Tống Diệu tỉnh dậy, đầu óc còn hơi mông lung.
Theo tiếng gọi, anh cảm nhận luồng hơi thở gần kề. Hơi thở tựa ngọn lửa cháy sém qua tai anh.
Anh che lỗ tai bị bỏng lại, cảm giác bất ổn.
Đến khi xuống tàu điện ngầm, nhìn dáng vẻ Thẩm Mộ Hàn tạm biệt mình thì Tống Diệu mới dần tỉnh táo lại.
—— Có phải nhãi con phát hiện lỗ tai là điểm nhạy cảm của anh nên cố tình trêu anh không?!
Anh xấu hổ, cũng hơi bực mình.
Gần như chưa từng có cảm xúc như vậy trước đây.
Những cảm xúc ấy trôi qua anh mới nhận ra đối tượng cần chinh phục gọi anh là "A Diệu".
Nguyên chủ từng viết một đoạn như thế này:
【Mộ Hàn, nếu mình là người yêu của cậu thì cậu sẽ gọi mình như thế nào? Chắc chắn không còn gọi là Tống Điên nữa. Cậu sẽ gọi mình là "em yêu", "bé cưng" đúng không? Hihi, sến quá làm mình ngại. Hay gọi mình là anh nhé? Dù sao mình cũng lớn hơn cậu ba tháng, kích thích quá đi. Hoặc gọi mình là A Diệu? A Diệu, A Diệu, A Diệu... Mình bỗng dưng muốn khóc.】
Nếu nguyên chủ nghe thấy chắc hẳn sẽ kích động gào khóc đúng không?
Nhưng bây giờ bọn anh là trai thẳng, không thể trở thành người yêu.
Cả hai là bạn bè.
Tối trước khi ngủ, điện thoại báo rung.
Là tin nhắn từ Thẩm Mộ Hàn.
Thẩm Mộ Hàn đổi ảnh đại diện, sử dụng bức họa "Ánh sáng" Tống Diệu vẽ.
【Thẩm Mộ Hàn: Không vui.jpg】
Trước kia ảnh đại diện của Tống Diệu thuần màu đen, bây giờ đổi thành bức họa đầu tiên anh vẽ từ khi xuyên qua.
【Tống Diệu: Sao?】
【Thẩm Mộ Hàn: Không cho anh xem hình xăm, hẹp hòi. Tức.jpg】
【Tống Diệu: Mình lớn hơn cậu ba tháng, mình mới là anh.】
【Thẩm Mộ Hàn: Anh cao hơn cưng.】
【Tống Diệu: Thành tích mình tốt hơn cậu.】
【Thẩm Mộ Hàn: Tạm thời thôi biết chưa? Anh ăn nhiều hơn cưng.】
【Tống Diệu: Mình trưởng thành hơn cậu.】
【Thẩm Mộ Hàn: Ái chà, anh thấy cưng ngây thơ lắm mà?】
【Tống Diệu: Quên mấy bài tỏ tình rồi?】
【Thẩm Mộ Hàn: Cậu cũng chỉ dám viết thôi.】
【Tống Diệu:...】
【Thẩm Mộ Hàn: Không đúng à?】
5 phút sau.
【Thẩm Mộ Hàn: Lén lút nhìn ngó.jpg 】
1 phút sau.
【Thẩm Mộ Hàn: Khóc thành dòng.jpg】
3 phút sau.
【Thẩm Mộ Hàn: Sao phớt lờ tui.jpg】
【Thẩm Mộ Hàn: Quăng bom nhà mi.jpg】
Tống Diệc đọc mà phì cười, tên này thường ngày ngầu lòi lắm mà, sao trên wechat cứ như học sinh tiểu học, ấu trĩ gần chết.
【Tống Diệu: Sao cậu có nhiều meme thế?】
【Thẩm Mộ Hàn: Sao, cậu thích? tôi không ngại cho cậu lưu từng cái đó.】
【Tống Diệu: Vậy thì mình vui lòng nhận nhé.】
【Thẩm Mộ Hàn: Cậu sắp đi ngủ?】
【Tống Diệu: Ừ.】
【Thẩm Mộ Hàn: Gửi voice đi, nói "Anh, ngủ ngon nhé".】
【Tống Diệu: Em trai, ngủ ngon.】
Nói xong quyết đoán tắt điện thoại.
