trái là khuyên tai hình hắc xà, đeo đinh tai màu đen. Hắn vẫn ngồi bên hố cát như trước, im lặng đắp lâu đài đẹp đẽ, đắp xong rồi phá, rồi đắp lại xong lại phá, lặp đi lặp lại cơ số lần. Nước mưa thấm ướt đuôi tóc hắn, không lâu sau ụ cát trước mặt hắn không còn hình dạng.

Vệ sĩ đứng cạnh hắn, trong chiếc giỏ xinh xắn lót cỏ xanh tươi là một đóa hoa hồng yêu kiều.

Nhậm Tây Minh rửa tay sạch, cẩn thận nâng đóa hoa hồng lên đi vào trong nhà nấm. Nhà nấm từng rất to lớn giờ đây nhỏ bé ở trước mặt hắn.

Nhưng hắn vẫn ngồi co ro ở trong đó giống đứa trẻ, ngắm nghía đóa hoa trong tay.

Mưa râm ran tí tách xuống mặt đất xóa nhòa quang cảnh xung quanh.

Nhưng đến tận khi trời sập tối mà người hắn chờ vẫn không thấy đâu.

Chú vệ sĩ lần thứ mười nói với hắn: "Cậu chủ nhỏ à chúng ta về thôi, cậu cả sẽ không đến."

Nhậm Tây Minh không còn nói lắp, hắn nói kiên định: "Anh ấy đã đồng ý với cháu chắc chắn sẽ đến. Cháu nhắn tin cho anh ấy, anh ấy biết mà."

Chú vệ sĩ cũng không nhìn nổi: "Đó đã là giao ước từ hồi nhỏ, cậu cả vừa về nước, bận tới bận lui, cơ ngơi sản nghiệp to lớn đều dựa hết vào cậu ấy, cháu cũng nên thấu hiểu."

Nhậm Tây Minh lẩm bẩm: "Thế thì anh ấy đang làm gì? Lên sân khấu phát biểu? Hội họp? Dự tiệc? Anh ấy xuất ngoại hai năm, đã lâu chúng cháu không gặp nhau, giờ khó lắm mới trở về mà không thể dành ra nửa tiếng cho cháu ư?"

"..."

Nhậm Tây Minh không muốn nói chuyện nữa, hắn ngửa đầu thở dài thườn thượt.

Hắn nhìn như đang ngủ, bàn tay vẫn cầm hoa hồng buông rũ xuống.

Ngón tay hắn trắng bệch nên hoa hồng nhìn càng đỏ nổi bật, hình dáng quá đẹp đẽ. Hiển nhiên đây là đóa hắn dày công chọn lựa, có lẽ tốn một tiếng đồng hồ tỉ mỉ chọn ra một đóa hoa đẹp nhất trong mười ngàn đóa hồng, để chọn ra nó mà tay hắn in lại vết thương mờ nhạt.

Nhưng đóa hồng ấy lại trượt khỏi tay hắn rớt xuống bùn đất, bị nước mưa xối ướt, tàn phá, mấy phút sau biến thành cánh hoa rơi tầm thường. Sau khi bị ngâm nước mưa, xác hoa sẽ nở ra bung bét, ngày mai sẽ bị trẻ con giẫm đạp, kết thúc vòng sinh mệnh ngắn ngủi của nó.

Những thứ này tuy chỉ là cảnh trong mộng nhưng có thể thấy, chúng thật ra là hồi ức của Nhậm Tây Minh.

Tống Diệu tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vừa về nước thì phát hiện cha Tống Thịnh sa vào ăn chơi chè chén, sản nghiệp trong nhà lụn bại từ lâu, nếu còn không ra tay e rằng sản nghiệp Tống thị sẽ bị mấy tên mưu ma chước quỷ nội bộ cướp đoạt. Anh bận rộn chiến đấu với kẻ thù, với những kẻ tay trong, quyết đoán cắt giảm biên chế thay máu mới, đi đầu trong việc đưa ra sản phẩm mới phù hợp với quy luật thị trường. Thời gian đó anh bận rộn sứt đầu mẻ trán, không để ý vô số chuyện trong nhà. Vì thế có lẽ tin nhắn Nhậm Tây Minh gửi cho anh đã bị nhấn chìm trong cả biển tin nhắn, anh không hề nhìn thấy. Có lẽ khi vệ sĩ gọi điện thì anh đang họp hành... Anh không nhớ nữa. Anh không hay biết Nhậm Tây Minh đang đợi mình, anh chỉ biết anh thường bận bịu đến tối muộn, lúc quay về chỉ nghe thấy tiếng nhạc lặp đi lặp lại không dứt từ trong phòng của Nhậm Tây Minh, hai người chung sống dưới một mái nhà nhưng không nói với nhau câu nào cũng không thấy mặt nhau. Dù có gặp, vẻ mặt của Nhậm Tây Minh cũng không hề dễ chịu. Anh chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo có một đứa em trai ích kỷ, phản nghịch, buông thả.

