Làm Phi

Làm Phi - Chương 30: Thấy rõ




Edit: Mai Thái phi.

Beta: Huệ Hoàng Hậu

"Mỹ nhân nương tử?" Vẻ mặt cung nữ kia tràn đầy kinh ngạc, nhìn Tịch Lan Vi trước mặt đang âm trầm nắm chặt cổ tay mình, tay không tự giác mà tránh đi, Lan Vi lại cầm thật chặt.

"Nương tử có việc gì sao?" Nàng ta lại lên tiếng hỏi, thấy Tịch Lan Vi cười thản nhiên, đưa tầm mắt về phía sau nàng ta, nhìn về hướng Thu Bạch và Thanh Hòa đứng cách đó vài bước.

Hai người khẽ giật mình, lập tức hiểu ý, cùng nhau tiến lên, một trái một phải giữ chặt cung nữ kia.

Trong lúc cung nữ kia và hoàng đế còn ngạc nhiên và khó hiểu, Tịch Lan Vi ngồi xổm xuống, vén làn váy của nàng ta lên, lộ ra quần mặc bên trong.

Mùa đông ăn mặc rất dày, trên quần lại mơ hồ lộ ra vết máu. Theo ống quần kéo lên, vài vết cào đập vào ánh mắt mọi người, vết máu màu đỏ tươi vẫn chưa khô.

Tịch Lan Vi đứng lên, đè nén mấy phần kinh hãi, lạnh lùng ngưng mắt liếc nhìn cung nữ kia: "Là ngươi..."

Đối phương tất nhiên là nhìn không hiểu gì.

"Là ngươi hại hài tử kia." Nàng nói, nhẹ nhàng: "Theo nàng ấy nhiều năm như vậy, ngươi cũng có thể ra tay được!"

Qua khoảng thời gian dài không nói được, Tịch Lan Vi tập thành thói quen nói bằng khẩu hình một cách thật chậm và rõ ràng. Cho nên tuy nàng ta nhìn không hiểu gì, nhưng Thu Bạch và Thanh Hòa lại hiểu rất rõ ràng. Hai người đều kinh ngạc, nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ làm ấn đường của hoàng đế co rút lại: "Làm sao vậy?"

Tịch Lan Vi xoay đầu đi, trong ánh mắt dò hỏi của hoàng đế, thần sắc hòa hoãn một chút. Nàng nửa ngồi nửa quỳ xuống bên người hắn, im lặng cầm lấy tay hắn, chậm rãi viết: "Cung nữ này có ý định sát hại hoàng tự."

Cái gì?

Hoắc Kỳ sửng sốt, Tịch Lan Vi cắn cắn môi, ngón tay tiếp tục viết không ngừng: "Nếu do thái giám nâng phía sau kiệu bị ngã, vì sao bụng của Đỗ thị bị va chạm mạnh như vậy? Cho dù người phía trước bị ngã, noãn kiệu cách mặt đất không xa, khi ngã xuống nếu xảy ra va chạm, cũng không đến nỗi làm cho Đỗ thị ngã xuống mặt đất rồi trực tiếp chạm vào hài tử."

Nếu người ngồi ở trong noãn kiệu bị kinh hách, theo bản năng chắc chắn sẽ duỗi tay vịn lấy hai bên, không đến mức trực tiếp bị ngã nặng xuống mặt đất, nguyên nhân bụng bị "va chạm mạnh" này không thể nào chấp nhận được.

Trên khóe miệng Tịch Lan Vi có ý cười rất nhạt nhưng lại mang vẻ thê lương. Vươn tay, cầm một sợi chỉ thêu vướng trên móng tay của Đỗ thị, nhẹ nhàng kéo xuống, cầm trong tay nhìn tỉ mỉ, nàng lại tiếp tục viết trong lòng bàn tay hắn: "Đây là trên giày thêu của cung nữ kia."

"Nếu sau khi Đỗ thị bị ngã động thai khí, nàng ta đến nâng đỡ, cho dù Đỗ thị đau đớn dùng móng tay làm nàng ta bị thương, cũng nên là ở trên cổ tay, trên cánh tay, hoặc là trên eo, trên lưng cũng có thể nói được."

Chỉ là không nên ở trên chân.

