Làm Sao Đây, Quá Trớn Với Bạn Thân Của Bạn Trai Mất Rồi!

Chương 1: Bị Bạch Liên công lừa chịch (H nhẹ)




“Hư… Ưhm… Đừng… Kích thích quá… ” gương mặt chàng trai ửng hồng, tiếng rên nho nhỏ.

Thân dưới cậu đang trần truồng, ngồi ở bên giường, có một người đàn ông đẹp trai đang vùi vào giữa hai chân của cậu, miệng ngậm c*c của cậu mà phun ra nuốt vào.

Lục Lễ nhìn dáng vẻ che miệng lại muốn ém tiếng rên rỉ lại ém không nổi của cậu, niềm vui tràn đầy trong mắt. Anh mở to miệng, mở ra cổ họng của mình, đem dương v*t của bạn trai nhỏ nhà anh nuốt sâu hơn chút, miệng phồng lên, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng mà kích thích đầu khấc của cậu.

“… A Lễ… ” cậu trai đỡ lấy đầu anh, có chút khó có thể điều khiển mà tự động kêu vài tiếng, khẽ nhếch miệng, ánh con ngươi càng tối lại.

Cậu đã đến điểm cực hạn, đột nhiên lôi gậy th*t từ từ trong miệng Lục Lễ đem ra, sau đó bắn toàn bộ lên trên mặt của Lục Lễ.

Trên gương mặt đẹp trai của người đàn ông toàn là tinh dịch ấm áp, chất lỏng màu trắng cặp lông mày nghiêm nghị chảy xuống tới miệng, Lục Lễ ho khan vài tiếng, cầm khăn giấy ăn lau mặt một cái, nói:  “Anh đi rửa mặt cái đã.”

Anh vào phòng tắm rửa mặt súc miệng, khi vừa mới đi ra đi tới bên giường, muốn nghỉ ngơi tâm sự cùng bạn trai mình một hồi… Cậu lại đột nhiên nói xin lỗi, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy:  “Xin lỗi… Em không có cố ý…”

Lục Lễ sửng sốt một chút, vội vàng an ủi bé khóc nhè của mình, anh nói: “Khoan, đừng khóc đừng khóc! Em đúng thật là…  “

Anh ôm chầm vào eo của cậu, dịu dàng nói:  “Đừng cứ hở ra một tí là lại khóc như thế, anh sẽ đau lòng đấy, nhé…? “

Anh nhìn kỹ, đuôi mắt cậu chàng đúng là đã hơi ửng đỏ.

Lục Lễ vội vàng dùng ngón tay nhẹ nhàng khóe mắt cho cậu.

Anh dỗ dành nói:  “Đột nhiên em nói xin lỗi làm cái gì? Anh là bạn trai em, không cần nói xin lỗi anh.”

Thanh niên nghe nói như thế, lại có chút nghẹn ngào:  “Nhưng mà, vừa rồi em… bắn vào trên mặt của anh. Xin lỗi, em không có cố ý…  “

Lục Lễ nhìn thấy người yêu mình lại bắt đầu buồn bã, đã hết chịu nổi mà ôm chặt cậu, nói:  “Chuyện có gì đâu em?”

Diệp Minh đem mặt tựa vào trên bờ vai rộng của anh, nói:  “Em chỉ là một sinh viên, anh lại giỏi giang như vậy… Trên giường còn phải nhường em. “

Lục Lễ là một phú nhị đại hàng thật giá thật, đã tốt nghiệp nhiều năm, hiện giờ là ông chủ một công ty đã được niêm yết. Sau khi anh tốt nghiệp, gia đình anh chỉ cung cấp cho một ít tài nguyên có hạn, về cơ bản công ty đều dựa vào nỗ lực cá nhân anh mà phát triển, hoàn toàn không giống với loại phú nhị đại chỉ biết miệng ăn núi lở.

Anh chậm rãi vỗ lưng bạn trai, nói:  “Em đừng quan tâm chuyện này, quan hệ của chúng ta là bình đẳng, em mà cứ suy nghĩ nhiều vậy, anh thấy buồn lắm.”

Diệp Minh nói lí nhí: “Vâng…… Nhưng mà sở thích của em… rất không bình thường mà.”

Lục Lễ mỉm cười nhìn mặt của cậu, sau đó hôn một cái lên lông mi cậu, nói:  “Có cái gì không bình thường…?”

