Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 63: Đêm không ngủ




Chương 63: Đêm không ngủ

Đêm không ngủ

Bằng cái sự vi diệu nào đó, Schwarz vẫn đưa được cả nhóm về đến Stellar an toàn. Mặc dù phải tới tận chập tối ngày hôm sau...

"Đất kìa! Là mặt đất!"

"Bầu trời... Là vực thẳm..."

"Đất mẹ thân yêu! Cuối cùng con cũng về được với người!"

"Cảm giác được đứng trên mặt đất vững chãi thật tốt!"

"Mặc dù bầu trời cũng nằm trong vòng tay của Nữ Thần, nhưng có lẽ con vẫn còn chưa đủ đức tin để chạm vào lĩnh vực đó... Xin người khoan thứ."

"Thế giới bên ngoài đại ngàn thật đáng sợ... Mình muốn trở về... Muốn hoà mình với muôn hoa..."

Bỏ lại nhóm nhân vật chính đang run rẩy bò ườn trên bãi cỏ và chiếc tàu bay bị gãy mất hai trên bốn cánh lại phía sau, Schwarz nhanh chân bước đi. Cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều muốn khô kiệt cả rồi.

Ồ, còn cả đói nữa.

Giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về, nằm ườn ra ngủ một giấc tới sáng, trên đường về không quên tạt qua khu nhà ăn mua một thanh kẹo đen mang về ăn để dằn bụng. Gọi là kẹo đen chứ thật ra cái thứ đó về cấu tạo lẫn mùi vị cơ bản chẳng khác gì chocolate cả.

Nhét thanh chocolate của thế giới khác vào túi áo, bước chân Schwarz không khỏi nhanh hơn mấy phần. Hắn có cảm giác bây giờ mà được ngã lưng xuống giường thì sẽ ngủ ngay lập tức mà chẳng mất thời gian.

Chẳng mấy chốc, căn nhà nhỏ xây trên cổ thụ nằm lọt thỏm trong một góc rừng của hắn đã thấp thoáng hiện ra trong tầm mắt. Schwarz nhảy đến trước cửa nhà, cánh tay giơ lên chuẩn bị đẩy cửa bước vào của hắn khựng lại, đôi mắt hơi nhướng lên.

Hắn đã rời đi hơn hai tuần rồi, vậy mà xung quanh lại không có lấy một hạt bụi. Rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn. Người biết chỗ này không nhiều, khỏi nghĩ ngợi nhiều cũng có thể biết tác giả của việc này không thể là ai khác ngoài Noires. Chỉ là Noires vốn đâu có lý do gì để quét dọn nhà cửa hộ hắn.

Có âm mưu gì sao?

"Chậc, kệ đi."

Hắn quá lười để nghĩ rồi, cả cái khoá Khổng Minh đã từng khơi dậy hứng thú của Schwarz còn bị vứt mặc kệ trong túi áo ba hôm nay kia mà. Muốn biết nguyên do thì cứ hỏi trực tiếp người bên trong là được.

Nghĩ là làm, Schwarz đẩy cửa bước vào.

"Tôi không biết là cô có sở thích đột nhập vào nhà người khác khi chủ nhân đi vắng đấy. Vương Thú đúng là khác người ha?"



Nhìn thẳng vào cái người đang nằm ườn ra trên giường của mình, hắn châm chọc.

Thật ra Schwarz đoán Satella chỉ vừa tới thôi, người bận rộn như cô thì đâu có rỗi hơi mà tới đây sẵn chờ hắn. Còn về lý do Satella có thể đoán đúng thời điểm hắn trở về mà tới cũng đơn giản thôi. Cả cái học viện này là địa bàn của Satella, chỉ cần cô muốn, biết ai đi ai về có gì khó chứ.

"Nhà của cậu?"

Satella đáp lại sự châm chọc của Schwarz bằng một nụ cười mỉa mai.

"Hình như cậu quên ai mới là lãnh chúa vùng này. Tôi muốn đi đâu ở đâu là quyền của tôi."

"Rồi rồi. Vậy lý do gì khiến lãnh chúa đại nhân hạ mình tới tệ xá của kẻ hèn này?"

Schwarz không có hơi sức đâu mà tranh cãi với Satella, hắn thuận tay đóng cửa nhà lại rồi nằm sấp xuống giường, ngay bên cạnh cô như một con rối đứt dây.

"Thế nào? Thám hiểm vui chứ?"

Chọc chọc ngón trỏ vào mái tóc rối bù của Schwarz, Satella bâng quơ hỏi.

"Nếu cô nghĩ cái bộ dạng này là của một người vừa trải qua một chuyến hành trình vui vẻ và thư thái thì ừ, tôi vui lắm."

Cố lật cái thân người mệt mỏi của mình lại, Schwarz nhìn vào mắt của Satella mà trả lời.

"Mà cô không đến tận đây chỉ để hỏi vậy đấy chứ?"

"Tất nhiên là không."

Satella lắc đầu.

Cô nhảy xuống giường, nhưng không phải để rời đi mà là để thuận thế bò lên người Schwarz.

"Mà ngươi đi bao lâu rồi ấy nhỉ?"

Trong bóng tối, đôi mắt Satella loé lên ánh đỏ, rất nhanh rồi biến mất.

"Hơn hai tuần, mười lăm ngày gì đó, còn tùy cô bắt đầu tính thời gian vào lúc nào."

"Mười lăm ngày..."



Ánh đỏ trong mắt cô trở nên rõ ràng hơn.

"Vậy là khoảng mười lăm giờ."

