*Chương này có yếu tố về game, nhưng nhà edit không chơi game nên giữ nguyên mọi thứ trong bản convert.(Tui đã cố lên gg tra, gục ngã)
Dưới tình huống như thế nào, một người sẽ gửi số phòng khách sạn cho một người khác?
Túc Duyên ngay lập tức liên tưởng tới hai chữ "ước pháo"
(*ước pháo có thể hiểu như là hẹn bạn giường tới)
Chẳng lẽ vị bảo bối số 4 này, thật ra người này cũng như cậu, cũng là hải vương? Có lẽ ngay từ đầu hắn ta tưởng hẹn người nào đó đi khách sạn nhưng bất cẩn nhìn nhầm ghi chú nên gửi cho nguyên chủ??
Khả năng rất lớn!
Chậc chậc chậc
Túc Duyên lướt lên trên phần lịch sử trò chuyện, cậu phát hiện người này là người đã gửi cho cậu ảnh cơ ngực lúc phía. Lúc đấy cậu không chú ý, bây giờ nhìn kỹ lại mới nhận ra rằng bối cảnh của bức ảnh kia hình như cũng ở khách sạn.
…… Người này thật là... một lời khó tả.
Nhưng gửi nhầm tin nhắn là một thao tác sai lầm cấp thấp, xem ra đẳng cấp của số 4 không cao. Nếu người thu được tin nhắn là nguyên chủ, cậu ta chắc chắn sẽ chia tay số 4 ngay lập tức. Túc Duyên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ vậy. Đột nhiên cậu vỗ đầu một cái như tỉnh ngộ điều gì, lẩm bẩm nói: “Học được.”
Túc Duyên làm bộ không nhìn thấy tin nhắn của số 4, mà thoát ra trả lời tin nhắn số 3: “Oh, Em đang ăn gì?”
Sau đấy nhắn cả số 1: “Ok, tôi vừa mới cơm nước xong, vào chơi luôn đây.”
Bình thường ngoài việc đắm chìm trong mấy game otome quau thẻ bài thì Túc Duyên còn chơi game kích thích một chút, ví dụ như PUBG.
Căn cứ vào lịch sử trò chuyện phía trước thì cậu và số 1 quen biết nhau qua game PUBG này, sau đấy chơi với nhau nhiều ván, quan hệ cứ thắng tiến dần cuối cùng xác định yêu đương với nhau.
Phía Túc Duyên mới vừa đăng nhập vào game thì đã có một ID tên [Duyên Duyên của tôi] mời vào đội.
Sau đấy nhìn kỹ, thì acc của cậu tên là [Duyên Duyên].
Chậc.
Biệt danh của mấy người yêu đương.
Túc Duyên đeo tai nghe, khởi động ngón tay.
Hiệu ứng vào đội còn chưa tắt, Túc Duyên đã nghe thấy một âm thanh trầm thấp có từ tính vang lên: “Duyên Duyên? Cậu chuẩn bị tốt chưa?”
Túc Duyên ngừng động tác, nhanh chóng giơ tay đem tai nghe bên phải bỏ ra, cậu xoa vành tai vài cái rồi mới đem tai nghe đeo lại. Cậu mở ra microphone: “…… Tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy bắt đầu thôi”
Ván đầu tiên bọn họ tùy cơ đến bản đồ rừng mưa.
Túc Duyên chọn địa điểm, số 1 nhảy dù đi theo, trong lúc đấy thì cậu đứng dậy đi đổ chén nước, khi trở về, người đã hướng căn cứ huấn luyện mà bay xuống. Ở bản đồ rừng mưa thì căn cứ huấn luyện là bản đồ có vị trí địa lý không tồi, tài nguyên cũng rất nhiều, tương ứng, mỗi lần nhảy xuống thì cũng có rất nhiều người, đấy cũng là bản đồ mà người chơi tầm trung thích. Túc Duyên cũng vậy.
