Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 47: không thể tha thứ




Chương 47: không thể tha thứ

Vài phút trước, Satella và Noires vẫn đang quan sát trận chiến trên màn hình. Vốn dĩ cả hai đều đã biết kết quả sẽ đi về đâu khi nhìn thấy Schwarz đuổi theo và hạ gục Yuri vào lúc trận chiến còn chưa bắt đầu được bao lâu. Chiến lược thất bại ngay từ đầu cũng định sẵn thất bại cho nhóm của Arc.

Tuy nhiên cả hai vẫn nán lại, để hy vọng vào một kỳ tích nào đó có thể xảy ra.

Thế nhưng từng người, từng người lần lượt b·ị đ·ánh bại, từng người từng người mất khả năng chiến đấu, hy vọng đó đã trở nên xa vời hơn bao giờ hết. Kỳ tích đã không xảy ra, cho đến khi Sylvie đầu hàng, kết cuộc định trước coi như đã không thể thay đổi.

"Em đi xem bọn họ thế nào, tiện thể sơ cứu tạm thời đây."

Thở dài tiếc nuối, Noires quay lưng khỏi màn hình.

Tình trạng của Arc khiến cô có chút không nỡ nhìn. Cố gắng hết sức, nỗ lực không ngừng, để rồi toàn bộ bị phủ nhận theo cách tàn khốc như thế, quá không được đền đáp đi.

Lắc đầu, Noires cười khổ, đây là cuộc chiến của họ, cô không thể giúp gì được, cho dù là có thì kết cuộc vẫn sẽ không thay đổi. Schwarz Skywalker mạnh mẽ hơn tưởng tượng quá nhiều, tới mức phi lý. Điều cô có thể làm bây giờ chỉ là chăm sóc thương tích và sơ cứu tạm thời cho những người b·ị t·hương mà thôi. Kể cả những lời an ủi bây giờ cũng có thể gây tổn thương.

"Anh thật sự mạnh hơn tôi rất nhiều, tiền bối!"

Nhưng mà lưng vừa quay đi, chân vừa nhấc lên, giọng nói ẩn chứa quyết tâm mãnh liệt không thể dập tắt của Arc đã gọi giật cô trở về.

"Nhưng tôi có lý do để mình không được thất bại trước anh!"

Nhìn thấy sự biến đổi của Arc, nhìn thấy sức mạnh to lớn lấy cơ thể mảnh khảnh đó làm trung tâm mà lan tràn khắp xung quanh, Noires kinh ngạc mở to mắt.

"Kỳ tích... Xuất hiện rồi."

Cô không nhịn được bật thốt thành lời.

Mà không nhận ra gương mặt của chủ nhân mình cũng đang biến đổi.

"Sức mạnh đó... Không thể nào..."

***

Bên phía chiến trường, Schwarz nhíu mày, so với việc nhân vật chính của một tựa game mang tag harem hoá ra lại là nữ, ma lực mà Arc toả ra lúc này còn khiến hắn quan tâm nhiều hơn. Ban đầu chỉ là một vài tia nhỏ trộn lẫn vào lượng ma lực ban đầu, nhưng chúng nhanh chóng lan tràn và đồng hoá toàn bộ ma lực xung quanh, trở thành một thể thống nhất.

Nó mang đến cho Schwarz một cảm giác quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn. Thứ sức mạnh mà hắn đã từng sử dụng trong kiếp trước.

Mặc dù nhỏ yếu tới mức còn không thể sánh được một phần cực nhỏ, nhưng không thể lầm được. Nếu còn nhận sai sức mạnh đã cùng mình vượt qua vô vàn chiến trận thì hắn khác gì đồ bỏ đâu.

Sức mạnh của thánh kiếm mang tên Hy Vọng.

Nhưng làm thế nào, bằng cách nào... Chuyện này có thể xảy ra?

Đây là thế giới khác... Đúng không?

Trong khi Schwarz đang tạm thời rơi vào cơn bối rối ngắn ngủi, Arc đã bắt đầu t·ấn c·ông trước.