Lần thứ hai nhìn về phía cung nữ kia, ánh mắt vốn giống như tuyết mùa đông nhưng vẫn mang theo nét nhu hòa của Tịch Lan Vi đã không còn nữa, nay đã trở nên giống như tuyết tan ngưng kết thành hàn băng, lạnh đến thấu xương: "Ngươi đá nàng ấy, đúng hay không?"

Khẽ nâng đôi mắt, Thanh Hòa mang theo kinh hãi thay nàng hỏi lời này, rất rõ ràng mà truyền vào tai của mỗi người: "Ngươi đá nàng ấy, đúng hay không..."

Cung nữ kia lập tức kinh hãi.

"Là ai thu mua các ngươi, ai cho các ngươi lá gan dám phạm loại tử tội này..."

Đồng thời, một đám đều im miệng không nói, không có ai dám thú nhận lời nói này.

Tịch Lan Vi không dám nghĩ lại cảnh tượng kia là như thế nào. Trong ngày tuyết lớn, cung nhân hầu hạ mình thường ngày... Bao gồm người thân cận nhất từ nhỏ đến lớn, đẩy nàng ấy ngã trên mặt đất, tàn nhẫn đá vào cái bụng nhỏ của nàng ấy cho đến khi ngất đi.

Nhất định là rất đau, cho nên Đỗ thị có mới cố sức mà che chắn, đến nỗi dùng tay cào chân nàng ta bị thương, làm gãy móng tay của chính mình.

"Ai bày mưu đặt kế? " Thu Bạch dựa theo khẩu hình của Tịch Lan Vi, thay nàng hỏi những lời này.

"Là... Là Lục Quỳnh chương." Cung nữ kia bình tĩnh lại, âm thanh mang theo run rẩy, trả lời rất kiên định.

Tịch Lan Vi vạn lần không nghĩ tới, sau khi nàng chọc thủng sự tình, cung nữ kia lại có thể làm trò trước mặt hoàng đế, cắn lưỡi tự sát.

Muốn cản cũng không cản được, Thu Bạch và Thanh Hòa vốn đang giữ nàng ta chỉ cảm thấy thân thể người mình đang giữ mềm nhũn, nghiêng mắt nhìn lại, đã thấy máu tươi trong miệng trào ra không ngừng.

Giữa kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, thấy cung nhân vội vàng kéo người đi, tay Tịch Lan Vi vội vàng viết: "Cầu xin bệ hạ tra rõ..."

"Người đều đã chết." Hoàng đế thu hồi bàn tay, thở dài một hơi thật sâu, "Cung nhân đã bị đánh chết toàn bộ, cũng đã ban chết cho Lục thị".

Ý tứ của hắn, là không điều tra nổi nữa.

"Cung Chính Tư." Tịch Lan Vi không hài lòng, không buông tha mà tiếp tục viết "Không phải Lục thị..."

"Được rồi." Hoàng đế đứng lên, không có dự định tiếp tục nghe nàng nói. Trong mắt hiện lên vẻ phiền chán, y phục màu xanh đen phất quá trong nháy mắt "Đã không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi."

Rốt cuộc Tịch Lan Vi đã hiểu rõ, có điều tra được hay không đều không quan trọng, căn bản là do hắn không có tâm tư.

Vì thế, nhóm cung tần vẫn chờ bên ngoài điện nhìn thấy, chính là hoàng đế mang theo vài phần không vui phất tay áo rời đi. Một lát sau, Diên mỹ nhân cũng chậm rì rì từ trong điện đi ra, trên khuôn mặt phảng phất có thể tìm được một chút uất ức.

Tất nhiên trong lòng mọi người đều có chút suy đoán, đây là Diên mỹ nhân chọc hoàng đế không vui?

Lần đầu tiên Tịch Lan Vi cảm thấy, hậu cung này có lẽ thật sự đáng sợ hơn so với vương phủ nàng ở kiếp trước — không phải lục đục với nhau, mà là lòng người lạnh lẽo.

Nàng vẫn luôn cho rằng, không có ai có thể bạc tình phụ nghĩa hơn so với Hoắc Trinh. Hắn vẫn luôn tính kế nàng, dựa vào nàng để tạo quan hệ tốt với phụ thân nàng. Phụ thân nàng vừa chết, nàng bị vứt bỏ, ở trong vương phủ bị người khi dễ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Nhưng mà, dù là Hoắc Trinh, cũng để ý đến hài tử của mình. Ít nhất... Hắn thật sự yêu thương hài tử của thiếp thất, hắn để ý; mà hài tử của nàng... ít nhất hắn cũng làm bộ làm dáng cắm một nén hương xuống mặt đất.

