Làm Sao Để Có Được Tình Yêu Của Thần Minh

Chương 16: Khóa kín




Tống Diệu lại bận tối mặt. Mỗi ngày trừ lo tuyến sự nghiệp của mình ra thì còn phải đeo đuổi người ta.

Ở khía cạnh sự nghiệp, trước đó anh đã đăng thông báo tuyển người trên BBS, thu hút một ít học sinh đến ghi danh. Cuối cùng chọn ra ba người để hợp tác, một em gái Thái Thái giỏi tuyên truyền và thiết kế, một nhân tài lập trình Sunset thần bí và Trần Dương trong câu lạc bộ, "báo biển" cũng là một nhân tài, không những thích hí kịch mà cũng biết chút chút lập trình, là fanboy của Sunset. Bản kế hoạch thương mại của Tống Diệu đã được viết xong, chủ yếu tạo app video ngắn, bọn họ cần tham gia cuộc thi khởi nghiệp trong khuôn viên trường vào tháng 6, nếu giành được top 3 thì tháng 8 có thể tham gia cuộc thi khởi nghiệp toàn quốc ở Hàng Châu, nhằm lót đường cho con đường sự nghiệp sau này. Cha Tống đầu tư vào một công ty dược phẩm có tiềm năng tốt, cuối cùng Tống Diệu cũng yên tâm được một chuyện.

——

Dưới đây là cuộc phỏng vấn với hamster vàng:

【Hamster nhai thức ăn rôm rốp: Chủ thần, ngài đã khổ cực như thế rồi, sao còn đóng giả Sunset? Lần trước dùng thân phận đó vẽ bản đồ giúp ký chủ, lần này thì tạo phần mềm cho anh ấy...】

【Nhậm Tây Minh: Tạo phần mềm, một việc cỏn con thôi, mỗi ngày chỉ cần tốn hai tiếng.】

【Hamster: Hai tiếng... cũng...】 Chủ thần vất vả quá...

【Nhậm Tây Minh: Nếu anh ấy muốn tìm bạn đồng hành xứng đáng để tin tưởng, chi bằng đến tìm ta. Anh ấy chỉ cần tin ta là đủ.】

【Hamster:... Nói thật, chuyện của ngài và ký chủ có lẽ có thể viết thành "Được Chủ Thần Độc Sủng Là Cảm Thụ Như Thế Nào? (Xuyên nhanh)", "Vô Tình Mở Được Ngón Tay Vàng Quá Lớn Biết Phải Làm Sao? (Xuyên nhanh)", hoặc là "Em Trai Nhà Tôi Yêu Tôi Quá Thật Phiền Phức (Xuyên nhanh)".】

【Nhậm Tây Minh: Có thời gian châm chọc thế thì ngươi làm xong nhiệm vụ giao cho ngươi chưa? Chuẩn bị mạng lưới quan hệ cho anh ấy chưa?】

【Hamster lăn ra khỏi hộp thức ăn, hăng hái tinh thần: (Bé khổ quá mà) Lăn đi làm việc ngay đây ạ! 】

——

Ở khía cạnh theo đuổi người ta, trước hết phải nói đến điều làm Tống Diệu xấu hổ muốn chết, đó là vết cắn trên cổ anh mất tới một tuần mới mờ đi! Thẩm Mộ Hàn là một chú chó, diễn kịch cắn, diễn xong vẫn cắn, hàm răng sắc nhọn, dấu răng rõ ràng, còn bầm tím. Ban đầu Tống Diệu băn khoăn có nên sử dụng băng cá nhân che lại không, nhưng nghĩ đằng nào mọi người cũng biết, mùa hè oi bức anh cũng không muốn che. Kết quả hành động để lộ quang minh chính đại của anh làm mọi người ship lia lịa, bọn họ dồn dập phất cờ vàng, mãnh liệt sáng tác ra các loại tên CP văn nhã khó hiểu mà cũng lạ lùng, đăng lên super topic chia sẻ với mọi người. Những người hâm mộ lặng lẽ ship, tích cực "đẻ hàng", các cô gái không hay biết thật ra giữa hai vị chính chủ cũng xuất hiện vấn đề.