Anh có thể mường tượng ra bộ dạng siêu sao tương lai tức xì khói.
Tưởng tượng xong tự bật cười, cười mãi không ngậm được miệng.
Trước khi ngủ hamster xuất hiện, nhắc nhở anh có thể rút hai thẻ.
Tấm thẻ đầu, anh rút phải thẻ N.
【Cảm ơn đã chiếu cố.】
Tấm thứ hai rút được thẻ R.
【Gương mặt đẹp là một loại vũ khí, cần biết lợi dụng đúng thời gian, địa điểm thích hợp nhất. Ký chủ nhận được thẻ này sẽ có thể hoàn toàn phô bày ngoại hình gốc trong ba tiếng quy định. Ghi chú: Khi sử dụng thẻ không cần lo thân phận bị bại lộ, xin ký chủ yên tâm.】
Thật ra tấm thẻ này tương tự với thẻ rút được lần trước.
Thẻ lần trước là phô bày từ từ ưu điểm ngoại hình trong mắt người có ý, tiết tấu chậm rãi không hạn chế thời gian.
Còn thẻ lần này có thể thấy là dành cho một số mục đích đặc biệt, phô bày ngoại hình gốc trong ba tiếng, thẳng thừng lỗ mãng.
Không biết có thể sử dụng không?
*
Ngày hôm sau đến trường, cả hai nhìn thấy đối phương trên hành lang, Thẩm Mộ Hàn đứng trên bậc thang cao đợi Tống Diệu.
Khi hai người cách nhau một bậc thang thì Thẩm Mộ Hàn cúi người, thổi một hơi xuống trán Tống Diệu.
Chẳng màng ánh mắt của những người xung quanh.
Tống Diệu sửng sốt che trán: "Cậu làm gì đó?"
Thẩm Mộ Hàn thản nhiên: "Tóc chắn cả mắt, anh thổi ra giúp cưng thôi."
Tống Diệu câm nín: "... Đã nói mình lớn hơn cậu."
Thẩm Mộ Hàn híp mắt, tiến lại gần nói bên tai Tống Diệu: "Không thì tan học chúng ta vào nhà vệ sinh so kèo? Nó... khác hẳn hồi nhỏ."
Mất một lúc Tống Diệu mới hiểu ra nhãi con này đang kể chuyện 18+ —— Cu cậu còn nhắc chuyện hồi nhỏ, nguyên chủ từng ép cậu cởi quần ở nhà trẻ —— Phải bịt miệng cậu ta ngay.
Thẩm Mộ Hàn linh hoạt né người, bình thản cười tươi với anh xong quay người rời đi.
Gương mặt thuần khiết cứ như vừa rồi cậu chỉ đang nói "chào buổi sáng" với Tống Diệu.
Hôm nay Thẩm Mộ Hàn thường xuyên dùng ánh mắt quấy rối Tống Diệu.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tống Diệu, cậu sẽ hài lòng cong khóe môi.
Cả những bạn học cả ngày quan sát Thẩm Mộ Hàn bằng kính phóng đại cũng bàn luận xôn xao.
"Hôm nay tâm trạng Hàn Hàn tốt lắm nhé, lý do?"
"Yêu đương? Hôm qua cậu ấy khớp kịch bản với Dao Dao, nghe nói tương tác nhiều lắm á."
"Có phải cậu ấy nhìn ra phía sau hoài không?"
"Có đâu, thần kinh mày nhạy quá —— Ồ hay lắm, không phải đang nhìn tao chứ?"
"Dù có một hạt đậu phộng nhà ngươi cũng không đến nông nỗi say mèm thế này..."
Tan học, trong vô số ánh mắt khiếp sợ của bạn học, Thẩm Mộ Hàn thản nhiên ngồi xuống trước Tống Diệu.
Tống Diệu nhắc: "Mọi người ai cũng đang nhìn chúng ta."