Đôi mắt của cậu lóe sáng, hai chân ngồi xếp bằng ở trên sô pha.
“Tại sao lại nhảy căn cứ huấn luyện hả?”
Giọng nói táo bạo của một người đàn ông vang lên, hắn ra có vẻ không kiên nhẫn nói tiếp: “Ở đây nhiều người như vậy thì làm sao có thể kiếm điểm? Một đội hai đội…… Đ*t, có khoảng chừng bốn đội. Tôi không theo đâu, mấy người tự mà đi. Tạm biệt.”
Vừa nói, hắn ta đã thoát ra khỏi hướng của mọi người, chậm rì rì bay qua nơi khác.
Số 4 có lẽ là bạn thân của số 3, khi thấy bạn bình thoát ra thì cũng thoát theo.
Túc Duyên cùng bảo bối số 1 không nói gì.
Túc Duyên nhảy xuống mái nhà ở trung tâm căn cứ huấn luyện. Cậu tia mắt quan sát một vòng, chỉ tính trên mái nhà thôi đã có ba bốn kẻ địch.
Vận khí của cậu không tốt, ở vị trí nhảy xuống nhặt được súng, chỉ có một bộ giáp bậc một cùng một cái chảo, mấy người cũng ở trên mái nhà đã nhặt được súng, bọn họ đã bắt đầu nhắm chuẩn Túc Duyên.
Cậu vội vàng nhảy xuống một bên rồi mở ra cửa sổ đi vào bên trong tầng hai.
Lúc này số 1 hỏi: "Cậu có súng không?"
Túc Duyên: “Không có”
Số 1 cách Túc Duyên một đoạn không xa, cậu ta ở ngay tòa nhà bên cạnh liền. Chỉ thấy icon đánh dấu cậu ra đang hướng về phía Túc Duyên di chuyển.
Túc Duyên cũng không rảnh rỗi, cậu bắt đầu lục soát phòng, nhưng cậu vào hai phòng liền kề cũng chẳng thấy một cây súng nào, một cây súng nhỏ cũng không thấy! Hiển nhiên, nơi này đã bị những người đến trước lục soát qua.
Hết cách, cậu đành phải thao tác xuống tay lấy cái chảo đi tới nơi khác.
Mới cửa phòng ra, Túc Duyên thấy bóng dáng của kẻ địch ở hành lang cách chỗ này không xa, cậu nhanh chóng lùi về sau.
“Ở chỗ tôi có người.” Túc Duyên nói.
Số 1: “Ừ.”
Không quá ba giây, tiếng súng kịch liệt vang lên, có lẽ bởi vì kẻ địch quá nhiều, tiếng súng cùng tiếng bước chân hỗn tạp với nhau, vang lên một hồi lâu mới bình ổn. Túc Duyên nhìn thấy góc trái của màn hình bay qua dòng chữ [Duyên Duyên của tôi] đã tiêu diệt xx.
Qua một lát, âm thanh trầm thấp lại lần nữa vang lên: “Tới đây nhặt đồ.”
“Quào, người này có chút mạnh đấy.”
Âm thanh của người đàn ông táo bạo lúc trước lại vang lên: “Sớm biết cậu mạnh như vậy, tôi cùng số 4 đã không đi rồi.”
Túc Duyên từ chỗ ẩn nấp đi ra, thấy xung quanh có ba bốn chiếc hộp tản ánh sáng xanh, hộp y tế túi cấp cứu đồ uống ném đầy đất, bên cạnh còn có hai cây súng, một cây M4 và một cây 98K.
Ở bên canh súng đều có linh kiện, chỉ cần lắp vào thì ổn.
Trong tức khắc, Túc Duyên có cảm giác bản thân an toàn.
Hắn nhìn qua súng trong tay số 1, là một cái bình xịt(*), hiển nhiên khẩu súng của đối phương cũng đưa cho Túc Duyên rồi.