Nhưng hoàng đế thì...

Dù lần này Đỗ thị khiến hắn tức giận, nhưng cũng là cung tần lâu năm. Từ lúc ở tiềm để đến vào cung, hiện nay cứ như vậy mà không còn, hắn cũng không hỏi quá nhiều, thậm chí điều tra rõ chân tướng cũng lười điều tra.

Quân tâm, thật là làm người ta lạnh đến thấu xương.

...

Rất nhanh Hoắc Kỳ phát giác ra có chỗ không đúng.

Hôm sau khi hắn đi gặp Tịch Lan Vi, Thanh Hòa và Thu Bạch đồng thời đi ra hành đại lễ truyền lời, nói Tịch Lan Vi nhiễm phong hàn không tiện gặp người.

Chân mày Hoắc Kỳ khẽ nhíu lại, không ở lâu, xoay người trở về.

Từng có hai ngày, người đi Y Dung Uyển thỉnh Tịch Lan Vi đến Tuyên Thất Điện. Sau một lát thái giám trở lại truyền lời nói, vẫn cùng một lý do thoái thác.

Lúc này, sắc mặt hoàng đế âm trầm, lời nói bình đạm mà không có tình cảm: "Trẫm mặc kệ bệnh của nàng tốt hay không tốt, truyền nàng tới."

Ngay cả Viên Tự nghe được cũng kinh hãi.

...

Tịch Lan Vi đi theo thái giám ra cửa Trường Doanh cung, dọc đường đi cắn chặt răng, tất nhiên là không tình nguyện.

Nàng cố ý tránh hắn mấy ngày, không hoàn toàn là vì im lặng để biểu lộ bất mãn, mà cảm thấy Đỗ thị và hài tử vừa mới mất đi, người chết là lớn nhất, giờ phút này nàng diện thánh [2] nói cười với hắn là không thích hợp —— nếu không nói chuyện cười, khuôn mặt lúc nào cũng đau khổ cũng không thích hợp.

[2] Diện thánh: gặp mặt vua.

Cũng không biết hắn phát hiện ra cái gì, lại bất chấp đòi truyền nàng đến như vậy, thái độ thật sự cường ngạnh.

Chậm chạp thở dài, hơi thở phả vào trong không khí rét lạnh của mùa đông thành một mảnh sương trắng: Cái khác không nói, việc nhiễm phong hàn không tiện gặp người này... Nàng mang tội khi quân.

Việc chột dạ là khó tránh khỏi, đứng ở trước Tuyên Thất Điện, Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn lên bậc thềm trước mắt, cảm thấy so với ngày xưa thì có vẻ cao hơn, to lớn hơn một chút.

Như vậy rõ ràng là đang cảm thấy kinh sợ.

...

"Bệ hạ, Diên Mỹ nhân đến." Thái giám cạnh cửa chắp tay bẩm báo, Hoắc Kỳ thay vẻ thất thần mới vừa rồi thành nhàn nhã, cầm lấy tấu chương xem, biểu tình nghiêm túc, bộ dáng đứng đắn đến mức giống như vừa rồi đều là xử lý việc triều chính.

Một lát sau, tiếng bước chân rất nhỏ vào điện. Hoắc Kỳ giương mắt nhìn thoáng qua, bên cạnh nàng không có người, Thu Bạch và Thanh Hòa đều bị chặn ở bên ngoài theo ý tứ của hắn.

Tiếp tục xem tấu chương.

Hắn nghe được thanh âm vuốt phẳng y phục, biết là nàng quỳ xuống. Nhất thời không để ý tới, kiên nhẫn xem xong rồi ngẩng đầu lên, nặng nề nói: "Không phải phong hàn chưa lành sao?"

Rõ ràng khí sắc nhìn không tồi.

Tịch Lan Vi đứng dậy, ngồi quỳ trên mặt đất, an tĩnh rũ mắt.

Hoắc Kỳ đặt tấu chương xuống, ánh mắt đưa qua, nghiêm túc mà đoan chính — mới vừa rồi, hắn sợ nàng thật sự bị phong hàn, lúc này thấy sắc mặt nàng hồng hào, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình đại duyệt.