Thẩm Mộ Hàn: "Cứ việc nhìn."
Cậu biếng nhác khều nhẹ tóc mái Tống Diệu: "Dài quá, buổi trưa anh dẫn cưng đi cắt tóc ha?"
Tiếng lòng của cậu cũng tràn vào đầu Tống Diệu:『Rõ ràng mắt đẹp thế mà bị tóc che khuất, tiếc thật đấy.』
Tống Diệu chẳng thèm giành xem ai là anh, dù sao sự thật cũng mạnh hơn lời hùng biện.
Còn về tóc tai thì cắt cũng được, tóc chắn mắt rất bất tiện.
"Được." Anh trả lời.
Thẩm Mộ Hàn hơi nhíu mày: "Không cãi với tôi, ngoan vậy à?"
Tống Diệu cứ có cảm giác đối phương ngứa da, anh cắn răng.
Thẩm Mộ Hàn bắt đầu rối rắm, cậu nhíu mày.
『Nhưng nếu cắt tóc đi thì sẽ có nhiều người nhận ra hơn nhỉ —— Rằng thật ra cậu ta rất đẹp?』
『Chậc mình đang nghĩ gì vậy, tư tưởng này nguy hiểm quá. Bạn bè bị phát hiện mặt mũi đẹp thì có gì không tốt?』
"Vậy thì cắt thôi."
Cậu đứng dậy, thoải mái vươn người, quay về chỗ ngồi của mình.
*
Buổi trưa giờ ăn trưa, hai người đi ra ngoài trường cắt tóc.
Thợ cắt tóc niềm nở còn Tống Diệu chỉ muốn ngủ, Thẩm Mộ Hàn thường hào hứng nhìn sang đây.
Giữa chừng cậu đi nghe điện thoại, lúc quay về trông khá sốt ruột. Trùng hợp thợ đã cắt xong cho Tống Diệu, đang hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình.
Tống Diệu: "Có chuyện gì hả?"
Thẩm Mộ Hàn: "Nhà Dao Dao có việc, không thể tham gia Đêm Nhạc Kịch."
... Còn sáu ngày nữa là Đêm Nhạc Kịch, nữ chính vắng mặt là chuyện lớn rồi!
Tống Diệu: "Vậy vai nữ chính thế nào đây?"
Thẩm Mộ Hàn cầm máy chụp Tống Diệu một tấm.
Cậu hỏi: "Cậu có kinh nghiệm diễn kịch không?"
Tống Diệu: "Không." Nguyên chủ không có nhưng Tống Diệu có, ngày xưa thời đầu cấp hai, cấp ba anh từng tham gia câu lạc bộ kịch.
Thẩm Mộ Hàn: "Cậu có bài xích nó không?"
Tống Diệu: "Không."
Thẩm Mộ Hàn: "Cậu không bận tâm tôi gửi ảnh cậu cho câu lạc bộ chứ?"
Tống Diệu: "Không sao. Cậu hỏi mấy câu đó làm gì, mình không phải con gái, không diễn nữ chính được đâu."
Thẩm Mộ Hàn lại ra ngoài gọi điện thoại, dáng vẻ rất hào hứng.
Sau khi quay lại cậu ta đi vòng vòng xung quanh Tống Diệu, nói: "Không một ai thích hợp hơn cậu."
Trong gương, mái tóc đen của Tống Diệu vẫn dài như cũ, thuộc kiểu có thể buộc lên. Tóc mái gọn gàng hơn nhiều, là tóc rẽ ngôi giữa thịnh hành để lộ đôi mắt lòng trắng đen thuần khiết.
Đôi mắt y rất thần kỳ, khi mở to tròn nhìn ai đó sẽ tạo cảm giác thuần khiết ngây ngô, còn khi rưng rưng thì đáng yêu mỏng manh. Nhưng khi hơi ngước mắt lên mắt mơ màng lại làm người ta cảm thấy cao quý lạnh lẽo, đuôi mắt xếch lên tự nhiên, lông mày rậm như được kẻ, kết hợp với nốt ruồi nho nhỏ tô điểm càng khiến người ta không thể dời mắt.
