*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Khi nghe Hoắc Kỳ kêu mèo con một tiếng "Mèo", Tịch Lan Vi cảm thấy có chút kì quái...
Lại nghĩ đến tình trạng hiện nay một chút, thì lại càng cảm thấy kì quái-- đường đường là một vị cửu ngũ chí tôn, ở chỗ của phi tần bị cấm túc vì có hiềm nghi thông đồng với địch bán nước mà chơi với mèo, ngay cả triều phục trang trọng khi lâm triều cũng chưa đổi, cứ vậy mà ở đây chơi với mèo...
Một bộ y phục sắc đen ①, gấu quần và tay áo có thêu hoa văn phức tạp, mười hai chuỗi ngọc trước vương miện có thể che đi thần sắc của đế vương nhưng không giấu được nét tươi cười của hắn: "Mèo, tới ăn cá."
Mèo con cũng rất phối hợp, được hắn gọi một tiếng bèn buông cổ hươu con ra, nhảy nhót chạy đến chỗ hắn, dụi đầu tiến vào trong lòng bàn tay hắn.
Vùi đầu chuyên tâm ăn cá.
"..." Tịch Lan Vi lại uống một ngụm trà, biểu tình tự nhiên, nhưng nỗi lòng khó nói thành lời. Nàng âm thầm đoán nếu như các phi tần thấy bộ dáng này của hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Suy nghĩ một lúc lại lắc đầu: Thôi, vẫn là không nên nghĩ đến cái này.
...
Trước buổi cơm trưa Hoắc Kỳ trở về Tuyên Thất điện, truyền người của Cung Chính Tư tới hỏi chuyện. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, vạn lần không thể trông cậy vào Cung Chính Tư vốn có liên can tới chuyện này có thể trả lại trong sạch cho Tịch Lan Vi, nháo ra chuyện như vậy, rõ ràng trong đó có trộn lẫn cơ sở ngầm của người khác.
"Điều tra như thế nào rồi?" Hoàng đế lạnh nhạt nhìn Tư chính phụ trách việc này, lời nói cứng rắn: "Nghĩ kĩ rồi hãy nói."
"..." Nhất thời Tư chính cũng không dám nói chuyện, sợ dù nói như thế nào cũng không đúng. Hắn yên lặng đắn đo lựa chọn lời nói trong giây lát, lại chưa kịp mở miệng, thì nghe hoàng đế nói: "Thôi, trẫm sẽ để cho Cấm Quân Đô Úy phủ và Cung Chính Tư cùng nhau điều tra."
Tư chính kia kinh ngạc: "Bệ hạ..."
Hoàng đế lại từ từ nói: "Liên quan đến chính sự của triều đình, chỉ để cho Cung Chính Tư làm vốn cũng không thỏa đáng."
Việc này khiến cho Hoắc Kỳ cảm thấy bản thân rất không có bản lĩnh, Tịch Lan Vi có vẻ trấn tĩnh, trong lòng hắn lại luôn sợ đầu sợ đuôi, rất sợ đi một bước nào không đúng, so với nàng thì thật kém xa.
...
Hậu viện, lá cây lay động trong gió một lúc, gió ngưng cây dừng. Lát sau, lại nổi lên một trận gió, nhành cây lại khẽ lay động lần nữa, nhìn kĩ hơn, bên kia núi giả có một gốc cây lay động nhanh hơn một chút.
Chân mày Tịch Lan Vi nhíu lại, suy nghĩ một lát, phân phó Thanh Hòa: "Đều lui ra đi, ta tự mình nghỉ một chút, trong viện không cần lưu người lại."
"Vâng." Thanh Hòa hành lễ, cùng hai cung nữ khác đang hầu hạ trong đình lui ra ngoài, lại đi thông báo cho cung nhân trong hậu viện.
Rất nhanh người nọ đã đặt chân trong đình, bước chân rất nhẹ làm cho mèo con đang ngủ say trên gối Tịch Lan Vi có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xem là ai rơi xuống đất mà còn an tĩnh hơn so với chính mình.
