Làm Sao Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 2: Trưởng quan cứ đòi dẫn một đứa kéo chân sau...




***

Vừa huấn luyện xong thì quang não trên cổ tay Lục Hằng chợt vang tiếng chuông có cuộc gọi đến, nhè đúng được cái giờ này để gọi điện, xem ra là người quen.

Sau khi nhấn nút Nhận cuộc gọi, hình ảnh 3D của một người đàn ông mặc trang phục quân đội lập tức xuất hiện, đường viền khuôn mặt vô cùng cứng cỏi, mũi rất cao, hốc mắt sâu, mái tóc đỏ hơi xoăn có phần lộn xộn. Mấy nút áo trên của sơ mi bị cởi ra, loáng thoáng để lộ cơ ngực cường tráng, áo khoác quân đội khoác tùy ý lên vai, thoạt trông cả người đầy sức cuốn hút hoang dã không nén được, đó chính là Hewitt.

"Yo, nhóc Reiner, đang huấn luyện hả. Khuôn mặt đỏ bừng này của cậu làm tôi nhớ đến không ít chuyện cũ......"

"Thưa ngài Sĩ quan chỉ huy, xin hỏi có chuyện gì không?" Lục Hằng bày mặt vô cảm ngắt lời hắn, một khi Hewitt bắt đầu nhớ về chuyện cũ thì đừng hòng bẻ đề tài về chính sự trong khoảng thời gian ngắn.

"Tôi thấy giờ vẫn còn nhiều thời gian mà, chúng ta có thể tâm sự chút xíu." Hewitt có vẻ còn chưa thấy đã.

"Thưa ngài Sĩ quan chỉ huy, xin hỏi có chuyện gì không?" Lục Hằng lạnh nhạt lặp lại.

Hewitt đang định nói gì đó, một chất giọng mềm nhẹ, trong veo chợt xen vào: "Hewitt, anh mà còn thế nữa thì cẩn thận Phụ tá Reiner lại tắt máy không nói với anh giờ."

Vẻ mặt hắn thoáng sững lại, có lẽ đang nhớ đến cảnh tượng mình bị thẳng thắn tắt máy cái bụp lần trước. Lát sau, Hewitt thu lại nụ cười tươi không đứng đắn, nghiêm mặt nói: "Sĩ quan phụ tá Reiner, xin hãy nhanh chóng đến Phòng Chỉ huy tác chiến, có tin tình báo quan trọng."

"Vâng, tôi sẽ đến ngay."

Hai kẻ có tính tình hoàn toàn trái ngược này làm bạn thân với nhau được cũng là một điều rất thần kỳ, Lục Hằng nhấc cặp kính không độ làm màu trên bàn lên đặt trên sống mũi, ra khỏi khoang tàu.

Dọc theo đài chỉ huy thật dài, Lục Hằng đi về phía Phòng Chỉ huy tác chiến ở phần đầu chiến hạm vũ trụ. Cậu ưỡn thẳng lưng, mỗi bước đi đều chuẩn xác như đã được đo đạc, bốt quân đội đạp lên sàn nhà cứng rắn phát ra tiếng "cộp cộp" cực kỳ quy luật.

Dọc đường binh lính thấy Lục Hằng đều đứng nghiêm chào bằng nghi lễ quân đội tiêu chuẩn. Có lẽ là liên quan đến tính tình của Sĩ quan chỉ huy, thật ra Phong Lôi không có quy củ nghiêm khắc như các quân đoàn khác. Khi không có nhiệm vụ, bình thường cả con tàu đều được bao trùm bởi bầu không khí tương đối thoải mái, nhưng không bao gồm lúc Reiner xuất hiện. Anh nghiêm túc, khắc kỷ, luôn luôn yêu cầu bất luận khi nào thì trên dưới Phong Lôi đều phải yêu cầu bản thân bằng tiêu chuẩn của người lính nghiêm khắc nhất. Hơn nữa anh còn quá tuân thủ quy củ nghiêm ngặt trong rất nhiều chuyện, không thấu tình đạt lý, thật ra trong Phong Lôi có một vài người khá là khó chịu.