Diệp Minh ngẩng đầu,  nhìn anh, gương mặt đỏ lên:  “En vẫn luôn như thế, lúc đang làm, chẳng những muốn bắn lên trên mặt anh… Còn muốn bắn trong miệng anh, còn muốn…  ừm, toàn mấy thứ hơi xúc phạm… “

Lục Lễ an ủi:  “Không đúng, bé cưng à, em  chỉ là không có sở thích giống với người khác mà thôi, không cần phải sợ.”  anh dùng giọng khẳng định nói:  “Thế là bình thường mà, có nhiều người thích làm nhục bạn tình trong lúc quan hệ, em không phải là người duy nhất.”

Diệp Minh vẫn cứ rầu rĩ không vui:  “… Thế nhưng  em thấy anh cũng đâu có thích thú gì đâu…  “

Lục Lễ lấy tay vuốt tóc cho cậu: “Đúng là anh vẫn chưa quen với chuyện này, có điều nếu như em thích, anh nhất định sẽ cố gắng làm quen với nó” giọng nói chuyện của anh đột nhiên trở nên trầm thấp hơn, dường như có chút xấu hổ:  “… Thật ra lúc làm hồi nãy… Anh thật sự rất thích đấy… nhé..? Đừng buồn nữa mà.”

Anh kề gương mặt tuấn tú của mình chạm vào mặt cậu cọ cọ.

Diệp Minh bị anh cọ đến nhồn nhột, bật cười: “Nhột quá đi, anh đừng như vậy! … Lục Lễ… Anh tốt với em quá đi.”

Lục Lễ mỉm cười nhìn cậu say mê, nói:  “Anh sẽ còn tốt với em hơn nữa. “

Diệp Minh ngửa đầu nhìn anh, trong mắt có hơi mơ màng:  “… Hở…?”

Lục Lễ cười nói: “… Cuối tuần này em đi gặp một người anh em của anh có được không? Nó đã tò mò về bạn trai của anh từ rất lâu rồi.”

Diệp Minh nghe lời này, lại bắt đầu do dự:  “Bạn bè của anh… lỡ không thích em thì sao đây.”

Lục Lễ cười rất rạng rỡ:  “Sẽ không, cậu ấy là người tốt, nhất định sẽ chúc phúc cho đôi ta” anh còn nói thêm: “Vệ Gia là người anh em thân thiết chơi với anh từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm không có gì chê được.”

Diệp Minh  nhìn nụ cười của anh, chậm rãi  “Dạ… ” một tiếng.

Cậu đột nhiên hỏi:  “Bạn của anh…. ưa nhìn không?”

Lục Lễ có phần sững sờ, sau đó đi vò vò mái tóc cậu: “Đẹp trai đó, đẹp trai muốn xỉu luôn! … Em đúng là chỉ thích trai đẹp mà!”

Diệp Minh cong khóe môi lên, ngọt ngào nói:  “… Đúng rồi, nên em thích anh nhất.”

Nói xong lời này, cậu ôm anh vào, nói:  “Lục Lễ… Ở dưới em thấy khó chịu… Còn muốn.”

Mặt của Lục Lễ trong nháy mắt lại có chút đỏ lên, anh nói:  “Ừm…… Được thôi… Cục cưng muốn tư thế nào nào?”

Diệp Minh cắn lỗ tai anh nói: “Ưhm… Anh nằm xuống… Sau đó… “

Anh nghe lời cậu, chôn mặt mình vào trong gối đầu, sau đó mình nhếch cặp mông của mình lên.

Nói thật… bọn họ mới bắt đầu quen nhau được hơn một tháng, số lần làm tình cũng chưa nhiều, nhưng mỗi lần dùng cái tư thế này, Lục Lễ đều thấy hơi gượng gạo, vẫn cảm giác như bản mặt hai mấy năm qua của mình này xem như mấy hết.

Nhưng mà mỗi khi anh nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Diệp Minh, Lục Lễ đều cảm thấy rất vui vẻ, trái tim bị lấp đến đầy tràn.

Sống hơn chục năm trên đời này, vậy mà mới tháng trước, một khắc kia, mới cảm giác được mình đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng.

Em ấy chính là người con trai tốt đẹp nhất trên đời này.

[Lời tác giả]

Đã đủ trà xanh chưa, hì hì.

Là định mệnh, định mệnh rồi