Tịch Lan Vi nâng mắt, đúng lúc mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh chiều tà chiếu về phía nàng, có chút chói mắt.
Nhất thời nàng bị chói mắt không thể thấy rõ, Sở Tuyên đứng ở bên cạnh đình, lại không nhìn rõ thần sắc, thân hình bị phản chiếu thành một bóng đen, ánh mặt trời mạ một vòng sáng màu vàng chanh nhàn nhạt ở bên rìa của bóng đen kia.
Nàng từ từ nheo mắt lại, hắn cũng di chuyển qua bên cạnh vài bước, tránh khỏi vòng sáng rực rỡ của ánh chiều tà, vừa lúc dường như nhìn thấy nàng đang khẽ cười hời hợt: "Sở công tử."
"Tiệp dư nương tử, biệt lai vô dạng[1]." Trong giọng nói ôn hòa của Sở Tuyên có ý cười, lời nói của nàng lại vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ta bệnh nhẹ không có việc gì, không phải Sở công tử đã biết rõ ràng sao?".
[1]Biệt lai vô dạng (别来无恙): Nghĩa gốc là " bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ", tuy nhiên vẫn thường được xem như là một câu chào hỏi, ý là "rất vui khi gặp lại bạn", hoặc "lâu rồi không gặp".
Trong đó thể hiện rõ ý nói hắn âm thầm nghe lén đã lâu, theo lý đều biết hết mọi việc.
"À..." Sở Tuyên trầm xuống, biểu tình lạnh nhạt: "Nhưng thật ra nghe nói, gần đây ngươi gặp chút phiền toái nhỏ."
Hắn đến gần hai bước, Tịch Lan Vi có thể nhìn thấy hắn rõ hơn. Không biết gần đây hắn đang làm cái gì, trên vai trái có thêm vết thương mới, từ cổ áo có thể thấy đầu vai được quấn lụa trắng, trước vạt áo thấm ra vết máu nhợt nhạt, mùi thuốc nhàn nhạt dần dần lan tỏa khắp nơi.
"Cho nên hôm nay Sở công tử tới đây là vì chuyện gì?" Nàng liếc hắn một cái, trong mắt có phần không tín nhiệm: "Cũng không thể là tới giúp ta giải quyết chút " phiền toái nhỏ " này."
"Xuy." Nghe xong hắn cười khẽ một tiếng, Tịch Lan Vi lãnh đạm rũ mắt, hắn lại cười nói: "Trước đó vài ngày ngươi và bệ hạ nói những lời đó, là cố ý nói cho ta nghe, có phải hay không?"
"Đúng." Tịch Lan Vi khẽ nhún đầu vai, đơn giản không phủ nhận, cười đến bỡn cợt: "Ngươi và Việt Liêu Vương điện hạ tự mình phán đoán đâu là thật đâu là giả đi."
"Cái này để cho hắn phán đoán là được." Sở Tuyên nhún đầu vai, bộ dáng việc này không liên quan đến mình: "Ngươi có muốn nghe xem đối với chuyện của ngươi, bệ hạ vừa có an bài mới gì hay không?"
Hắn yên tĩnh nhìn nàng dường như đang nhíu mày, lại không giống như có ý định muốn đặt câu hỏi, hai chữ ngắn ngủn làm cho toàn bộ lời hắn muốn nói đều bị nghẹn lại: "Không muốn."
"..." Sở Tuyên cảm thấy có chút mất mát.
"Bệ hạ muốn nói với ta thì sẽ tự nói với ta, nếu bệ hạ không nói với ta, ta sẽ không nghe." Nàng nói có chút quật cường bướng bỉnh, nhưng thật ra là tràn đầy tín nhiệm đối với Hoàng đế.
"A..." Sở Tuyên nhẹ nhàng lên tiếng, nghiêng đầu nhìn hoàng hôn nghĩ nghĩ, rất thức thời mà không hề nói việc này, chỉ lại hỏi nàng: "Việc này rõ ràng ngươi có thể giải thích khiến mình trong sạch, vì sao không giải thích?"