Nàng không thật sự bị phong hàn, vậy hắn ép nàng đến đây cũng sẽ không bị đuối lý.

"Giận dỗi không muốn thấy trẫm?" Hắn cười khẽ hỏi, hàng mi cao ngất khẽ nhúc nhích, mang theo ý trào phúng "Là vì ngày đó trẫm không nghe nàng nói?"

Thấy hoàng đế hỏi chuyện, các cung nhân đều biết Tịch Lan Vi không có biện pháp trả lời, lập tức chuẩn bị bút mực. Đang muốn trình qua, mới vừa đi được một nửa, hoàng đế lại cười nói: "Lại đây ngồi."

Cung nhân ngừng bước chân, không dâng giấy bút và mực lên nữa mà lui về.

Tịch Lan Vi bình tĩnh đứng lên, đi đến bên người hắn ngồi xuống. Lan Vi cúi đầu, cảm giác ánh mắt của hắn quét qua lại trên mặt nàng.

Phấn điêu ngọc mài [3]. Bốn chữ này thật sự dùng để nói đến nàng, khuôn mặt trắng nõn làm người ta muốn duỗi tay chạm vào rồi lại không dám, giống như tùy tiện duỗi tay như vậy là hành động khinh nhờn mỹ nhân.

[3] Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.

Đặc biệt là bộ dáng hiện tại, im lặng mà ngồi ngay ngắn, rõ ràng không có biểu tình gì, lại làm cho hắn có cảm giác lạnh lẽo, cho hắn biết nàng đang tức giận.

"Nàng đừng cảm thấy đưa ra sắc mặt như vậy thì trẫm sẽ theo tâm ý của nàng, không xử lý nàng." Hoàng đế liếc nàng, nói rất bình tĩnh "Nàng tức giận cũng rất đẹp."

"..." Lời khen này tới đột nhiên làm Tịch Lan Vi không kịp phòng bị, trên mặt ửng hồng, sau đó cảm thấy quẫn bách, mặt đỏ càng thêm lợi hại. Hàm răng nhẹ nhàng cắn lại, điều chỉnh nỗi lòng, cố gắng không để trong lòng, nên ngồi lặng im như thế nào thì ngồi lặng im như thế đó.

Hoàng đế ngậm cười vẫy vẫy tay, lệnh cho toàn bộ cung nhân trong điện lui ra, lần thứ hai nhìn về phía nàng, lời nói nghiêm túc hơn: "Trẫm biết nàng suy nghĩ cái gì."

Tịch Lan Vi không phản ứng gì.

"Nàng cảm thấy trẫm vô tình, không những không thèm để ý Đỗ thị, mà ngay cả hài tử của mình cũng không để trong lòng, có phải hay không?" Hắn ôn nhu nói, ngữ khí khoan dung giống như hỏi nàng thích ăn món ăn gì vào bữa tối vậy,  "Trẫm cũng biết, ngày đó nàng muốn trẫm tra cái gì —Lục thị là tú nữ được tuyển vào cung, không có bối cảnh gì, thu mua nhiều cung nhân bên người Đỗ thị như vậy, để bọn họ nguyện trung thành với nàng ta mà phạm vào tử tội, nàng ta không có bản lĩnh này."

Nghe hắn nói rõ ràng như vậy, rốt cuộc Tịch Lan Vi cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

"Hơn nữa Lục thị cũng không có lý do nhất định phải hại Đỗ Mỹ nhân, từ trước tới nay các nàng không có nhiều oán thù như vậy, sợ rằng Lục thị còn luôn nịnh bợ Đỗ Mỹ nhân." ngữ điệu Hoắc Kỳ mang theo cân nhắc, còn bổ sung thêm một câu, lại suy đoán một lúc, cảm thấy không sai biệt lắm, nâng cằm hỏi nàng: "Có phải hay không?"

Rất đúng...

Ngày đó Tịch Lan Vi muốn tiếp tục viết xuống như vậy, chỉ là hắn không có kiên nhẫn chờ.

"Trẫm cho nàng biết vì sao ngày đó trẫm không kiên nhẫn nghe nàng nói." Khẩu khí của hắn đột nhiên thanh thoát một chút, có ý vị khiêu khích.