Thế nhưng, Nhậm Tây Minh phản nghịch có lẽ nào là vì trong lòng chôn giấu nỗi ấm ức chẳng thể nào tỏ bày?

Tống Diệu bất giác nghĩ còn có bao nhiêu chuyện anh không biết? Giữa hai người rốt cuộc còn tồn tại bao nhiêu mối hiểu lầm?

Anh bước lên nhặt bông hồng, nhẹ nhàng rũ nước bùn.

Anh khom lưng đi vào nhà nấm chật chội, ngồi xổm xuống nhìn thiếu niên 18 tuổi đang nhắm mắt.

Mái tóc bạc hơi dài xõa ra, chân tóc bị ướt nước mưa bết vào da đầu trắng bợt. Trên tai trái đeo khuyên tai hắc xà, trên và dưới đuôi chân mày bên phải có chấm tròn bạc, là xỏ khuyên chân mày màu bạc, giống nước mắt ngưng tụ thành. Bên dưới vành môi phải có khuyên môi màu bạc, lần nào nhìn Tống Diệu cũng khiếp vía, cứ có cảm giác sẽ có máu ứa ra. Hắn da trắng, môi hồng như thế tạo một vẻ đẹp kỳ dị tựa một con BJD không có hơi thở, hoặc là ma cà rồng ngủ say.

Áo khoác của thiếu niên đã trượt xuống khuỷu tay để lộ cánh tay xăm hình. Khiếu thẩm mỹ của Tống Diệu rất truyền thống, lần đầu tiên phát hiện Nhậm Tây Minh xăm hình anh không hề khách sáo mắng đối phương một trận, nhưng chỉ nhận được một tiếng cười mỉa mai, anh chưa từng quan sát xem Nhậm Tây Minh xăm cái gì.

Trên cánh tay trái của thiếu niên, từ vai trở xuống toàn là hình xăm phức tạp. Nhìn kỹ, hóa ra là một con mãng xà đen quấn quanh thánh giá phục cổ, được điểm tô bằng hoa hồng. Mãng xà há miệng lộ ra răng nọc và chiếc lưỡi chẻ đôi quỷ dị và đáng sợ, nhưng cũng đẹp lạ thường. Nếu là ngày trước anh chỉ thấy bất ổn, nhưng bây giờ tâm trạng anh lẫn lộn.

Vô thức, anh càng lúc càng gần thiếu niên, ngón tay chạm nhẹ khóe mắt ướt của hắn.

—— Đứa nhỏ này lại đang khóc trộm rồi.

Ngày trước Tống Diệu rất ghét Nhậm Tây Minh biến mình thành lòe loẹt hoa hòe như kia, anh không thích cả hình xăm lẫn đinh tai, rõ ràng ngoại hình đẹp vậy mà lại biến mình thành thiếu niên bất lương. Nhưng bây giờ Tống Diệu nhận ra có lẽ những hình xăm, những chiếc khuyên kia đều là sự phòng ngự của đứa nhỏ này, rõ ràng hắn vẫn là một đứa trẻ bám người không có cảm giác an toàn, nội tâm yếu ớt, bèn phải sử dụng tất cả thủ đoạn của bản thân ngụy trang thành đứa nhỏ hư hỏng không màng sự đời, chỉ biết phá hoại. Rõ ràng không thể rời xa anh hai nhưng lại vờ ra dáng phản nghịch, ra vẻ bất cần tất cả, bị bỏ quên cũng không lên tiếng chỉ biết trốn trong nhà nấm âm thầm khóc.

Lông mi Nhậm Tây Minh ướt nhem run run, một giọt nước mắt lớn chảy xuống má, được Tống Diệu lau đi.

Tống Diệu bị cảm hóa, thấy cổ họng mình chua rát không biết nên làm sao cho phải.

"Minh Minh." Anh gọi khẽ.

Nhậm Tây Minh mở đôi mắt mơ màng ra, chớp nhẹ một cái.