Chân mày Tịch Lan Vi nhíu chặt hơn một chút. Tuy chỉ cùng Sở Tuyên gặp qua vài lần, nhưng mỗi một lần, Sở Tuyên luôn luôn nói một ít việc hoặc là không thể hiểu được, hoặc là không quan trọng hoặc là hoàn toàn không có quan hệ gì với bản thân hắn, hiện giờ lại "Hỏi thái quá" như vậy, nàng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không giữ mặt mũi cho hắn: "Ta và phu quân ta ở chung như thế nào, Sở công tử nhất định phải hỏi nhiều như vậy sao?"
Sở Tuyên nghe vậy lại không tức giận, hắn cười nhạt, tự hỏi tự đáp thay nàng nói ra nguyên nhân: "Ngươi cảm thấy đương cục giả mê[2], dù sao cuối cùng chân tướng của việc này cũng sẽ sáng tỏ, lúc này nói ra lại không thể sánh bằng đến cuối cùng để cho mọi người tự mình thấy rõ, bèn lười nói ra, có đúng hay không?"
[2] "đương cục giả mê, bàng quan giả thanh" (thành ngữ chữ Hán): người trong cuộc còn mơ hồ chưa biết, người đứng ngoài xem thì đã rõ; tương đương các thành ngữ Việt: "Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường"; "Ma nhà chưa tỏ ma ngõ đã tường" (theo Nguyễn Văn Khang và v.v.: Từ điển thành ngữ Hoa Việt, Hà Nội: Nxb. KHXH., 1998).
Tịch Lan Vi nhìn người trước mắt đã biết rõ còn cố hỏi, chân mày vẫn chưa giãn ra, gật đầu một cái: "Đúng."
"Cho nên ngươi tìm biểu ca, biểu tẩu uyển chuyển khuyên bệ hạ, tạm thời nên bất động, cũng không động đến cung nữ kia, chỉ cần kéo dài như vậy, kéo dài tới một ngày kia thì được, có phải hay không?" Sở Tuyên lại hỏi.
Tịch Lan Vi suy nghĩ trong nháy mắt, sửa lại chỗ không đúng trong lời hắn nói: "Nhưng bọn họ cũng không "uyển chuyển" chút nào cả."
"Kệ đi." Sở Tuyên liếc nàng, cũng nhăn mày lại, không kiên nhẫn với xoi mói này của nàng: "Ngươi thật sự không có một chút lo lắng nào sao, nếu có người ở giữa làm khó dễ, chứng thực tội danh của ngươi trước một bước thì sao?"
"Lo lắng có tác dụng sao?" Tịch Lan Vi quét mắt liếc hắn một cái, nói xong có chút khát nước, cầm một quả hạnh[3] từ đĩa trái cây lên bóc vỏ, lại âm trầm nói: "Dù ta giải thích, cũng vẫn chờ đến ngày đó mới được tính là chân chính rửa sạch tội danh. Thay vì mù quáng lo lắng việc đó, còn không bằng thông suốt bỏ qua, hoàn toàn tin tưởng phu quân ta một lần." Môi mỏng hé mở, nàng khẽ cắn một ngụm lên quả hạnh, vị ngọt quanh quẩn một vòng trên khuôn mặt, lại nói: "Thật sự không có công sức lo sợ chuyện không đâu."
[3] Quả hạnh: Mơ châu Âu, mơ tây, mơ hạnh hay hạnh là một loài thực vật thuộc chi Prunus. Tên gọi của loài thực vật này trong Hán văn là 杏 hoặc 杏子. Từ tiếng Pháp và tiếng Anh thường được dịch sang tiếng Việt là mơ. Tuy nhiên, mơ ở Việt Nam hay mơ ta là loài thực vật khác, có tên khoa học là Prunus mume Siebold & Zucc. Hai loài P. mume (mơ ta) và P. armeniaca (mơ tây) có họ hàng gần với nhau, hình dáng quả và lá của chúng cũng rất giống nhau, tuy nhiên có thể phân biệt qua đặc điểm hoa, thành phần dinh dưỡng của quả, hạt, công dụng sử dụng trong ngành thực phẩm và y học và một số đặc điểm đặc trưng khác.