Khi dấu răng trên cổ sắp mờ hẳn, Tống Diệu bắt đầu bài bản theo đuổi người ta.

【Thứ nhất, Thẩm Mộ Hàn trốn, anh đuổi. Khi nào da mặt dày hơn sẽ chủ động hơn, tùy cơ ứng biến.】

Thành tích của Thẩm Mộ Hàn ở tầm trung, thời gian này do bận rộn với hoạt động ở câu lạc bộ nên bỏ lỡ việc học, tiếng Anh và Toán học đều giảm sút, bị giáo viên gọi ra nói chuyện. Tống Diệu chủ động đề xuất với giáo viên anh có thể giúp bạn Thẩm nâng cao điểm số. Giáo viên nghe xong cảm thấy đứa nhỏ này rất nhiệt tình, căn cứ vào thành tích thi tháng gần nhất, tiếng Anh và Toán học của Tống Diệu đều đứng hạng ba, hoàn toàn có thể phụ đạo cho Thẩm Mộ Hàn, giáo viên lập tức gọi hai cậu học sinh ra dặn dò sâu xa thấm thía.



Hình tượng của Thẩm Mộ Hàn là học sinh giỏi, không tiện làm giáo viên mất thể diện trước mặt người khác. Sau khi ra khỏi văn phòng, cậu nói với Tống Diệu: "Cậu không cần để ý tôi, tôi tự học cũng được."

Ai ngờ Tống Diệu phân tích trơn tru đề hình cậu làm sai trong bài thi tháng, dụ dỗ cậu nếu đi theo anh học, bài thi tháng lần sau có thể tăng lên bao nhiêu đó điểm. Nói nghiêm túc thì dù có đi con đường nghệ thuật cũng không thể thiếu thành tích văn hóa, vả lại không biết có thể nổi tiếng lúc nào, một trường đại học tốt chắc chắn là một sự đảm bảo tốt v.v..., còn không tiếc lời kéo luôn mẹ Thẩm ra nói sâu xa... Giống y như Đường Tăng.

Thẩm Mộ Hàn phiền hà trước những lời anh nói nên đồng ý ngoài miệng là sẽ học với anh. Tống Diệu phấn khởi, đốc thúc Thẩm Mộ Hàn học từ vựng, làm bài tập bất kể mọi lúc, vừa nhìn thấy cậu thì bước đến hỏi kiến thức làm Thẩm Mộ Hàn không có dư thời gian khó chịu hay xấu hổ, chỉ thấy áp lực tựa núi. Tất nhiên sau nửa tháng phụ đạo, rốt cuộc cậu cũng có thể đối đáp vanh vách, kế hoạch tránh né Tống Diệu trước đó bị anh gạt phắt sang một bên.

【Thứ hai, kiên trì hơn, tri kỷ hơn, gia tăng tương tác.】

Từ khi hợp thành nhóm nhỏ giúp đỡ lẫn nhau, ngày nào hai người cũng có thời gian riêng với nhau. Cả hai cùng làm bài tập, Thẩm Mộ Hàn không hiểu đề nào Tống Diệu sẽ giải thích cho cậu. Thời gian dài, Thẩm Mộ Hàn có đề nào không giải ra thì người đầu tiên nghĩ đến không phải là giáo viên mà là Tống Diệu. Vì Tống Diệu giải thích dễ hiểu hơn giáo viên, luôn dễ dàng phát hiện được nguyên nhân cậu giải không ra, nhanh chóng giải quyết nó.

Hiệu suất làm bài tập của Tống Diêu cao lạ kỳ, làm xong hết, anh tiếp tục lo sự nghiệp của mình. Lúc nào rảnh rỗi, anh suy nghĩ một vài mưu kế máu chó nhưng có ích.

Thẩm Mộ Hàn trực nhật, Tống Diệu lau bảng, quét dọn vệ sinh giúp cậu; Thẩm Mộ Hàn ôm một chồng sách lớn, Tống Diệu đi tới chia một nửa; Thẩm Mộ Hàn phát bài thi, Tống Diệu phụ một tay. Làm nhiều lần, Thẩm Mộ Hàn cũng chủ động giúp Tống Diệu. Thế là có được sự tương tác đơn giản.