Trên mặt hắn không có sự bực tức mà chỉ có nỗi vui sướng, dường như trong thoáng chốc mọi sự mịt mờ đều bị xua tan, chỉ còn lại niềm hân hoan.

"Anh đến rồi." Hắn nhẹ giọng than, giọng hơi khàn đi.

"Ừ, anh đến rồi." Tống Diệu đáp lại.

"Em chờ anh mãi." Nhậm Tây Minh xấu hổ cụp mắt, nói.

Tống Diệu biết "mãi" của hắn là như thế nào, không phải mấy tiếng, mấy ngày mà là bắt đầu từ lúc nhỏ, chờ mãi chờ mãi đến khi trưởng thành, từ hi vọng đến khi tuyệt vọng, rồi lại sinh ra hi vọng...

Anh chạm khẽ mặt Nhậm Tây Minh, xoa đầu tóc cậu không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: "Đúng là một đứa nhỏ khờ."

Nhậm Tây Minh cười ngọt ngào: "Hoa hồng, anh thích không?"

Tống Diệu gật đầu: "Thích."

Làn da trắng nhợt của Nhậm Tây Minh dần dần điểm tô lên sắc hồng phớt.

Tuy chỉ đang ở trong mơ nhưng Tống Diệu vẫn thấy mỏi chân, anh muốn đi ra ngoài đứng thẳng người. Nhưng anh vừa đứng dậy thì bị Nhậm Tây Minh nắm lấy cổ tay, giọng hoảng hốt: "Anh lại muốn đi à?"

Tống Diệu ngay lập tức ngồi xuống: "Không đi, không đi."

Nhậm Tây Minh thấy anh như thế, hắn cười như đóa hoa: "Trong mơ tốt hơn hẳn, dù trong hiện thực anh hai ghét anh cách mấy thì ở trong mơ, anh vẫn sẽ nói những câu hợp tâm ý em, vẫn sẽ hết sức dịu dàng."

Hắn biết là đang trong giấc mộng?

Tống Diệu vội vàng nói: "Anh không ghét em! Anh ——"

Nhậm Tây Minh khẽ ấn ngón trỏ lên môi anh: "Không biết sẽ tỉnh lại lúc nào, anh đừng nói chuyện."

Ngay lúc ấy cả thế giới yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài nhà nấm.

Nhậm Tây Minh nhìn chăm chú người trước mặt, đáng lẽ nên buông ngón trỏ ra nhưng đầu ngón tay lại nhung nhớ xúc cảm mềm mại và nhiệt độ ấm áp nơi ấy. Hắn chầm chậm áp sát Tống Diệu, ngón tay miêu tả bờ môi anh như đang thoa một lớp son bóng.

Lực độ từ nhẹ thành nặng, nỗi kích động ngày càng bành trướng ở nội tâm, đầu lại kêu ong ong.

Từ yết hầu hắn tràn ra giọng nói khàn đặc:

"Đã là mơ thì hôn một chút cũng không sao đâu đúng không? Dù sao chúng ta đã từng làm vô số lần rồi mà."

Câu đó khiến Tống Diệu kinh hoàng, từng làm? Hai người bọn anh ở trong mơ? Chuyện này...

Nhưng anh không kịp suy nghĩ thì khuôn mặt Nhậm Tây Minh nhanh chóng to dần.

Vật mềm mại chạm vào môi Tống Diệu.

Là một nụ hôn ngắn ngủi, nhẹ nhàng.

Chỉ chạm nhẹ thôi cũng làm Tống Diệu hoảng hốt, anh hoảng loạn lùi về sau nhưng nhà nấm vốn chật hẹp không có chỗ để trốn.

Giờ đây nhà nấm đáng yêu không khác nào lồng giam tự nhiên, khóa hai người bên trong làm Tống Diệu không có đường trốn.

Nhậm Tây Minh nhìn biểu cảm hoang mang của Tống Diệu thì cười khẽ: "Tối hôm qua chủ động, rên bùi tai thế mà bây giờ còn giả vờ ngây thơ gì chứ, anh hai?"

Nói xong hắn lại áp tới.

Động tác quen thuộc như đã thật sự hôn vô số lần.

Hắn cắn môi dưới Tống Diệu, cọ nhẹ, bàn tay nóng rực phủ lên phần tai nhạy cảm của Tống Diệu, xoa chúng. Tai Tống Diệu là nhược điểm của anh, chỉ mấy giây sau đã đỏ như cà chua —— Tống Diệu không thể tưởng nổi, anh chỉ đang trong mộng thôi mà, vì sao tất cả lại chân thực đến vậy? Anh thậm chí nghi ngờ tấm thẻ này vốn là một cái bẫy, Nhậm Tây Minh là Chủ thần, cố tình đưa anh đến đây để làm chuyện như này với anh!