Quả hạnh( Mơ tây)
Sở Tuyên nghe xong không có lời gì để nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tự biết xử lý việc này như thế nào. Trong lúc lắc đầu than thở, hắn thấy hai lỗ tai mèo con đang ngủ trên đầu gối nàng vừa động, đôi mắt xanh nhạt cũng bỗng nhiên mở ra, quét mắt nhìn ra cửa viện, dưới chân hắn lập tức vận lực.
...
Mơ hồ nhìn thấy một bóng người chợt lóe qua, Hoắc Kỳ biết rất rõ đó là ai. Tản bộ đến gần đình hóng gió ngồi xuống đối diện nàng, hắn cười khô khốc: "Tưởng tượng có lẽ nửa đêm cũng có người đang nghe, thật là kỳ quái đến cực điểm."
"Sẽ không." Tịch Lan Vi khẽ cười, nói với Hoắc Kỳ: "Hắn đi rồi."
Hoắc Kỳ ngẩn ra: "...Sao nàng biết?"
"Vết thương trên đầu vai hắn có độc, dùng thuốc sáu canh giờ phải đổi một lần." Nàng mỉm cười nói: "Nhìn màu sắc của mảnh lụa và vết máu, đã qua ít nhất năm canh giờ. Nếu không chạy trở về đổi thuốc, sẽ chậm trễ việc giải độc."
"..." Hoắc Kỳ không nói gì, cảm thấy bản thân hỏi một câu thực là dư thừa. Đặt chung sứ nhỏ cầm trong tay lên bàn, mở nắp ra, bên trong có hai viên tròn tròn.
Tịch Lan Vi nhìn nhìn, mũi nghe được mùi hương liền nhíu mày: "Gần đây trời nóng, thần thiếp không thích ăn đồ tanh như vậy."
"... Cho mèo." Hoắc Kỳ lúng túng nói, "Bữa tối hôm qua, trẫm cũng cảm thấy cái này hơi tanh một chút, hẳn là nó thích."
"À." Tịch Lan Vi đảo mắt lên tiếng, đặt mèo con trên bàn, vỗ vỗ đầu nó: "Ăn đi."
Mèo con lười biếng duỗi eo xong, duỗi chân trước một cái, lại duỗi chân sau một cái, thướt tha đi về phía chung sứ, ngửi ngửi thăm dò một chút, đôi mắt tỏa sáng mà ngậm một viên ra ngoài.
Tịch Lan Vi nhìn rồi cười, sau đó gật đầu với Hoắc Kỳ: "Đa tạ bệ hạ. Sắc trời không còn sớm, bệ hạ nhanh về Tuyên Thất điện nghỉ ngơi mới phải."
...Có ý tứ gì?
Hai mắt Hoắc Kỳ híp lại, nhìn nàng: "Lệnh đuổi khách?"
Tịch Lan Vi nhướng mày, quả nhiên đúng lý hợp tình: "Thần thiếp còn bị cấm túc, thị tẩm nhiều không thích hợp?."
Không thích hợp? Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi lại nàng: "Vậy nàng không cảm thấy, nàng đuổi trẫm đi cũng không thích hợp sao?"
Tịch Lan Vi cân nhắc một lát, phong khinh vân đạm[4] nói: "Cũng giống nhau."
[4]风轻云淡: phong khinh vân đạm- chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Xuất hiện trong bài thơ "Xuân nhật ngẫu thành" (Ngày xuân ngẫu hứng) của Trình Hạo thời Bắc Tống.
"..." Rõ ràng Hoắc Kỳ phát hiện, nàng cố ý chọc giận hắn.
Vẻ mặt nghiêm trang, Tịch Lan Vi rũ mắt kính cẩn nói: "Nếu không, bệ hạ ra cửa đi về phía Tây, là tẩm điện của Chiêu dung nương nương; phía bắc, là chỗ ở của Khâu Lương nhân."