Nếu những nam sinh khác phát hiện bản thân bỗng dưng đẹp trai hơn chắc chắn sẽ có đủ các kích động chụp hình tự sướng, còn Tống Diệu chỉ lười nhác nhìn mình trong gương, không có phản ứng nào đặc biệt. Thực tế anh chỉ thấy cắt tóc xong nhìn gọn gàng hơn, ngoại hình bây giờ ngày càng gần với ngoại hình gốc của anh.
Nhưng mấy người kia thì khác, thợ cắt tóc rất muốn Tống Diệu và Thẩm Mộ Hàn trở thành người mẫu kiểu tóc cho cửa hàng, bị từ chối khéo mà vẫn nhét danh thiếp.
Trong gương, Thẩm Mộ Hàn đứng sau Tống Diệu, đôi mắt phát sáng, chống hai tay lên hai bên thành ghế, cúi người nhìn người trong gương: "Đến lúc đó chỉ cần cho cậu đội tóc giả màu vàng hoặc sử dụng thuốc nhuộm tóc dùng một lần, đeo lens xanh lam nữa. Cậu có thể đóng vai linh mục lạnh nhạt, cấm dục."
"Linh mục? Không phải nữ tu sĩ sao?"
"Ban đầu vở kịch của chúng tôi có tên là Linh Mục Sa Đọa, vốn dĩ kể về câu chuyện Satan mê hoặc linh mục, lúc sau mới đổi thành Satan và nữ tu sĩ. Cậu rất phù hợp, diễn nhé?"
Tống Diệu chợt nhớ đến thẻ R anh mới rút được.
Quả thật anh rất phù hợp, không cần đội tóc giả đeo lens, anh chỉ cần dùng ngoại hình gốc của bản thân thôi.
Anh hỏi: "Nếu mình diễn sẽ có phần thưởng chứ?"
Thẩm Mộ Hàn nói liên tục: "Có, theo yêu cầu của cậu."
Tống Diệu: "Vậy mình diễn."
【Độ thiện cảm của Thần +2%, tổng độ thiện cảm 54%. Lý do: Cậu ta chấp nhận lời mời của mình, mong chờ quá.】
【Hamster: Ký chủ có phát hiện sau khi độ thiện cảm vượt qua 50% thì mức tăng khá chậm không?】
【Tống Diệu: Không sao cả, dẫu sao cũng sẽ đạt được 100% nhanh thôi.】
【Hamster: Kể từ bây giờ sự phân hóa của độ thiện cảm sẽ rất nghiêm trọng. Chỉ có loại thiện cảm mà Thần muốn nhất mới giúp tăng nhanh, ngoài ra anh có thể sẽ gặp phải các loại bất trắc, chướng ngại và thử thách không lường trước. Xin ký chủ phân biệt kỹ càng, chinh phục thận trọng.】
*
Còn sáu ngày nữa sẽ đến ngày diễn, thời gian eo hẹp. Ngày hôm nay phải thử trang phục, người đứng nhất Đêm Nhạc Kịch có phần thưởng 10.000 tệ nên nhóm học sinh cấp ba ai cũng dốc hết sức nỗ lực.
Tống Diệu bước ra từ phòng thử quần áo, đồng phục giáo hội màu trắng, khoác áo choàng vàng. Áo choàng và ống tay áo đều thêu hoa văn sẫm màu, lấy thánh giá và cây lạc tiên làm chủ đạo. Vóc dáng anh cao gầy, ngoại hình rất đẹp, thích hợp với áo choàng dài, thành viên câu lạc bộ chỉ thấy bóng lưng anh đã đập bàn ca ngợi.
Thẩm Mộ Hàn tháo dây chuyền thánh giá của mình xuống đeo lên cho Tống Diệu. Đạo diễn nhỏ Trương Dũng tìm chiếc nhẫn to màu ngọc bích đeo vào ngón trỏ tay phải anh, thật sự không cầm lòng được cảm thán: "Anh Thẩm, là anh tinh mắt."