"Cẩn thận đó tiền bối, từ giờ sẽ không giống như trước nữa đâu."

Lời vừa dứt, mặt đất dưới chân cô đã nổ tung, lưỡi kiếm thấm nhuần ma lực đỏ rực xẹt qua không gian, để lại một tia sáng chói loà trong khoảnh khắc, chém xuống đầu Schwarz.

Keng!

Âm thanh đinh tai nhức óc của hai lưỡi kiếm đen và đỏ giao nhau quét qua hẻm núi, dấy lên xung kích thổi bay cát bụi. Như mọi lần, tình huống đối chọi của hai bên chỉ kéo dài một khoảng ngắn rồi nhanh chóng bị phá vỡ. Chỉ có điều phía bị đẩy lùi bây giờ là Schwarz.

Không bỏ lỡ lợi thế nhất thời vừa có được, Arc lập tức truy kích, đuổi sát theo Schwarz mà vung kiếm không ngừng. Trong nháy mắt, hằng hà vô số kiếm ảnh giao thoa, hoa lửa tung toé bốn phương tám hướng. Trước thế công dữ dội không dứt đó, Schwarz bị ép phải lùi lại liên tục.

"Nhanh hơn nữa! Mạnh hơn nữa!"

Arc gào thét trong lòng.

Cô hiểu rõ, xét về kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng thì đối thủ mạnh hơn cô quá nhiều, cách duy nhất để chiến thắng là dựa vào sức mạnh bộc phát này, không cho anh ta thời gian để phản công. Phải hạ gục Schwarz trước khi hắn kịp làm quen với sức mạnh của cô và tìm ra cách đối phó.

Những đợt t·ấn c·ông mạnh mẽ liên hồi, những nhát chém chứa chan quyết tâm mãnh liệt của Arc dường như đã được đền đáp, cô nhìn thấy một vết nứt nhỏ trên thanh kiếm của Schwarz. Tập trung hết mức, Arc nhắm vào vết nứt với ý muốn phá hỏng v·ũ k·hí của đối thủ.

Rắc!

Cuối cùng, không chịu nổi chấn động của những cú v·a c·hạm dữ dội ấy, kiếm của Schwarz gãy làm đôi. Nhân cơ hội đó, Arc xông thẳng vào và vung kiếm.



Để rồi ăn trọn một cú đá cao thẳng vào cằm.

Thân hình mảnh khảnh theo đó bay chếch lên, thế công mạnh mẽ cũng bị chấm dứt theo cách này. Và chờ đợi cô là đầu kiếm gãy của Schwarz cắt qua lồng ngực. Vết thương không sâu, nhưng hình dạng lởm chởm của phần kiến gãy lại gây ra nỗi đau theo một cách khác, giống như bị móng vuốt của dã thú cào qua.

Arc ngay lập tức hiểu được, rất có thể mình đã trúng phải bẫy của Schwarz. Hắn cố tình lộ sơ hở để nhữ cô vào tròng, khả năng cao là việc thanh kiếm bị gãy đã nằm trong tính toán của hắn.

Bản năng chiến đấu thật đáng ngưỡng mộ.

Nhưng giờ không phải lúc để thán phục. Nghiêng người tránh cú đá xoay của Schwarz, Arc ôm lấy lồng ngực đau nhói của mình, giẫm chân xuống đất nhảy lùi ra một đoạn.

Lợi thế bất ngờ đã mất, muốn thắng Schwarz chỉ bằng việc t·ấn c·ông dồn dập là mơ tưởng viễn vong... Đã dùng tới cả sức mạnh này mà vẫn không đạt được kết quả gì, lẽ nào còn phải sử dụng thứ đó sao? Nhưng mà...

Bên kia, Schwarz không đuổi theo Arc ngay để giành lợi thế mà chỉ nâng thanh kiếm gãy lên ngang tầm mắt, liếc qua một lần.

"Sức mạnh đó không được dùng như vậy."

Hạ kiếm xuống, hắn nói.