Nhậm Tây Minh hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tống Diệu, hắn nghiêng đầu triệt để niêm phong môi anh. Nụ hôn của hắn tựa cơn mưa, tựa sóng biển, trập trùng theo nhịp thở, nối đuôi nhau ngày càng sâu hơn làm lý trí Tống Diệu kết dính, khó chống đỡ.

Nếu như nói Nhậm Tây Minh từng mơ thấy giấc mộng tương tự nhiều vô kể, thì trong mộng hắn là "tấm chiếu đã trải nát". Còn Tống Diệu xưa nay chưa từng hôn người khác, ngay cả nắm tay cũng hiếm hoi, nên tất cả hành động của Nhậm Tây Minh đều làm anh phát hoảng, đầu óc đình công, người cứng đờ như khúc gỗ.

Anh còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị đối phương ấn gáy hôn, bị ghì lên tường khó hít thở.

Cuối cùng cũng có thể hoàn hồn lại, anh mới cắn đối phương một cái.

Nhậm Tây Minh bị cắn mà lại phấn khích hơn, lồng ngực phập phồng kịch liệt: "Hôm nay anh hai... thật, thật quyến rũ mê người, em cảm giác, như đang thật sự hôn anh hai... Em xin lỗi... Em... không kìm lòng được..."

Không kìm lòng được cái gì? Em muốn làm gì?

Một giây sau khung cảnh xung quanh thay đổi.

Tống Diệu lún xuống chiếc giường êm ái, xa hoa trắng tinh king size bảy, tám người có thể mặc sức lăn lộn...

Nhậm Tây Minh khoác áo choàng tắm bước về phía Tống Diệu, hắn tiêu sái kéo áo choàng để lộ cơ thể cường tráng, dục vọng cháy hừng hực ngập đôi mắt.

Tống Diệu thổ huyết:... Vì sao tôi phải nhìn những cảnh này?

Thôi xong, không thể tiếp đãi, bây giờ mà còn không chạy thì bao giờ mới chạy?

Tống Diệu gần như hốt hoảng gọi màn hình lớn ra để cưỡng chế kết thúc chiếc thẻ SR khủng khiếp này.

Giây khắc sau anh quay trở về thế giới hiện thực, thở hồng hộc nằm phịch trên giường.

Mặt anh nóng rát, dù là tai hay môi đều còn vương xúc cảm rõ rệt, anh không ngờ được tấm thẻ nói là cảnh trong mộng mà mang đến cảm nhận hoàn toàn chân thật, nếu biết trước sẽ xảy ra những chuyện này thì anh chắc chắn không dùng tấm thẻ!

Anh cảm thấy tam quan bị hủy hoại hoàn toàn, trước khi dùng tấm thẻ, dẫu thế nào anh cũng không thể kết nối Nhậm Tây Minh và "dục". Trong lòng anh, dù là Nhậm Tây Minh lúc nhỏ hay Nhậm Tây Minh đã lớn, trưởng thành, dù Nhậm Tây Minh trở nên gợi cảm thì vẫn là em trai anh, anh sẽ luôn nhìn hắn bằng ánh nhìn của bậc trưởng bối, nào ngờ Nhậm Tây Minh rất biết cách hôn người khác, hành động bá đạo biết bao, đầy ý chiếm hữu biết bao, anh cũng chưa từng tưởng tượng ra ánh mắt ngập ham muốn của hắn, dáng điệu kéo áo choàng tắm —— Tiêu, tiêu tùng, anh lúng túng gần chết, muốn xóa sạch những gì mình nhìn thấy, cảm nhận được ban nãy, tốt nhất là giữ nguyên ký ức trước cảnh trong mộng, cắt bỏ toàn bộ những gì bắt đầu từ lúc hôn nhau!

Hamster nhìn thấy anh như thế, vẫn đang nhịn cười xuất hiện, an ủi anh phần nào.

【Hamster cắn dưa: Này, ký chủ, đừng ngại ngùng mà, trong mộng nên cũng có sao đâu. Thêm nữa, độ thiện cảm tăng lên 83%, không phải tốt lắm sao?】

Nhưng Tống Diệu rất sầu não, ban nãy anh không chú ý sự thay đổi của độ thiện cảm! Bình thường khi độ thiện cảm tăng sẽ có thanh âm thông báo, vậy mà anh không hề nghe thấy!