Lúc họ nghe báo Dao Dao không thể tham gia diễn thì cảm giác trời long đất lở, không ngờ lại tìm một người còn phù hợp hơn, ai nấy đều như đang phê thuốc. Nhưng dù sao Tống Diệu cũng là người mới, bọn họ vẫn chưa yên tâm. Nhưng Tống Diệu thì chẳng bận lòng, thật ra hồi cấp hai, cấp ba anh cũng là thành viên của câu lạc bộ kịch, cũng từng có hứng thú với diễn kịch. Tất nhiên với anh diễn kịch chỉ là trò trẻ con, anh thích người ta diễn cho anh xem hơn, anh đầu tư bỏ vốn là đủ.
Tống Diệu đi vào phòng thử quần áo, chuẩn bị đổi về đồng phục học sinh.
Anh cởi phục trang ra mặc quần học sinh màu xám bạc vào, khoác thêm áo sơ mi trắng, vừa khoác được một nửa thì rèm phòng thử bị kéo mở!
Trong gương, Thẩm Mộ Hàn đứng đằng sau nhìn chằm chằm lưng anh.
Tống Diệu ngay lập tức biết được cậu ta đang nhìn cái gì, lật đật mặc áo sơ mi trắng vào nhưng bị Thẩm Mộ Hàn nắm lấy áo, không thể mặc.
Tống Diệu lạnh mặt: "Cậu đi ra ngoài đi."
Nhưng hiển nhiên Thẩm Mộ Hàn đã bị hình xăm trên lưng anh thu hút, không nghe lọt tai điều gì.
『Ồ mình thấy rồi... Ngay sau vai trái, ở dưới xương bả vai... là cậu ta đặc biệt xăm vì mình...』
『Cánh dơi màu đen, trái tim màu đỏ và: I love SMH cực kỳ bắt mắt...』
『SMH... không phải tên mình sao... Vậy tức là cậu ta khắc lời tỏ tình vĩnh viễn lên da thịt bản thân.』
『Trời đất quê quá... xấu hổ quá... Ngay cả mình cũng ngại chết...』
『Sao cậu ta lại ấu trĩ, điên cuồng như vậy... Cậu ta làm vậy... không làm người ta hiểu lầm chứ... hiểu lầm cậu ta vĩnh viễn yêu mình, mãi đến khi thân xác tiêu hủy... Về sau bạn gái sẽ không cãi vã với cậu ta đâu đúng không?』
『Ừ nhưng mình lại khá vui. Không, không phải khá... là rất, rất vui.』
Trong không gian chật hẹp, tiếng lòng và hơi thở của Thẩm Mộ Hàn ập vào người Tống Diệu.
Anh còn chưa kịp tiêu hóa thì ngón tay nóng rực của đối phương chạm vào làn da anh.
Men theo xương bả vai xuống, chạm nhẹ vào hình xăm của anh —— Chỉ cần nghĩ đến chuyện để giữ lại lời tỏ tình này, trên làn da trắng ngần không tì vết của Tống Diệu sẽ bị mũi kim đâm chích, da thịt đỏ ửng, Tống Diệu thậm chí có thể đau ứa nước mắt thì Thẩm Mộ Hàn cảm thấy... một nỗi vượt trội không tên và hưng phấn.
Tống Diệu tránh né nhiều lần mà không thành, anh quay người lại đối mặt với Thẩm Mộ Hàn. Thẩm Mộ Hàn không có dự định buông tha anh, bước lên một bước, tay trái giữ gáy anh ấn anh vào lồng ngực cậu.
Lần này nhiệt độ và mùi hương của Thẩm Mộ Hàn xâm nhập triệt để giác quan của Tống Diệu, anh vùng vẫy theo bản năng nhưng lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị bức bách mãnh liệt từ Thẩm Mộ Hàn —— Thẩm Mộ Hàn từng có hình tượng người ốm yếu mà bây giờ trói anh chặt như thép làm anh khó mà nhúc nhích.
Thẩm Mộ Hàn đắm chìm trong thế giới của mình, có phần phát điên xoa ấn hình xăm của Tống Diệu, hành động ngày một suồng sã. Cậu kéo áo sơ mi của Tống Diệu xuống, xoa ấn mạnh mẽ cho đến khi làn da Tống Diệu đỏ ửng, làm người ở trong lòng vừa đau vừa tê.