"Ngươi cũng biết mà, phải không? Quyết tâm của ngươi chỉ có thế thôi sao? Chỉ như vậy thì chưa đủ để đánh bại ta đâu."

Arc vẫn chưa dùng hết khả năng của mình, cô vẫn đang vô thức kiềm hãm vì lý do nào đó. Đấy là ẩn ý trong câu nói của Schwarz.

"Tôi biết chứ."

Đáng ngạc nhiên là Arc không phản đối suy đoán của Schwarz.

"Chỉ là tôi vẫn chưa điều khiển được nó hoàn toàn. Nếu không cẩn thận, rất có thể anh sẽ m·ất m·ạng, đó không phải là kết cục tôi muốn thấy."

Không kiêu ngạo, không tự ti, cậu từ tốn nói, như thể chỉ đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.

"Ngươi ngạo mạn hơn vẻ ngoài của mình đấy."

Schwarz cười nhạt.

"Mà sao cũng được, không muốn dốc toàn lực nghĩa là ngươi đang chịu thua đúng không?"

"Cái đó thì không."

Lắc đầu, Arc đáp, ma lực lại bắt đầu dâng cao, cuộn quanh thanh kiến của cô.

"Đúng là ban đầu tôi đã nghĩ vậy. Nhưng bây giờ ngẫm lại, hẳn là hiệu trưởng đang quan sát trận chiến này. Ngài ấy chắc chắn sẽ không để ai trong chúng ta xảy ra chuyện đâu. Hơn nữa, Aris cũng đang ở đây, chỉ cần không c·hết, chỉ cần thừa lại một hơi thở, cậu ấy đều có thể cứu trở về. Hơn tất cả, vì bọn họ, tôi không thể thua trận này được..."

Để lưỡi kiếm được bao phủ hoàn toàn trong ma lực, tạo ra một hình dạng mở rộng mạnh mẽ ẩn chứa sức mạnh kinh hoàng có thể cảm nhận bằng da thịt khi sóng ma lực toả ra, Arc nói tiếp.

"Tôi sẽ cố kiềm hãm, tiền bối."

Schwarz hắn ném thanh kiếm gãy trên tay sang một bên. Ma lực tối đen như mực hội tụ trên tay trái như ngưng thành thực chất, cọ vào không khí. Tạo ra những âm thanh kỳ lạ tựa tiếng dã thú rào gú trong đêm.

Ma lực đen tối và đỏ thắm đụng độ, như có vật gì đó bị nghiền nát, không khí vang lên những tiếng lách tách nhỏ, liên miên không dứt. Dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, hai bên lườm nhau trong chốc lát rồi không hẹn mà cùng giẫm nát mặt đất, mạnh mẽ xông lên.

Vào khoảnh khắc hai luồng sức mạnh dữ dội chứa đựng sức hủy diệt kinh người v·a c·hạm, một bóng người nhỏ bé thình lình xuất hiện giữa hai bên. Satella đột ngột xen vào giữa cuộc chiến. Một tay bắt lấy cổ tay Schwarz, một tay giữ chặt cổ tay Arc, cô ném hai người sang hai hướng khác nhau.

Giẫm lên không trung, Schwarz ổn định thân hình, ma lực trên tay trái cũng tản đi mất, tỏ vẻ bất mãn mà nhìn xuống kẻ thứ ba xen vào trận đấu.

"Cô có ý gì..."

Còn không để hắn nói xong, một t·iếng n·ổ rợn người như sét đánh không kịp bưng tay vang vọng khắp hẻm núi, thậm chí là toàn bộ không gian cá nhân này. Sóng khí cuộn thành gió lốc, thổi bạt khắp nơi, đáng sợ như bão tố, cuốn lên cát bụi mịt mù dâng cao tận trời.

Tại nơi Arc bị ném ra, một vết cắt thật dài vắt ngang sườn dốc, kéo dài không biết bao nhiêu dặm. Dường như dưới nhát chém đó, ngay cả không gian cá nhân này cũng muốn bị chia làm hai nửa.

"Trận đấu dừng ở đây!"