Sau một hồi khó chịu lúng túng, Tống Diệu bình tâm lại.

【Tống Diệu: Mộng của Thẩm Mộ Hàn là hồi ức của Nhậm Tây Minh. Bây giờ có phải Thẩm Mộ Hàn và Nhậm Tây Minh đã hợp thành một thể rồi không?】

【Hamster vỗ tay: Ký chủ giỏi quá, ta tính nói với anh mà anh đoán ra trước rồi. Hiện tại Chủ thần ở ngay trong thân thể Thẩm Mộ Hàn, chỉ khi nào Chủ thần cần giải quyết nghiệp vụ của mình mới sẽ thoát ra trong chốc lát.】

【Hamster bỗng trưng vẻ mặt xấu hổ: À ký chủ, ban nãy lúc anh đi vào giấc mộng, ta đã đặc biệt nghiên cứu xem "Thẩm như Tống bách bốn mùa xanh" nghĩa là gì...】

【Tống Diệu cũng rất tò mò: Là gì?】

【Hamster càng ngại hơn: Thì là mà, ban đầu là một cô em viết fanfic có tư thế cực kỳ đa dạng, chủ yếu đại là: "Thẩm" "vào" "Tống", "một ngày", "bốn" "giờ", "mời" quân cùng thưởng thức.】 Nói xong nó còn viết mảnh giấy đặt ở trước mặt Tống Diệu, tri kỷ khoanh tròn tất cả những từ đồng âm.

(*) Nguyên văn hashtag là: 沈如宋柏四时青 - Thẩm như Tống bách tứ thời thanh):

Trong đó:

- 如 (Như) đồng âm với 入 (Nhập). 入 nghĩa là vào trong, đi vào, nhập.

- 柏 (Bách) đồng âm với 白 (Bạch). 白 ở đây nghĩa là ban ngày.

- 四时: Nghĩa là bốn tiếng hoặc bốn mùa.

- 青 (Thanh) đồng âm với 请 (Thỉnh). 请 là xin, cầu xin, khẩn cầu.

=> Thẩm "vào" Tống suốt bốn tiếng ban ngày, mời mọi người cùng thưởng thức

【Tống Diệu nghi vấn: Nghĩa là?】

【Hamster: Ký chủ vẫn còn quá ngây thơ, khụ. Tất nhiên sau đó có em gái văn chương giải thích có một cách hiểu như này, bốn mùa xanh chỉ "hôn bốn mùa", nghĩa là bất cứ lúc nào cũng đang hôn nhau, khà khà; Có em gái khác nói bốn mùa xanh là "tình bốn mùa", chỉ tình nghĩa của hai người kéo dài bốn mùa trong năm, năm này qua năm khác dài đằng đẵng; À phải, còn có vài bình luận đỉnh cao khác nói bốn mùa ám chỉ một lần có thể kéo dài ấy ấy rất lâu, từ buổi sáng đến buổi tối. Tổng hợp lại nghĩa là Thẩm vào Tống, đủ các loại gần gũi hôn hít, thời gian kéo dài một lần tận cả ngày, mối quan hệ tuyệt vời này không những sẽ lâu dài một trăm ngày mà còn phải từ năm này qua năm khác, trường tồn keo sơn.】

(*) 青 (Xanh) đồng âm với 亲 (Hôn), còn đồng âm với 情 (Tình).

【Tống Diệu cau mày: Rốt cuộc Thẩm vào Tống nghĩa là sao?】

【Hamster tốt bụng gợi ý: Ừ thì, anh thêm chữ "thịt" vào bên dưới chữ thứ hai là hiểu liền à.】

(*) Giải thích:



*

Thẩm Mộ Hàn tỉnh giấc, vuốt ngược đầu tổ quạ bất lực nhìn xuống dưới. Cậu đã quá quen rồi, ném ga trải giường và quần ngủ vào máy giặt, đi tắm trước. Xong xuôi, cậu sảng khoái đi ra làm bữa sáng, đúng lúc Thẩm Minh Nguyệt cũng dậy, hai người cùng ăn sáng. Thẩm Minh Nguyệt nghe tiếng máy giặt chạy: "Lại giặt quần áo sáng sớm, gần đây Hàn Hàn siêng năng thế?"

Thẩm Mộ Hàn mặt không đỏ tim không đập: "Tảng sáng dồi dào sinh lực nên con làm thêm ít việc nhà."