Schwarz cuối cùng cũng biết được ý định của Satella.

Trò cá cược của hắn với cô.

Một tiếng trao sinh lực mỗi ngày.

Mười lăm ngày không gặp mặt nghĩa là hắn đã để dồn mười lăm tiếng chưa nhận sinh lực.

"Chà..."

Schwarz suy tư.

"Có cần tăng lên hai giờ mỗi ngày trong thời gian tới không?"

"Không cần."

Satella bác bỏ đề nghị của hắn mà không thèm cân nhắc, giống như đã sớm có quyết định.

"Vậy là ba giờ? Hay lâu hơn?"

Cảm thấy có gì đó không ổn, Schwarz gượng người dậy, định đẩy Satella sang một bên.

"Tôi đã bảo không cần mà."

Tuy nhiên, chút sức lực cỏn con ấy của hắn sao có thể đả động Vương Thú?

Satella áp mặt mình vào ngực Schwarz, nhẹ nhàng hô hấp rồi từ từ di chuyển lên gần cổ hắn.

"Mới chập tối thôi."

Đôi cánh tay mảnh khảnh nhưng lại ẩn chứa sức mạnh không gì sánh được ép chặt vai Schwarz xuống.

"Chúng ta có cả đêm."



Màu mắt cô đã hoàn toàn chuyển thành đỏ rực, trong đêm tối trở nên đặc biệt chói lọi.

Trong đầu Schwarz gióng lên một hồi chuông cảnh báo, hắn cựa mình muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Satella, nhưng mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Lúc hoàn toàn khoẻ mạnh chưa chắc hắn đã có thể làm gì được cô chứ đừng nói là bây giờ.

Lúc mò mẫm trên người hắn, Satella vô tình đụng trúng thanh kẹo Schwarz mua khi nãy.

"Kẹo đen à?" Cô nhếch môi.

"Vừa hay tôi muốn thử cái này."

Một tay đè trước ngực Schwarz, một tay nắm vỏ kẹo, Satella xé nó ra bằng miệng rồi cắn một ngụm.

Schwarz còn chưa nói gì, Satella đã chồm người tới. Nháy mắt, môi hai người áp sát vào nhau.

Trái ngược với đôi mắt sáng rực bỏng cháy, đôi môi của Satella lại mang tới cảm giác mát lạnh và mềm mại kèm theo dư vị ngọt đắng như nếm một ly kem chocolate giữa ban trưa. Trong phút chốc, Schwarz đã mất cảnh giác, để cho chiếc lưỡi nhỏ của cô luồn vào trong khoang miệng. Vị chocolate trở nên đậm hơn khi lưỡi hai người quấn lấy nhau.

Sau khi đã khoá chặt Schwarz trong một cái hôn sâu, Satella bắt đầu dời tay phải của mình xuống ngực hắn, rồi xuống bụng, cuối cùng luồn vào bên trong chiếc áo choàng, xuyên qua cả áo trong nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực gồ ghề những vết sẹo của hắn.

Cảm giác bàn tay mềm mại như chiếc xúc tu không xương lướt qua da thịt khiến khoái cảm dâng lên, máu bắt đầu gia tốc chảy đi.

Đôi mắt nâu đỏ ngập trong cảm xúc phức tạp kìm nén của Satella khẽ hé mở, thứ cảm xúc ở bên trong là chút gì đó như tinh nghịch, lại tựa quyến rũ, khó mà nói được chính xác đó là gì. Nhưng giờ đó có là gì cũng không quan trọng, Schwarz không quan tâm tới cái đó. Mặc kệ nguyên nhân đằng sau hành động dị thường của Satella có là gì, bị áp đảo không phải là phong cách của hắn.

Cùng với nguồn năng lượng nhận được qua cái hôn sâu, cơ thể mệt nhọc của Schwarz thoáng chốc ngập tràn sức sống. Hắn choàng tay giữ lấy vòng eo thon gọn của Satella, nhấc cả cơ thể mảnh mai của cô đặt lên đùi mình theo kiểu bế công chúa trong khi môi của hai người vẫn quấn quít không rời. Hắn bắt đầu phản kích để chiếm thế chủ động.

Đêm chỉ mới bắt đầu.

***

Schwarz chớp chớp mắt vài lần nhưng xung quanh hắn vẫn là một vùng tối đen như mực. Hết thảy tựa như hư vô, ngoại trừ hắn thì chẳng còn lại gì nữa, à đâu, còn một quả cầu cũng đen thui trôi lơ lửng trước mặt hắn nữa.

"Chỗ nào đây? Lại chuyện gì nữa?"

Lấy ngón trỏ gãi mặt, Schwarz thì thào tự hỏi.

Nhớ không lầm thì hắn và Satella đã... À, ừm... Cái kia, rồi ngủ mất. Phải, chính là như vậy, ký ức của hắn dừng lại ở đó.

"Nói như vậy... Thì cái không gian này là sao vậy?"

Bằng cách nào, dù xung quanh tối đen, Schwarz vẫn có thể nhìn thấy chính cơ thể mình và quả cầu kia rõ mồn một, hoàn toàn vi phạm quy luật tự nhiên.

Hắn nhích tới gần, tò mò quan sát quả cầu kia, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ ập tới, giống như đó là một phần đã lạc mất của chính mình vậy. Khi Schwarz tới gần hơn chút nữa, quả cầu bất ngờ xoay tròn, chậm rãi nhưng chắc chắn. Một vài ký tự hiện lên trên bề mặt, chầm chậm di chuyển theo nhịp độ của quả cầu.

"Gửi tới... "Tôi"?"