Satella trực tiếp không nhìn Schwarz mà lớn giọng tuyên bố rồi bay đến bên cạnh Arc, kiểm tra tình trạng của cô.

Nhát chém vừa rồi có vẻ đã rút cạn toàn bộ năng lượng của Arc, không còn gì để chèo chống, thương thế khắp người cuối cùng cũng khiến cô phải đổ gục.

"Hiệu trưởng?"



Nhìn thấy Satella xuất hiện, đỡ mình dậy, Arc gắng gượng hỏi mấy chữ.

"Kết quả thế nào?"

"Tôi sẽ cho cô biết sau, bây giờ nghỉ ngơi đi đã."

Cảm nhận ma lực ấm áp đang truyền vào cơ thể cùng sự quan tâm của Satella, Arc buông lõng cơ thể, hai mắt từ từ nhắm lại, kiệt sức chìm vào giấc ngủ.

Giao Arc cho Noires vừa đuổi đến, Satella nói với Sylvie vẫn chưa hoàn hồn:

"Ở đây không còn việc của các người nữa, cô đi giúp Noires mang những người khác đến bệnh xá kiểm tra một lượt đi. Tôi còn có chút việc."

Rồi không đợi câu trả lời, Satella vỗ tay một cái, Sylvie, Noires, Arc và cả những người khác đang b·ất t·ỉnh đều biến mất khỏi không gian cá nhân này.

Chỉ còn Schwarz và cô ở lại, xem chừng chút việc trong câu nói vừa nãy chính là hắn.

"Rồi? Lý do để xen vào giữa cuộc chiến do chính cô khơi màn như vậy là gì đây?"

Hạ xuống đất cách nơi Satella đứng mười bước chân, Schwarz khoanh tay trước ngực, mở giọng chất vấn.

"Lý do? Cậu còn hỏi lý do?"

Satella xoay người lại, mắt đối mắt với Schwarz mặc kệ khoảng cách cả hai.

"Chỉ là chiến đấu giao hữu bình thường thôi, có cần làm tới mức đó không? Nếu như tôi không xen vào thì đã có án mạng xảy ra rồi."

Nhìn ra được, cô đang thật sự tức giận.

"Án mạng? Đâu tới mức, tôi chưa bao giờ là kẻ kém tự tin trong việc khống chế sức mạnh của mình cả."

Đáp lại sự tức giận của cô chỉ là một cái nhếch môi nhạt nhẽo và giọng điệu hời hợt thường gặp.

"Cậu đang cố chọc tức tôi hay thật sự không nhìn rõ được tình hình vậy?"

Satella đanh giọng lại, ma lực của Tối Cường Vương Thú không giữ lại chút nào mà bắt đầu bùng nổ, không gian cá nhân vặn vẹo tưởng chừng đang trên bờ vực sụp đổ.

"Cô có vẻ kích động hơn bình thường, là vì thứ sức mạnh đó sao?"

Tuy nhiên, mặc kệ điều đó, thái độ của Schwarz vẫn không thay đổi, vẫn hời hợt như vậy.

"Xem ra sự quan tâm của cô hiện giờ hẳn là dồn hết vào con bé ấy cả rồi. Từ đầu đã biết quyết định của cô có xu hướng thiên vị, cơ mà chuyện đã thế này thì tuyên bố thẳng là bọn nhãi ấy thắng luôn cho rồi.

Thậm chí càng nói càng có thêm sự mỉa mai trong đó.

"Mạnh miệng! Tôi vừa cứu mạng cậu đấy! Không biết cái gì là giới hạn hả?"

"Cứu mạng?"

Lần này, Schwarz bật cười thành tiếng, hắn liếc mắt nhìn sang vết cắt phân đôi địa hình mà Arc tạo ra khi nãy.

"Chỉ bấy nhiêu thì chưa đủ đâu, cô ta còn phải cố gắng hơn nhiều."

"Đừng tự mãn, nhân loại!"

Satella không thể nhịn được thái độ đó của hắn nữa, xưng hô cũng biến từ "cậu" thành "nhân loại".