Một binh sĩ vừa chào Lục Hằng xong, thấy bóng người cậu biến mất ở góc rẽ thì lập tức dùng tay xếch mắt mình lên, bắt chước biểu cảm của Lục Hằng. Đồng bạn gã run vai cười vẻ ngầm hiểu, rồi lại không dám cười ra tiếng, bọn gã cũng không dám khiêu chiến thính lực của cấp 3S.

Bên này, Hewitt bị ngắt máy chán chường nằm ườn ra bàn, cằn nhằn: "Thật là, càng lúc càng khó tính, nhớ nhóc Reiner bị chọc cái là đỏ mặt hồi trước quá đi à."

"Hewitt, anh rất thân với Phụ tá Reiner à?" Thiếu niên vừa nói có ngoại hình vô cùng thanh tú, làn da trắng nõn, nhẵn mịn như bơ sữa, đôi môi xinh đẹp tựa cánh hoa, còn có bả vai mong manh, vòng eo mảnh khảnh, đẹp như một Omega vậy.

"Phải, bọn anh biết nhau từ lúc lên 3. Khi ấy nhóc Reiner dễ thương như nhóc Carlo ấy." Hewitt càng nói càng thấy quá là nhớ Reiner nhỏ tuổi, dễ ngại lại đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì cũng tin. Nào giống bây giờ, cứ như một học giả cổ hủ vậy, miệng toàn quân kỷ với chẳng quân quy.



Dù là Reiner thời thiếu niên cũng tốt hơn nhiều, tuy có hơi bị mình dẫn dắt sai lệch. Hewitt thở dài thật mạnh trong lòng.

Carlo trợn mắt, đôi môi hồng hào kinh ngạc hơi mở ra: "Vậy ạ? Em cứ tưởng Phụ tá Reiner luôn mang dáng vẻ nghiêm túc vậy chứ. Lần đầu em thấy anh ta còn có cảm giác gặp phải thầy tổng phụ trách cơ."

"Sao vậy được! Lúc ở Học viện quân sự, rất nhiều ý xấu là do nhóc Reiner đề xuất đó chứ, đúng là năm tháng thanh xuân tốt đẹp mà." Hewitt ngồi thẳng thân mình, tinh thần chợt dâng trào, "Em biết không, lúc bọn anh nhập học tập huấn ấy, vị huấn luyện viên đó......"

"Khi em học tại Học viện quân sự thì rất hay nghe được sự tích của Đội trưởng, lúc ấy em đã lập chí muốn gia nhập Phong Lôi. "Carlo có phần đột ngột cắt ngang Hewitt.

Tuy Hewitt cảm thấy hơi tiếc khi bị ngắt hai lần liên tiếp lúc đang nhớ về chuyện cũ, nhưng hắn luôn nhẫn nhịn hơn một chút với Carlo. Theo lời Carlo, Hewitt nhặt ra vài chuyện thú vị ở Học viện quân sự kể cho y, trêu chọc đến mức Carlo cười mãi không dứt.

Khi cả hai đang trò chuyện sôi nổi thì cửa Phòng Chỉ huy tác chiến trượt mở ra, Carlo bỗng im bặt.

Trong bầu không khí có phần xấu hổ, Lục Hằng bước vào, dáng vẻ lại như không hề cảm giác ra cái gì. Cậu nghiêm trang chào Hewitt, sau đó ngồi xuống bên phải hắn.

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi." Hewitt gật đầu ra hiệu, kế đó ấn nút mở máy chiếu VR.

Xuất hiện giữa không trung là một tinh cầu màu vàng. Đây là một ngôi sao trung lập, tài nguyên cằn cỗi, cát bay khắp trời, cũng không thuộc về riêng quốc gia nào trong Liên Minh con người. Đó là thiên đường của tất cả tội phạm, lừa đảo, ăn trộm, mại dâm, là lò đốt tiền được yêu thích nhất của đám tội phạm truy nã vũ trụ cùng hung cực ác, giết người như ngóe, trật tự nơi này chính là không có trật tự.