Vì thế các bạn học thường nhìn thấy hotboy lạnh lùng kiêu ngạo, anh Thẩm của họ quét rác lau bảng, đem cơm, bê sách,... giúp Tống Diệu. Về lâu dài cũng dần quen với những điều này.

Trong lúc đó thì độ thiện cảm bị chững lại vẫn không tăng, hiển nhiên Tống Diệu đã hiểu ra muốn phá vỡ phòng tuyến trong tim Thẩm Mộ Hàn thì cần phải kiên trì, không thể hấp tấp. Ít nhất phải đảm bảo được đối tượng cần chinh phục có thể yên tĩnh ở chung một không gian với anh, dựa dẫm vào anh mức độ nhất định, quen với việc tương tác với anh.

【Thứ ba, quan sát hiệu quả ở một mức nào đó.】

Một tháng sau, thành tích tiếng Anh của Thẩm Mộ Hàn không tăng là bao nhưng môn Toán của cậu thì tăng với tốc độ kinh người.

Tiếng Anh vốn không phải môn học có thể cải thiện trong một sớm một chiều, Tống Diệu có lòng tin về Thẩm Mộ Hàn, chí ít cậu có thể viết một số câu dài chính xác. Toán tiến bộ vượt bậc chứng tỏ Tống Diệu phụ đạo có hiệu quả.

Sau khi có được điểm số, Thẩm Mộ Hàn ôm chầm lấy Tống Diệu, nói "Cảm ơn" chân thành.

Ôm rồi Thẩm Mộ Hàn mới thấy không thoải mái, cậu cứng đờ buông tay ra.

Còn Tống Diệu thì không nôn nóng, anh có thừa cách khác.

【Thứ tư, tăng thật nhiều cơ hội tiếp xúc cơ thể.】

Tiết Thể dục, thầy giáo cho học sinh lập nhóm ép chân, Tống Diệu cười tít mắt nhìn Thẩm Mộ Hàn. Dù là bài tập nào, Tống Diệu cũng lập nhóm với Thẩm Mộ Hàn. Ban đầu Thẩm Mộ Hàn còn có chút không tự nhiên, nhưng thiếu niên thanh xuân một khi vương vãi mồ hôi trên sân tập thì chẳng mấy chốc sẽ quên đi mọi ngăn cách.

Hôm nay cũng thế, tiết Thể dục hai người chạy băng băng trên sân tập. Chung một nhóm, một công, một thủ, phối hợp không thể chê. Tan học, hai người chưa quay về lớp, vẫn đuổi bắt chơi đùa trên sân.

Ánh tà dương ngả về tây, Thẩm Mộ Hàn nhìn nụ cười rạng rỡ của Tống Diệu, cậu quên đi rốt cuộc bản thân đang băn khoăn điều gì.

Giây phút này bọn họ hoàn toàn ăn ý, quan tâm đến đối phương —— Đây không phải là mối quan hệ hoàn mỹ nhất sao? Hà cớ gì cứ nghĩ phức tạp nó lên?

Cuối cùng, cậu ôm choàng vai Tống Diệu nói thẳng thắn: "Quả nhiên... chúng ta là đôi bạn thân nhất!"

Tống Diệu gật đầu, đề xuất: "Đi, trả lại dụng cụ."

Cả hai xách một rổ dụng cụ đi về phía phòng dụng cụ ở sân thể dục.

Thẩm Mộ Hàn vào trước, Tống Diệu đi sau, anh đóng cửa.

Phòng dụng cụ chật chội, trên trần là chiếc quạt treo đang quay vù vù. Bình thường cửa thông gió sẽ được mở mọi lúc nên bên trong không có mùi khác lạ. Còn bây giờ Tống Diệu từ từ đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh náo nhiệt bên ngoài.

Thẩm Mộ Hàn lần lượt bỏ bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông về lại trong khung, cậu quay đầu lại thì thấy Tống Diệu đứng ở cửa với vẻ mặt hoang mang.