Hoắc Kỳ nghiến răng nghiến lợi khen: "Thật hiền huệ." ( Người có lòng nhân ái và đức hạnh)
"Khó có được cơ hội hiền huệ." Tịch Lan Vi thành khẩn nói: "Chờ bệ hạ bỏ cấm túc cho thần thiếp, ước chừng sẽ không thấy thần thiếp hiền huệ nữa."
Thực sự không uyển chuyển một chút nào, Hoắc Kỳ trầm tư một lát, đứng lên sải bước đi ra ngoài: "Cũng tốt, trẫm đi là được."
"Vâng." Tịch Lan Vi mỉm cười gật đầu một cái, nỗi lòng lại đột nhiên trầm xuống; "Bệ hạ dự định đi đến đâu, thần thiếp chuẩn bị lễ vật trước, ngày mai sai người đưa đi."
"Về Tuyên Thất điện." Hắn nói rất bình tĩnh thong dong, bắt chước lời nói vừa rồi của nàng: "Khó được có cơ hội biểu hiện tấm chân tình, thừa dịp nàng còn bị cấm túc, trẫm độc tẩm (ngủ một mình)."
....
Mãi cho đến buổi trưa hôm sau, Tịch Lan Vi vẽ xong một bức tranh sơn thủy họa rồi, mèo con vẫn còn nằm trên giường nàng ngủ rất thoải mái. Bốn chân hướng lên trời, bụng tròn vo cũng hướng lên trời, nàng đi qua ngồi xuống bên cạnh mèo con, duỗi tay cào một bên của nó: "Mèo, mau đứng lên, đừng ngủ, mèo..."
Vừa nói như vậy, vừa cảm thấy cái "Tên" này thật đúng là...Có chút khó mở miệng.
"Xảy ra chuyện lớn ngươi cũng không thèm để ý hả, mèo." Tịch Lan Vi tiếp tục gãi nó, thuận miệng cười nói, nghe được tiếng bước chân hoảng loạn đi tới liền ngẩng đầu lên, là Thanh Hòa, không chỉ có tiếng bước chân hoảng loạn, thần sắc cũng cực kỳ hoảng loạn.
Phảng phất là vừa xảy ra "Chuyện lớn" gì.
Ôm mèo con đặt lên đầu gối xoa mặt đánh thức, Tịch Lan Vi không để ý tới ánh mắt âm trầm của nó, nhàn nhạt hỏi Thanh Hòa: "Làm sao vậy?"
"Cấm Quân Đô Úy phủ đã xảy ra chuyện..." Chân mày Thanh Hòa nhíu chặt lại, thở dốc nói: "Một Tổng kỳ đã chết, bị loạn kiếm đâm chết ở đường phố đầu thành Trường Dương..."
"Có quan hệ gì với ngươi?" Tịch Lan Vi khó hiểu mà nhìn Thanh Hòa: "Cấm Quân Đô Úy phủ đắc tội rất nhiều người."
"Nhưng... Nhưng đó là bào đệ của Hân Chiêu dung." Thanh Hòa lại nói.
Trong lòng căng thẳng, Tịch Lan Vi cũng không ngăn được mà cảm thấy, việc này ước chừng không phải chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
# vì thế hoàng đế nhất định sẽ không cấm túc nàng lâu lắm, nếu không muốn...Nghẹn chết #
# thật sự là dựa vào "Hiền huệ" của Lan Vi, ngươi có triệu phi tần khác đến cũng không quan trọng đâu, ngạo kiều cái gì chứ #
---------------------------------------------
Chú thích:
①【 衣裳 】(y thường).
"衣裳制" (y thường chế) là y phục có hình dạng và cấu tạo thường thấy nhất của người Hán, tức "上衣下裳 " truyện giả thiết hoàng đế mặc "衣裳" khi thượng triều.
上衣下裳: áo ở trên, quần/váy ở dưới.
( Bạn có thể coppy tiếng Trung trong chú thích rồi lên google nếu muốn tìm hiểu thêm về kiểu y phục này)