Trong lúc đó độ thiện cảm của Thẩm Mộ Hàn tăng vụt lên 60%, lý do, không có.
Dù làm thế này có thể tăng độ thiện cảm thì Tống Diệu cũng bắt phải ngừng.
"Thẩm, Mộ, Hàn!" Tống Diệu không thể nhịn nổi nữa.
Một tiếng gọi đó mới khiến Thẩm Mộ Hàn như choàng tỉnh giấc chiêm bao.
Cậu sững người, vội vàng buông Tống Diệu ra.
Giây khắc này cậu bàng hoàng phát hiện hai thiếu niên vóc dáng cao ráo chen chúc trong căn phòng thử quần áo chật chội cỡ nào. Bầu không khí hiện tại khô nóng cỡ nào.
Cậu chợt nhận ra nửa thân trên xinh đẹp, gầy gò của Tống Diệu treo lỏng lẻo chiếc áo sơ mi trắng —— Ban đầu được là thẳng thớm không một nếp nhăn mà bị cậu tóm nhăn nhúm, thậm chí còn rớt một cúc áo.
Lưng, gáy, tai Tống Diệu đỏ gay, trán nổi gân xanh, nhìn có vẻ sắp nổi trận lôi đình.
Thẩm Mộ Hàn lật đật xin lỗi: "Tôi xin lỗi... Vừa rồi tôi kích động quá... Nhưng mà nhìn thấy hình xăm của cậu làm tôi phấn khích quá... Tôi cũng không hiểu vì sao..."
Trong cuộc đời cậu hình như chưa từng hạ mình nịnh hót như thế này...
Tống Diệu ngước mắt lên nhìn cậu: "Áo bị dơ rồi, cúc cũng rơi mất một cái, làm sao đây?"
Thẩm Mộ Hàn trả lời ngay: "Tôi mang về giặt, đền lại cho cậu."
Tống Diệu: "Vừa rồi cậu như vậy làm mình đau."
Thẩm Mộ Hàn nghe thì cảm tưởng mình đang bốc khói: "Xin lỗi... tôi sờ mó lung tung."
Tống Diệu thở một hơi, không dự định dây dưa tiếp: "Được rồi, cậu ra ngoài đi."
Thẩm Mộ Hàn ra khỏi đây, thành viên trong nhóm nhìn cậu, hết sức ngạc nhiên.
Thành viên: "Anh Thẩm, sao mặt anh đỏ thế?"
Thẩm Mộ Hàn áp mu bàn tay lên mặt: "Nóng quá."
Thành viên: "Không phải vừa rồi anh đi giúp Tống Diệu thay quần áo sao, sao cậu ấy còn chưa thay xong, đã 15 phút rồi."
Thẩm Mộ Hàn ra ngoài hóng gió: "Cúc áo khoác của cậu ấy bị mắc lại, anh gỡ giùm cậu ấy, sẽ ra ngay thôi."
Tống Diệu bước ra ngoài phòng thử quần áo, mặc đồng phục học sinh trông không có gì khác thường.
Thẩm Mộ Hàn đứng ở ngoài cửa thật sự là một phong cảnh đẹp tạo sự thu hút. Nhưng cậu ta cứ như một chú chó phạm lỗi, thường hay liếc trộm Tống Diệu.
Tống Diệu thấy cậu như thế, nghĩ lại thái độ của mình cũng thờ ơ không phù hợp với hình tượng u mê cuồng và bạn bè thân thiết, bèn nghĩ cách cứu vãn.
Anh đi về phía Thẩm Mộ Hàn, khoanh tay nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên khó chịu: "Tối nay ăn gì?"
Giọng nói của anh như có ma lực, chỉ một câu đã thắp sáng mặt mày Thẩm Mộ Hàn.
Thẩm · vui thầm · Mộ Hàn nhếch khóe miệng, ôm Tống Diệu: "Đi, anh dẫn cưng đi ăn ha."