Tống Diệu có vẻ rất thấp thỏm, má còn hơi ửng hồng, trán đổ mồ hôi, diễn xuất có thể nói là chân thật: "Mộ Hàn... Mình, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Lúc này Thẩm Mộ Hàn mới nhận ra cả hai cùng đứng trong một không gian chật hẹp.

Cậu được chào đón nồng nhiệt, gần như tháng nào cũng sẽ có người nói câu ấy trong trạng thái giống thế... Mà những người đó có ý định tỏ tình...

Cậu muộn màng đoán có lẽ nào Tống Diệu muốn... tỏ tình... ngay tại đây?

Nghĩ đến khả năng đó, người cậu nóng ran, ngay cả hít thở cũng trở nên mất tiết tấu.

Nhưng sau khoảnh khắc hưng phấn, cậu tự nói với bản thân sao có thể thế được! Trước đó cậu đã từ chối thẳng thừng Tống Diệu hai lần, bây giờ cả hai là bạn thân, chỉ là bạn thân thôi ——

Cậu nuốt nước bọt: "Cậu nói đi."

Tống Diệu nhìn ra chiều tự trách lắm: "Giáo viên Thể dục từng dặn tụi mình cửa phòng dụng cụ này bị hư rồi, không được đóng cửa lại nếu không sẽ bị khóa ở bên trong..."

Thẩm Mộ Hàn: "... Cậu đóng à?"



Tống Diệu: "... Ừ."

Hóa ra y muốn nói chuyện này.

Trên mặt Thẩm Mộ Hàn thoáng qua nỗi thất vọng không tên.

Cậu lắc đầu, muốn quên đi cảm nhận ngay lúc này.

Thẩm Mộ Hàn bước tới cố sức đẩy mở cửa, quả thật không thể mở được. Ở đây không có cửa sổ, điện thoại cả hai còn bỏ trong ba lô quăng ở trên sân.

Thẩm Mộ Hàn quan sát cẩn thận ổ khóa: "Cái này chắc là có thể mở từ bên trong hoặc bên ngoài, chúng ta tìm xem có chìa khóa không."

Nửa tiếng sau, cậu mất hứng phát hiện không, có, chìa, khóa.

Tống Diệu áy náy: "Xin lỗi... là mình bất cẩn quá..."

Thẩm Mộ Hàn nhìn y tự trách, tim xoắn lại: "Nếu tôi đi đằng sau cũng sẽ tiện tay đóng cửa, không trách cậu đâu. Khi nào nghe có tiếng người đi qua thì chúng ta gọi."

Tống Diệu trông hết sức bức bối: "Nhưng giờ này vốn dĩ chẳng có ai..."

Thực tế, ở góc độ Thẩm Mộ Hàn không nhìn thấy, vai anh thoáng run run, kế hoạch thành công mỹ mãn, anh sắp không kìm được nụ cười.

—— Anh thành công khóa nhân vật chính và mình ở chung một không gian.

Phòng dụng cụ này rộng khoảng 10 mét vuông, các cửa sổ được chặn bằng lưới chống trộm, xung quanh toàn là giá đỡ bằng kim loại để cất dụng cụ. Chiếc quạt có lẽ đã lâu không được sửa và vệ sinh nên không thấy mát.

Thẩm Mộ Hàn ngồi trên chiếc đệm xốp cao nghịch quả bóng rổ trên tay. Tống Diệu bước lên cân lắc lư một hồi rồi ngồi lên ghế nhựa, chán nản đung đưa chân. Đường nét thanh tú, mái tóc hơi tung bay, mỗi lần anh ngoái đầu nhìn Thẩm Mộ Hàn thì đôi mắt nửa khép hờ, vẻ biếng nhác ấy luôn khiến tim Thẩm Mộ Hàn loạn nhịp.

Rõ ràng có một đôi mắt câu hồn người ta, khiến người ta ngẩn ngơ mà những lời Tống Diệu nói ra lại rất bình thường.