"Dựa theo tình báo đáng tin thì hiện giờ Elden đang trốn trong Nabia - thành phố lớn nhất Sao Fure." Hewitt phóng to hình chiếu tinh cầu, định vị chỉ vào một thành phố phía Bắc.

"Gã muốn ra tay với bản đồ vũ trụ thông qua hội đấu giá?" Lục Hằng nhíu mày.

"Bingo! Nhóc Reiner à, quả nhiên cậu có thần giao cách cảm với tôi." Hewitt ngả ngớn cười cợt một câu, thấy vẻ mặt Lục Hằng nghiêm túc nhìn hình chiếu chăm chú, hoàn toàn không có ý định phản ứng lại, hắn đành nhún vai, tiếp tục bàn chính sự, "Vậy nên trước khi diễn ra hội đấu giá, chúng ta phải tìm ra gã và cướp bản đồ vũ trụ về."

"Là thế lực của quân đội, chúng ta không thể công khai đi vào Fure. Sau chuyện lần trước, hội nghị đã đưa ra những tuyên bố cứng rắn với quân đội." Lục Hằng nói.

"Chúng tôi vừa mới bàn qua về chuyện này." Carlo vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, "Hewitt nói là, ba người chúng ta âm thầm lẻn vào là được. "

Lục Hằng nghe vậy, lông mày đang nhíu chặt càng cau lại.

Nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ mà Carlo động dục làm lộ thân phận, cũng là lần đầu tiên đôi bạn thân này bị chia tách ra khoảng cách thật lớn. Kẻ phản bội có tên Elden kia đã trộm một tấm bản đồ vừa được hoàn thành của quân đội, nghe đồn trên đó có ghi rõ vài quặng vũ trụ rất hiếm chưa được khai phá, giá trị rất lớn. Nhiệm vụ lần này là phải đuổi bắt Elden, tìm về bản đồ vũ trụ.

Cha Carlo là vì cứu Hewitt mà hy sinh, dẫn đến việc Hewitt luôn đối xử rất đặc biệt với y, thế nhưng trong nhiệm vụ quan trọng nhường này lại dẫn theo một người mới thì có vẻ quá không lý trí.



Carlo thấy Lục Hằng đầy vẻ không đồng ý thì có hơi oan ức liếc Hewitt. Thấy hắn chưa tỏ vẻ gì, y lại lấy hết can đảm, nói: "Tuy đây là lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ, thế nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng."

Lục Hằng cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Sĩ quan chỉ huy, chuyện này rất quan trọng, còn cần xem xét có nên chọn người này hay không."

Carlo chợt bật dậy, trợn to hai mắt, tầm nhìn lại hướng về Hewitt: "Hewitt, em sẽ cố gắng hết sức, xin hãy cho em một cơ hội."

Lục Hằng thầm thấy khá thú vị, cong khóe môi. Nên nói không hổ là một đôi trời sinh sao, Carlo thân là Binh nhì lại dám gọi thẳng tên của Sĩ quan chỉ huy.

Hewitt vỗ vai y an ủi: "Nhóc Carlo, em đừng căng thẳng. Reiner, để Carlo đi cũng là suy xét cho nhiệm vụ. Lần này chúng ta giả thành trộm vũ trụ, là thủ lĩnh trộm vũ trụ, sao bên mình có thể không có một Omega xinh đẹp đồng hành được chứ."

Hắn buông tay: "Cậu nhìn cả đội chúng ta mà xem, ngoài Carlo thì còn ai có thể giả Omega được nữa?"