Ma lực khổng lồ vượt ngoài hiểu biết của nhân loại, biến thành hư ảnh một con rồng to lớn cao hàng chục mét, nó gầm thét và dang rộng đôi cánh của mình, há rộng đôi hàm lởm chởm nanh nhọn bay tới Schwarz, như muốn nuốt chửng hắn.

Tất nhiên, Satella không có ý định làm tổn thương Schwarz, cô chỉ bực mình trước thái độ không coi ai ra gì, mạnh miệng xem thường mọi thứ của hắn nên mới định doạ hắn một chút mà thôi. Để hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn mà thu gọn cái tôi của mình lại. Nếu không sớm muộn gì cũng chọc phải những tồn tại không nên chọc mà rước hoạ vào thân.

Đòn t·ấn c·ông với tốc độ thế này không khó để Schwarz tránh được, nhưng nó sẽ đuổi theo mãi không dừng, tới khi nào Satella cạn kiệt ma lực mà thôi. Đây là một trận so kèo ma lực, người có nhiều ma lực hơn sẽ thắng, và dĩ nhiên, cho dù Schwarz có nhiều ma lực tới đâu, thì ma lực của một con người cũng chẳng thể nào sánh được với Tối Cường Vương Thú là cô. Cho cậu ta một bài học nhỏ là được rồi, đợi tới khi cậu ta không chống đỡ nổi, thu tay lại cũng chưa muộn.

Satella nghĩ như vậy, nhưng mà Schwarz thì không có ý định tránh.

Hắn nâng tay trái lên, ma lực quẩn quanh hội tụ trong lòng bàn tay, tiếng dã thú gào rống lại vang lên.

Cùng tiếng gầm rú chấn đ·ộng đ·ất trời, ma lực cuộn theo hình xoắn ốc giải phóng sự hủy diệt đơn thuần gào thét mà tuôn ra, chỉ nháy mắt đã nuốt trọn hư ảnh rồng của Satella. Nó còn không kịp thét lên giãy giụa thì đã bị nhấn chìm trong cơn lốc hủy diệt và bị xoá sổ hoàn toàn. Nuốt chửng con rồng chưa đủ để thoả mãn, trước khi biến mất cơn lốc tối đen như mực ấy bắn sượt qua bên cạnh Satella, cào vào đất đá, xuyên tạc núi non, đâm thủng bầu trời, để lại những vết rách khủng kh·iếp trên không gian cá nhân này.



Nếu nhát chém của Arc là vết cắt chia đôi bản đồ, thì Schwarz vừa cầm tấm bản đồ đó lên, nhàu nát và xé vụn. Qua những vết rách còn có thể thấy được không gian bên ngoài hiện lên một cách mơ hồ.

"Ngươi mới là kẻ đang xem thường ta, long chủng."

Schwarz gầm gừ, có thể thấy được, nội tâm hắn cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.

Thật mỉa mai, trái ngược với danh hiệu anh hùng mà bản thân sở hữu, kiếp trước của Schwarz không mang đến gì hơn ngoài sự phá diệt. Hắn đã từng phải dằn vặt giữa hai lựa chọn là mất thời gian để cứu những người đang nguy khốn hay kết thúc cuộc chiến thật nhanh để giải quyết tận gốc vấn đề, chấm dứt khổ đau nhanh nhất có thể.

Kết quả là hắn đã từ bỏ chấp nhất với ma thuật mà tập trung vào chuyện khác. Để rồi mọi năng lực mà hắn học được trên hành trình chỉ nhằm một mục đích duy nhất là hủy diệt và tàn sát kẻ thù. Trở thành cơn ác mộng đã gieo rắc biết bao kinh hoàng không chỉ với q·uân đ·ội ma vương mà còn cả trong lòng những người đứng chung chiến tuyến.

Vừa rồi chính là một trong số đó.

Sức mạnh hủy diệt một khi đã được thi triển thì chắc chắn có thứ phải bị xoá bỏ. Thứ quyền năng càn quét chiến trường như tiếng gầm đánh sập không gian của những con rồng thượng cổ, được người đời e sợ gọi bằng cái tên Liệt Không Long Hống.