"Thứ bảy không ngủ nướng à?"

Thẩm Mộ Hàn: "... Hôm nay là thứ bảy ạ?"

"Chứ gì, thằng nhỏ này, con tưởng hôm nay phải đi học hả, haha, giờ mới để ý con mặc đồng phục kìa. Giờ còn chưa đến 7 giờ."

"..."

7 giờ 30 Thẩm Minh Nguyệt đi làm, Thẩm Mộ Hàn rửa sạch bát đĩa, phơi quần áo, chạy bộ ra chợ mua đồ ăn, đi dọc ven sông về nhà, phân loại thịt, thức ăn, trái cây cho vào tủ lạnh, ngồi trong phòng làm bài tập, lúc này mới 8 giờ 30. Làm đề được một lúc cậu cắn đầu bút, thường liếc nhìn điện thoại, đã 9 giờ, không biết Tống Diệu dậy chưa?

Hừ, rõ ràng y là người tỏ tình mà không thèm nhắn chào buổi sáng chúc ngủ ngon. Thôi kệ, mình nhắn cũng được.

Thẩm Mộ Hàn gõ cả buổi mới gửi đi.

【Nhóc ấu trĩ: Chào ~ Meow meow nhìn chằm chằm nhà ngươi.jpg】

Phải, một chữ cộng thêm một cái meme thôi mà cu cậu xóa xóa bớt bớt tốn tới 10 phút, ôm gối căng thẳng chờ đợi, giây dài như năm.

【A Diệu: Chào buổi sáng.】

Thẩm Mộ Hàn lập tức lên tinh thần, gõ hí hoáy.

【Nhóc ấu trĩ: Cậu vừa dậy à, đang làm gì thế?】

【A Diệu: 8 giờ dậy, đi chợ với mẹ, vừa về đến nhà.】

【Nhóc ấu trĩ: Mình cũng đi chợ, làm bài tập.】

【A Diệu: Lo làm bài tập tiếp đi, không nói chuyện.】

【Nhóc ấu trĩ: Gạt cậu thôi không có làm bài tập! Tội nghiệp.jpg.】

【A Diệu: Sao còn không mau làm bài đi.】

【Nhóc ấu trĩ: Không, mình muốn chat với cậu cơ. Tội nghiệp.jpg】

【Nhóc ấu trĩ: Hôm nay là thứ bảy, mình không vui. Tức chết.jpg】

【A Diệu: Có chuyện gì hả?】

【Nhóc ấu trĩ: Còn hai ngày nữa mới được nhìn thấy mình, cậu không buồn à? Nháy mắt mấy cái.jpg】

Tống Diệu phì cười, hùa theo:

【A Diệu: Ừ khó chịu quá đi mất. Khóc.jpg】

Thẩm Mộ Hàn hào hứng.

【Thẩm Mộ Hàn: Chúng ta gặp nhau đi!】

【A Diệu: Gặp nhau?】

【Thẩm Mộ Hàn: Chúng ta đi chơi, đi xem phim, thấy sao?】

Nhân vật chính đã mời thì phải đồng ý thôi.

Hai người vui vẻ quyết định 7 giờ tối gặp nhau, cùng đi xem phim.

Thẩm Mộ Hàn còn đang nghĩ cuối tuần không được gặp Tống Diệu thật nhàm chán, bây giờ toàn thân toát ra một nỗi hào hứng khó tả, chọn phim chọn thời gian chọn chỗ ngồi suy tư về quần áo kết hợp với suy tư về kiểu tóc, thường hay kích động lăn lộn trên giường giống một chú mèo lông dài, đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò!

Tống Diệu dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, tự nhủ: Không được nghĩ chuyện tối hôm qua nữa, chỉ là giấc mộng thôi! Là mộng! Giả! Cũng đừng nghĩ về cái câu chẳng ra thể thống gì "Thẩm vào Tống suốt bốn mùa xanh" nữa... Rõ ràng là một câu chúc phúc tốt đẹp thế mà bây giờ chỉ cần nghĩ đến câu ấy, mặt anh sẽ xanh mét rồi lại đỏ gay... Anh tự an ủi mình không sao hết, chỉ cần Thẩm Mộ Hàn không biết là được.

Lúc này đây Thẩm Mộ Hàn không biết thật.

Tuy nhiên, buổi chiều, cậu nằm lướt super topic tò mò nhấn vào hashtag #ThẩmnhưTốngbáchbốnmùaxanh#, định bụng nghiên cứu một phen câu huyền bí này.