"Dù là vậy thì tôi vẫn thấy Carlo không phù hợp, để cậu ta vào được Phong Lôi thôi đã phải áp dụng chỉ tiêu chiêu mộ đặc biệt rồi. Cho đến bây giờ, Binh nhì Carlo từng tham gia 3 nhiệm vụ cấp F thu dọn chiến trường, còn đang trong giai đoạn thực tập, năng lực cũng không đủ để tham gia nhiệm vụ cấp A này."

Nghe Lục Hằng nói vậy, mặt Carlo đỏ bừng, thậm chí hốc mắt cũng hơi ửng lên. Y cắn môi dưới, vẫn cứ bướng bỉnh nói: "Tôi có thể, tôi sẽ nỗ lực."

"Reiner, cậu......" Hewitt có chút bực mình bới tóc loạn cào cào, nuốt xuống câu thô tục suýt vọt ra khỏi miệng, "Thành tích trên trường của Carlo cực kì xuất sắc, cho em ấy vài cơ hội thực hành thì em ấy sẽ trưởng thành rất nhanh."

"Sĩ quan phụ tá Reiner, thành, thành tích tốt nghiệp của tôi là A+......" Carlo căng thẳng đến mức hơi lắp bắp.

Lục Hằng nghe vậy, bèn ấn chọn trên quang não, tiếp đó một màn hình nửa trong suốt bật ra, chính là phiếu điểm Carlo. Đoạn, cậu nói: "Dựa theo những gì phiếu điểm thể hiện trong sơ yếu lý lịch của Binh nhì Carlo Meg, điểm lý thuyết là S, điểm thực hành là B, tổng hợp lại được A+. Mức độ nguy hiểm trên Danh sách Tinh cầu của Sao Fure là cấp A."

Không đoái hoài đến biểu cảm bị tổn thương của Carlo, Lục Hằng lại nhấn mở tài liệu liên quan đến Sao Fure, trình bày mạch lạc, rõ ràng, nói có sách mách có chứng.

"Đầu tiên là bão điện từ, với người gặp phải lần đầu, ngoại trừ ảnh hưởng đến cơ thể thì còn ảnh hưởng đến sức phán đoán của đại não; tiếp theo, Sao Fure là một ngôi sao tự trị, trật tự cực kỳ hỗn loạn, gần một nửa số tội phạm bị truy nã cấp 3S đều trốn tại đây. Có thể kết luận rằng, nếu cho một người mới tham gia nhiệm vụ này thì xác suất thất bại sẽ là từ 80% trở lên."

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Hằng, nghe giọng điệu xa cách việc công xử theo phép công của cậu, Hewitt vừa có chút bất đắc dĩ vừa hơi giận. Hai loại cảm xúc đan cài nhau, dù hắn biết rõ lời Lục Hằng đều là sự thật lại nói mà không lựa lời: "Dựa theo quy định quân đội, Sĩ quan phụ tá chỉ có quyền kiến nghị, quyền quyết định nằm trên tay Sĩ quan chỉ huy. Sĩ quan chỉ huy có thể đưa ra quyết định tương ứng khác dựa trên tình hình thực tế!"

Lời còn chưa dứt, Hewitt lại cảm thấy giọng điệu mình quá cứng nhắc, hắn bực bội gãi đầu, ngậm miệng không hé nửa lời.

"Tuân lệnh, thưa ngài." Lục Hằng lại không hề bị ảnh hưởng, cậu gật đầu, lại chiếu ra lượng lớn tài liệu về hội đấu giá từ trong quang não, "Nếu đã quyết định người được chọn rồi, vậy thì tiếp theo chúng ta thảo luận qua về chi tiết nhiệm vụ đi."

Thấy Lục Hằng như vậy, trong lòng Hewitt trái lại càng cảm thấy thất bại. Trong khoảng thời gian sau đó, tâm tư của hắn vẫn có hơi không tập trung. Có điều chuẩn bị cho các chi tiết vốn là trách nhiệm của Sĩ quan phụ tá, đầu óc Hewitt lên mây cũng không có bất kì ảnh hưởng gì đến công việc của Lục Hằng.