Ở thế giới kia của Túc Duyên thì cậu đều chơi game một mình, chủ yếu trang bị đều tự mình đoạt, chưa từng có ai chủ động đem đồ tốt cho cậu cả. Túc Duyên hơi cảm động, cậu nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Số 1 đột nhiên hỏi: “Cảm ơi ai?”
Túc Duyên: “?”
Không xong. Vài giây cảm động theo gió thoảng mà qua. Túc Duyên quay trở lại thực tại.
Trên thực tế Túc Duyên không biết nên xưng hô cả đối phương như thế nào. Trong lịch sử trò chuyện thì cũng có thấy, có đôi khi kêu là “Thân ái”, có đôi khi kêu là “Chồng yêu", nhưng hai cách xưng hô này cậu đều gọi không được, quá ngượng miệng.
Mà trong trò chơi, số 1 còn đang đợi Túc Duyên nói chuyện.
Túc Duyên không trâu bắt chó đi cày, đầu óc hoạt động kết công suất, trong đầu nảy ra một ý tưởng, cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh yêu.”
Một tiếng cười khẽ truyền vào tay Túc Duyên.
Túc Duyên cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp để tháo tai nghe ra vậy nên cậu chỉ có thể tốn công vô sức túm lấy vàn tai.
Số 1 “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Lấy đồ xong chúng ta đi.”
Tâm tình của cậu ta có vẻ rất tốt, trong giọng nói mang theo ý cười khó nhận ra “Để anh yêu mang cậu đi càn quét địch.”
Ngoại trừ Túc Duyên và số 1 nhảy dù xuống căn cứ huấn, thì tổng cộng còn có bốn đội.
Vừa nãy ở trong phòng, số 1 gặp một đội rồi tiễn đối phương đi toàn tập, thì ở chỗ khác cũng phát sinh điều tương tự. Do đó chỉ trong chốc lát, số lượng kẻ địch giảm đi rất nhiều, số 1 chú ý xung quanh rồi mang theo Túc Duyên từ trong phòng chạy ra, nói: “Bên kho hàng số ba có hai người bên, bên cạnh kho hàng số một có một người, ở căn phòng hai tầng phía trước có ba người.”
Một thanh âm vang lên: "Phanh"
Túc Duyên cất khẩu 98K, đổi thành M4, cậu nhỏ giọng nói: “Người ở kho hàng số ba kia đã chết, chúng ta hãy vòng qua bên cạnh, có lẽ người trong không chú ý tới chúng ta, có đi không?”
“Đi.”
Hai người xông vào kho hàng số ba, vừa thay đổi thị giác một chút thì nhìn thấy kẻ địch vừa mới bị cậu đánh gục đã xê dịch sang chỗ khác cầm kim tiêm đâm vào tay mình, Túc Duyên phản ứng rất nhanh chóng, cậu cầm súng lên nhắm đúng đầu kẻ địch bắn mấy phát đạn liên tiếp khiến kẻ địch ngã xuống đất.
“Có tiếng bước chân.” Số 1 thấp giọng nói. “Chắc là đồng đội của người này.”
Túc Duyên đáp lại một tiếng, lúc chơi game thì cậu không nhát gan một chút nào, cậu đi về phía tiếng bước chân, số 1 theo sát sau đó. Hai giây sau, tiếng súng M4 của Túc Duyên cùng bình xịt trong tay số 1 vang lệ đồng thời.
Túc Duyên chỉnh tầm nhắm tới bóng người đằng sau rương gỗ cách đây không xa.
Một sáng sáng vàng hiện lên, người nọ biến thành hộp.
Túc Duyên đi qua mở hộp.
Nhưng bây giờ cậu không có gì nhu cầu, người này cũng kém quá, chẳng có thứ gì có ích, chỉ có một khẩu súng không tệ lắm, cậu chọc chọc nó hai cái rồi quay đầu nói với số một: “Trang bị của tui đầy rồi, cậu lại đây đổi súng đi.”