Sức mạnh quen thuộc cảm nhận được từ Arc cộng thêm cơn ác mộng lúc sáng đã dấy lên một số ký ức không mấy hay ho được hắn chôn sâu dưới đáy lòng. Có thể nói tâm trạng của hắn giờ không được ổn định cho lắm. Liệt Không Long Hống được thi triển chính là bằng chứng rõ nhất, lại còn bị Satella chất vấn liên tục nữa.

"Hơi mất bình tĩnh chút, xin lỗi trước nhé."

Schwarz xoa xoa trán, ép cảm xúc khó chịu trong người xuống.

"Kết quả trận chiến thế nào cũng được, cô muốn quyết sao thì quyết, tôi còn có việc, đi đây."

Nói rồi hắn bước ngang qua Satella, toan tung người nhảy vào vết nứt gần nhất.

"Chờ đã."

Một lần nữa, Satella lên tiếng.

"Đã sở hữu sức mạnh như vậy, đã là người có kinh nghiệm sống hai đời, ngươi không thể rộng lượng một chút sao? Nhất thiết phải đối xử với bọn họ như vậy sao?"

Cô nói, vẫn giữ tư thế lưng đối lưng với Schwarz.

Schwarz dừng lại, nhưng không quay đầu lại, hắn giang hai tay ra, nhún vai một cái.

"Nhanh như vậy đã điều tra được loại hắc thuật mà tôi dùng. Có vẻ đã xem thường cô rồi."

"Cậu không phủ nhận?"

"Phủ nhận sự thật để làm gì?"

Bị phát hiện cũng đã bị phát hiện rồi, không cần phải ngụy biện, nếu Satella muốn làm gì hắn thì đã làm từ sớm, đâu phải mất công đợi tới bây giờ.

"Nhưng có một điều cô sai rồi, tôi không có kinh nghiệm sống hai đời. Ký ức của "Schwarz Skywalker" không tồn tại. "Hắn" đã tự "g·iết" mình để đánh thức tôi."

Schwarz tiếp tục nói với giọng đều đều như máy móc.

"Vậy nên tôi không phải người có thể tha thứ cho mấy con nhãi đó..."

"Tại sao không?"

Satella cắt ngang lời Schwarz, gần như hét lên.

"Cùng một cơ thể, cùng một linh hồn thì tại sao... Cậu không thể tha thứ cho họ?"

"Tại vì tôi không có những ký ức đó, tôi không phải người phải chịu những tội lỗi đó. Ký ức làm nên con người, Satella. Tha thứ? Không, nếu tôi là kẻ nói những lời sáo rỗng ấy, thì đó không phải là tha thứ... Đó là thương hại. Một sự thương hại dối trá."

"Kể cả có là thương hại, kể cả có là dối trá, sự dối trá đó vẫn có thể cứu rỗi được trái tim của họ!"

Satella xoay người, xuất hiện ngay phía sau Schwarz, giơ tay lên như muốn níu giữ hắn lại.

"Cô quả nhiên không phải con người nhỉ? Cô không thể hiểu suy nghĩ con người."

Sau cùng, Schwarz xoay người lại, với nụ cười hời hợt giả tạo, hắn giơ hai tay mình lên. Ma lực đen tối vẫn còn vương lại trên tay trái, giống như móng vuốt của quỷ dữ.

"Đôi tay này thì có thể cứu rỗi được ai đây?"

Để lại câu hỏi không có lời giải đáp, Schwarz ngã người xuống vết nứt không gian, biến mất trong đó.

Satella vẫn không đi chuyển chút nào mà vẫn chăm chăm nhìn vào khe nứt dù Schwarz đã biến mất một lúc. Không rõ tại sao, cô có thể cảm thấy sự thê lương ẩn bên dưới nụ cười giả tạo vừa rồi của hắn.

"Schwarz Skywalker... Không, "cậu" rốt cuộc là ai?"