"Chán quá đi." Y than. Ngoài miệng thì than thở nhưng vẻ hoang mang trên mặt đã bay sạch, khóe môi hơi nhếch lên, là dáng vẻ đắc ý.

—— Vì được ở cùng một chỗ với cậu nên vui vẻ ư?

Thẩm Mộ Hàn lại miên man suy tư, càng lúc cậu càng sốt ruột, rốt cuộc là do nóng bức hay do gượng gạo, hoặc hoang mang? Cậu cũng không biết. Cậu theo bản năng suy nghĩ làm cách nào giảm bớt sự gượng gạo này. Vì thế cậu ngân nga đoạn nhạc.

Đây là đoạn nhạc cậu vừa biên soạn, vẫn chưa viết lời.

Giọng cậu rất khẽ, nhưng ngay lập tức thu hút Tống Diệu.

Tống Diệu chưa từng nghe Nhậm Tây Minh hát, đây là lần đầu tiên.

Khi Thẩm Mộ Hàn ngân nga nhạc sẽ lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, trong mắt dào dạt ánh sáng. Giọng ngân nga của cậu giống với hương vị trên người cậu, dường như cũng có mùi hương của cam quýt và soda, thanh xuân, dễ chịu, mang theo một ít sự ranh mãnh và đáng yêu.

Giai điệu ấm áp, lãng mạn vang trong không gian nhỏ hẹp, ngay cả Tống Diệu cũng không cầm lòng được lắc lư theo nhịp. Chừng như, lời ngân của Thẩm Mộ Hàn hóa thành làn gió mùa hè, khi lướt nhẹ qua mặt thì Tống Diệu tức khắc nhìn thấy biển xanh thẳm, lon soda dưới ánh mặt trời và chú mèo lông dài thảnh thơi biếng nhác.

Anh ngồi trên ghế nhựa cách Thẩm Mộ Hàn 2 mét mà không biết đã chuyển thành ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Hàn từ lúc nào, nhìn cậu không chớp mắt.

Tiếng ngân của Thẩm Mộ Hàn im bặt.

Cậu cứng còng người, dịch sang phía khác: "Cậu ngồi sát vậy làm gì?"

Tống Diệu ăn ngay nói thật: "Mình nghĩ giọng ca của cậu có lực hút, hút mình lại đây."

"..."

Thẩm Mộ Hàn càng lúc càng cảm thấy không khí nóng bức, miệng khô lưỡi khô. Cậu kéo cà vạt, kéo kéo cổ áo, áo sơ mi mỏng manh thấm mồ hôi, cơ ngực và bụng rắn chắc, đẹp đẽ thoáng ẩn thoáng hiện.

"Đừng ngồi cạnh tôi!"" Giọng cậu chứa ý cảnh cáo nhưng không ăn nhập với vẻ mặt. Hiện tại mặt cậu túa mồ hôi, dưới ánh sáng dìu dịu, bên ngoài làn da đỏ ửng như được phủ lên một tầng ánh sáng êm dịu, trông ngây ngô mà cũng không kém phần chật vật.

Tống Diệu biết mình là thuần thẳng, không thể có hứng thú với đàn ông, anh chỉ đang chinh phục thôi. Nhưng giây khắc hiện tại, anh thật sự cảm thấy người trước mặt đáng yêu đến nỗi làm anh muốn ghẹo, muốn làm má và tai đối phương nhuộm sắc đỏ thẫm hơn.

Vì thế anh không những không rời đi mà còn nhích người lên, ngồi gần Thẩm Mộ Hàn hơn nữa.

Thẩm Mộ Hàn đã ngồi ở mép miếng đệm xốp, sau lưng là giá đỡ sắt.

"Đừng chen chúc với tôi..." Cậu cảnh cáo nhưng giọng nói quá sức yếu ớt, không có tí ti tác dụng cảnh cáo nào.



Tống Diệu bật cười để lộ một lúm hạt gạo xíu xiu rất đáng yêu.

Anh chống người lên, áp sát Thẩm Mộ Hàn.

Sống lưng Thẩm Mộ Hàn dựa sát giá đỡ, cậu hoảng sợ cúi đầu nhìn anh.