Nhân vật của số 1 đi tới đi lui, xoay vòng vòng như một con ruồi không đầu.
Nhưng nhất quyết không tới chỗ Túc Duyên.
Túc Duyên: “?”
Hai người giằng co trong chốc lát, Túc Duyên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đấy, nhưng nghĩ lại thì cậu cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cậu nghĩ thầm, trời, không thể nào, chẳng lẽ có người chỉ vì vấn đề xưng hô nho nhỏ nên sống chết không muốn tới chỗ cậu lấy súng?
Cuối cùng, Túc Duyên mang tâm thái nếm thử, thật cẩn thận gọi: “Anh yêu?”
Rốt cuộc số một cũng tới, bắt đầu cầm hộp súng.
Túc Duyên: “……” Cho nên người này có tật xấu gì.
Sau khi có súng thì chơi game càng thêm thuận lợi.
Thực lực của hai người không kém, phối hợp với nhau cũng không tồi vậy nên họ nhanh chóng quét sạch địch trong căn cứ huấn luyện.
Túc Duyên quan sát bản đồ. Cậu phát hiện không biết từ khi nào mà số 3 và số 4 lúc trước thoát đội đang ở trong vòng bán kính của căn cứ huấn luyện, hơn nữa họ còn đi khắp nơi nhặt của hời.
Túc Duyên lấy ra một khẩu M24 đến chỗ số 1: “Anh yêu biết dùng M24 không?” Có lẽ gọi cái xưng hô này nhiều lần, cậu nói càng ngày càng thuận miệng càng ngày càng trôi chảy, chẳng còn khái niệm thẹn thùng là gì nữa.
“Không dùng.” Số 1 nói, “Cậu cầm đi, tôi không biết sử dụng súng bắn tỉa.”
“Ok, vậy tôi sẽ dùng.” Túc Duyên ném khẩu 98K xuống đất.
Sau khi cậu đổi xong khẩu M24. 98K trên mặt đất vừa nãy đã không thấy đâu. Sau đấy cậu nhìn về phía số 1 đang chạy ra ra, trên lưng cậu ta đang đeo khẩu 98K
Túc Duyên: “???” Chẳng phải ban nãy bảo không biết dùng súng tỉa?
Bên kia, số 3 mang theo số 4 đi nhặt đồ khắp nơi cuối cùng đã đi ngang qua vị trí của Túc Duyên, múc đích là chiếc hộp bên cạnh cậu.
Số 3 nói: “Ở đây có một hộp cấp cứu. Số 4, cậu cầm đi.”
Mic của số 4 lóe lên: "Ok.”
Cậu ta cầm lấy hộp cấp cứu, có lẽ nhìn thấy khẩu súng Túc Duyên đang cầm, cậu ta xoay vòng vòng quanh Túc Duyên: “Số 2 số 2, trên tay cậu là khẩu M24 à?” Người này có thanh âm tràn đầy sức sống, đại khái là một đứa nhóc tuổi không lớn.
“Số 2, số 2, cậu có thể đưa M24 cho tôi không? Tôi muốn dùng thử.” Số 4 cất súng đi, dùng nắm tay đánh Túc Duyên.
Số 3 quen biết số 4, hai người đi cùng nhau cả đường, nghe thấy số 4 muốn cây súng của Túc Duyên thì cũng nói theo vài câu: “Số 2 này, dù sao cậu cũng có nhiều trang bị. Còn có cả mũ 3, giáp 3, thiếu một cây M24 cũng chẳng sao, cậu cứ cho số 4 đi.
Nhân vật của Túc Duyên bị số 4 đánh thì đảo lảo, nhân vật tự động phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cậu có chút phản cảm với hành động như này. Hơn nữa kẻ địch do cậu và số 1 đánh. Khẩu M24 này cũng do cậu lấy trước. Tại sao vì sự yêu thích của người xa lạ mà cậu phải đưa cho?
Túc Duyên làm lơ số 4, cậu xem bản đồ rồi chuẩn bị đi vào bên trong. Nhưng cậu chưa đi được hai bước thì đằng sau có tiếng lựu đạn rơi xuống đất, ngay sau đó vang lên một tiếng nổ mạnh, nhân vật của Túc Duyên bị lựu đạn nổ ngã xuống đất.
Hệ thống nhắc nhở đồng đội bị thương.
Túc Duyên cau mày.
Kỹ thuật ném lựu đạn của người này cũng không tồi.
Nhân vật bị trọng thương, Túc Duyên chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, di chuyển chậm chạp, nhưng số 4 không muốn cậu đi. Cậu ta ngăn Túc Duyên lại không cho Túc Duyên ra khỏi phòng.
Số 4 có chút tự hào nói: “Này thì không đưa khẩu M24 cho tao à, tao nổ chết mày! Chờ mày chết biến thành hộp tao sẽ lấy súng.” Vừa nói số 4 vừa điều khiển nhân vật đánh đá nhân vật của Túc Duyên.
Túc Duyên nhìn bản đồ, icon đánh dấu số 1 đang di chuyển tới chỗ này.
Nhưng mục đích ban nãy của số 1 là đi tìm xe nên cách đây có chút xa, chờ tới lúc số 1 đi đến thì đã muộn, nhân vật của Túc Duyên đã biến thành hộp.
Túc Duyên trực tiếp thoát khỏi trò chơi.
Cậu mở ra khung chat với số 1, suy nghĩ nửa ngày, nhắn được vài chữ thì cứ xóa tới xóa lui, một lúc sau mới gửi đi: “Bao giờ cậu tới nhà tôi? Tôi tắm rửa xong rồi, đang ở trên giường chờ cậu tới đấy.”
Túc Duyên hít sâu, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào khung chat.
Không bao lâu sau, khung chat hiện thị có người đang nhắn tin. Mục đích đã đạt, Túc Duyên xóa tin nhắn trong nháy mắt. Sau đấy học tập theo số 4: "Xin lỗi, tui gửi nhầm.”
Sau khi làm xong hết, Túc Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Bảo bối số 1 nhìn thấy mấy hành động này của cậu thì chắc chắn sẽ nổi giận rồi chia tay cậu.
…… Haizzz
Đúng là tội lỗi.
Từ hôm nay trở đi, trên thế giới này lại có thêm một người tổn thương tình cảm.
※※※※※※※※※
Túc Duyên: Chậc, mình quá thông minh.
……
Ghi chú của tác giả: Bộ này chỉ viết thịt vụn, viết cho vui, đừng nói tới việc cốt truyện có hợp lý hay không, logic của nhân vậy có hợp lý hay không, bây giờ thụ chia tay thì quá tồi tệ gì đấy, không tiếp thu.
(*)Bình xịt: trong trường hợp bình thường, bình xịt mà mọi người nhắc tới là S686 và S1897, cả hai đều thuộc loại súng ngắn. Ngoài hai loại súng kia còn có S12K, DBS và súng phun tay. (Kiến thức tra mạng, mọi người thông cảm, tui không chơi game, edit xong chương này thì tui phải tra thông tin lên tra thông tin xuống)
- Bản edit của Ngày Mặt Trời Không Lặn-
Xong 3 chương đầu rồi he, mọi người đọc cũng hình dung ra rồi he, các chương kế tiếp tui không nhả đâu, các bạn tích cực tương tác và giục thì tui nhả ra:3 Vậy nên hãy đọc đúng nơi nhé, mình sẽ buồn nếu các bạn đọc ở các trang copy đấy.
Từ chương sau thì tui sẽ không edit phần ghi chú của tác giả.
Các bạn thấy nhìn cấn cấn chỗ nào thì bảo mình sửa nhé. Iuuuu nhiều.