Cậu sắp ngưng thở, trong nháy mắt đó cậu thật sự nghĩ là...

Tống Diệu muốn hôn cậu!

Nhưng khi khoảng cách của cả hai chỉ còn lại 2, 3cm thì Tống Diệu dừng lại.

Anh quan sát vẻ hốt hoảng của Thẩm Mộ Hàn, hỏi: "Trước kia từng có ai gần cậu như thế này chưa?"

Thẩm Mộ Hàn: "... Chưa."

"Vậy có phải là mình hơi đặc biệt ở trong lòng cậu không?" Anh hỏi.

Sở dĩ anh hỏi câu ấy là vì hamster đã nói phải tiếp tục tăng độ thiện cảm, cần Thần nghĩ rằng anh khác biệt với những người khác, tự nguyện bước lên con đường tình yêu với anh.

Vẻ hoang mang trên mặt Thẩm Mộ Hàn tan biến, đôi mắt trợn to thoáng giật giật như đang cố gắng tiêu hóa từng chữ Tống Diệu nói. Cậu cụp mắt xuống, dần rơi vào tình trạng thẫn thờ. Hàng mi như cánh quạt nhỏ, đôi mắt sâu thăm thẳm, khi nhìn xuống, nhìn một vị trí nào đó của Tống Diệu cậu có phần khiếp sợ, mơ màng mà cũng phấn khích.

Như Tống Diệu mong muốn, anh thật sự nhìn thấy tai Thẩm Mộ Hàn lần nữa bị nhuộm màu đỏ, ngay cả giọng nói thường ngày dịu dàng, tựa mây mù cũng trở nên khàn khàn: "Cậu là đặc biệt nhất."

Tay Thẩm Mộ Hàn gác ở phía sau Tống Diệu, mu bàn tay bất ngờ nổi gân xanh. Bàn tay ấy giống như con rắn còn đang lưỡng lự, đang đợi thời cơ, ngay khi bản thân không thể kìm lòng nữa sẽ cắn phập vào gáy con mồi, ấn y vào lồng ngực ——

Nhưng Tống Diệu đang chẳng hay biết hiểm nguy muốn rời đi theo ý mình.

Tống Diệu nghe xong câu trả lời, anh cảm thấy kế hoạch rất thành công, những chuyện khác có thể từ từ, anh không vội.

Anh thỏa mãn vươn vai duỗi người, nghĩ cũng đến lúc kết thúc, thế là vô tình tìm ra chìa khóa mở cửa ra, cả hai thở phào, cùng quay về lớp.

Thẩm Mộ Hàn lại bắt đầu tức tối —— Rõ ràng đã ngậm một miếng thịt mỡ thế mà miếng thịt lại chạy trốn!

Cậu tức tối, ấm ức, cảm giác ngọn lửa cháy hừng hực trong cơ thể không thể phát tiết, còn cảm thấy thần trí mơ hồ.

Ngay lúc này, một loại kích động quái lạ, thú tính bành trướng trong cơ thể cậu —— Cậu muốn chỉnh đốn lại cái tên không kiêng nể gì ai, luôn có thể vô tội đứng ngoài cuộc ở trước mặt! Cậu muốn khống chế y để y lộ vẻ hoang mang, rụt rè, đáng thương, để y luôn kiêu hãnh và biếng nhác phải đỏ mặt gọi tên cậu, để y phải rơi những giọt nước mắt sung sướng không thể kìm chế!

Kế tiếp, một loạt hành động của cậu đều để thỏa mãn nỗi kích động đó, chúng trở nên không chân thật.

Khi lấy lại ý thức thì tên trước mặt đã bị cậu đẩy ngã xuống tấm đệm êm, hơi thở ấm áp của đối phương đan xen với của cậu!

- - - - - - - -

Nếu mọi người vẫn chưa để ý thì Đậu dùng nhân xưng "y" cho nguyên chủ aka thụ gốc, dùng "anh" cho Tống Diệu. Nếu là từ góc độ của những người khác quan sát/suy nghĩ, mình sẽ dùng y, còn nếu là từ góc độ của Tống Diệu mình sẽ dùng anh.